999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Dù sao thì mấy món trang sức tôi nhặt được hôm nọ cũng nhờ người bán giùm rồi.
Ồ, mai anh đi chơi bóng rổ.
Trì Dã:
Chương 14
Làm quen với anh ấy cũng đâu phải chuyện xấu, biết đâu còn moi được chút thông tin đầu tư thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không đến nữa hả?”
Cuối cùng chỉ trả lời:
Dù sao thì hai tuần gần đây tôi cũng kín lịch học từ sáng đến tối.
“.”
Tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, lướt xem trang cá nhân anh.
Tôi – AAA Không nổi giận, chỉ phát tài:
“,”
Tôi liền gửi tiếp:
“??”
Trì Dã:
14.
Trong mắt tôi, Trì Dã chính là… tiền mặt biết đi.
Lát sau lại “đang nhập”, cứ lặp đi lặp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ký xong hợp đồng, trong tài khoản ngân hàng tôi vẫn còn lại 1 triệu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết quả gửi tới đúng 6 chữ:
Tôi:
【Em gái à, em quên mất là mình đang theo đuổi người ta hả?】
“Em tới coi được không?”
【Em tưởng tại sao em ngày nào cũng gặp được cậu ta? Không phải tình cờ đâu, là cậu ta cố ý đấy!】
“Xin lỗi nha, em phải thay bạn làm thêm đột xuất.”
【Còn cái bookmark, cậu ta xem đi xem lại, vừa xem vừa cười một mình luôn đấy.】
“Ừ. 5 giờ, nhà thi đấu.”
Trì Dã:
“Em đang ở đâu?”
“Mai anh có trận bóng rổ à?”
“Ê?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi vậy. Em vào được mấy chỗ cao cấp như thế đâu, chúc anh chơi vui.”
Lại “đang nhập văn bản” rất lâu.
Không thì ở sân thể thao, thư viện…
Bên kia lập tức hiện “đang nhập văn bản”, rồi lại trở về tên nick.
Vậy thì… theo đuổi nhẹ một chút cũng không sao.
“Ngày mai anh định chơi game với bạn đúng không?”
Tôi gõ hai dòng:
Trì Dã đang “đang nhập văn bản”.
Bán được kha khá tiền.
Bà nội từng dạy tôi: “Tiền nhặt được thì phải tiêu ngay.”
“Lại đi pha trà sữa hả?”
“Em đến xem được không?”
Trì Dã:
Trong mắt tràn đầy nhiệt tình.
“Xin lỗi nhé, hôm nay trà sữa đông khách quá, em phải đến hỗ trợ đột xuất.”
Tôi cứ tưởng anh sắp viết một bài văn.
Tôi lại nhắn:
“Rồi.”
Tôi vừa tắm xong, mệt đến không mở nổi mắt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù không hiểu vì sao,
Kỳ lạ là, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy Trì Dã.
Trì Dã:
“Ừ.”
Tôi đặt điện thoại xuống, lăn ra ngủ một mạch tới sáng.
“Ngày mai anh đi chơi golf đúng không?”
Tôi cầm điện thoại, lướt qua cả đống nhóm việc làm thêm.
Chỉ cần nhìn thấy anh là tôi vui như trúng số.
Tối hôm sau, tôi bật điện thoại lên.
“Thắng rồi.”
“?”
Lúc thì ở lớp học tự chọn, lúc thì trong căn-tin.
“Tám giờ tối.”
Tôi cũng đang tính xem đầu tư gì tiếp theo thì—
Được rồi,
Trì Dã:
Hôm đó, Trương Trạch nhắn bảo đồng ý rồi.
Quên quách tình yêu đi, anh ấy muốn thành công!
Ủa đúng ha.
Tối hôm sau.
【Em ít nhất cũng phải gửi tin nhắn “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon” để giữ hiện diện chứ?】
Bình luận lại xuất hiện:
“Sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ, CC net, phòng bao tầng thượng.”
【Chị bảo ít liên lạc, chứ không phải hoàn toàn biến mất!】
Cuối cùng cũng tìm được nick của Trì Dã, mở trang cá nhân ra xem.
Trương Trạch nói sẽ cân nhắc, nên tôi cũng không để tâm nữa.
Tôi vẫn sẽ chủ động chạy lại chào anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.