Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Thật là thảm hại.

Còn tôi thì sao? Áo thun trắng, quần bò.

Buồn cười ở chỗ, trong nhà chẳng có lấy một căn phòng dành cho tôi.

Thật ra cũng không cần xót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba mẹ ngủ phòng chính, Lâm Uyển ngủ phòng phụ, còn phòng làm việc cũng được dọn dẹp thành phòng nhảy cho cô ta.

【Đủ rồi, tôi thật sự thấy xót cho Lâm Nhiễm!】

【Thật muốn đấm c·h·ế·t Lâm Uyển, Lâm Nhiễm dù sao cũng là em gái cô ta mà, sao có thể độc miệng vậy được.】

Tôi đang định nhắn hỏi anh ta.

Tôi đã quen với kiểu sống này từ lâu rồi.

Tôi thi đậu Đại học A, cũng là do giáo viên chủ nhiệm thông báo cho họ mới biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

【Lâm Nhiễm: Hướng dẫn một phút khiến tiểu mỹ nhân đỏ mặt.】

Cô ta chỉ cần đứng đó, đã như một con thiên nga trắng.

Mặt lúc thì đỏ, lúc thì tím.

Ba phòng một phòng khách.

【Học được rồi, sau này cứ thế mà đối phó mấy con “trà xanh” nói chuyện khó nghe trong lớp.】

Rồi đưa tôi về nhà.

Lâm Uyển liếc xéo tôi một cái, ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu:

Lâm Uyển lập tức câm nín.

Hôm đó, Lâm Uyển khóc cả đêm.

Tự đi làm thêm kiếm tiền, cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Kết quả là sau đó khi nhập học, mẹ tôi bắt đầu gửi cho tôi mỗi tháng 500 tệ.

Mắng tôi tự ý quyết định,

Chương 6

Mãi đến khi tôi thi đậu vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố, họ mới nhớ ra còn có một đứa con gái tên là tôi.

“Uyển Uyển bảo 500 là đủ rồi, hai đứa giống nhau cả, đừng lại đi mách lẻo với bà nội mày nữa!”

Cũng may suốt 3 năm cấp 3 tôi ở ký túc xá, nên chẳng mấy khi về nhà.

【Cũng tại ba mẹ thiên vị, Lâm Uyển từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, nuôi như công chúa, còn bé Nhiễm mỗi tháng được đúng 500 tệ tiền tiêu, giống như bố thí cho ăn xin vậy.】

Tôi thì bị đẩy ra ban công, dựng tạm một chiếc giường đơn – đó là “chỗ nghỉ ngơi” của tôi.

Tôi nhận ra nhãn hiệu đó – chỉ là một chiếc kẹp bình thường thôi mà giá đã hơn 2000 tệ.

Nói tôi bắt chước, cố ý thi vào cùng trường với cô ta để gây khó chịu.

【Đúng là rất “có mùi” rồi đấy.】

【Hahahaha tự nhiên tôi cười mất.】

6.

Thì Lâm Uyển bước đến cạnh tôi.

Tôi chưa bao giờ quay lại.

“Tỉnh lại đi, đến rác rưởi người ta còn không cho mày nhặt.”

Tôi làm việc suốt 2 tháng, tiết kiệm đủ tiền học phí. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao? Tiệc sinh nhật của Trì Dã mà mày cũng định len lỏi vào à?”

Nói tôi đã giỏi như vậy thì tự đi nuôi sống mình đi.

Ba mẹ mắng tôi rất lâu, nói tôi không bàn bạc trước khi đăng ký nguyện vọng.

Họ không quan tâm đến tôi, cũng chẳng để tâm tôi làm gì.

Sau này kinh tế ổn định hơn, họ cũng chẳng có ý định đón tôi về.

Nhưng mẹ tôi còn lén đưa thêm 2000 tệ nữa làm tiền riêng.

Vì vậy, tôi chẳng việc gì phải nể mặt Lâm Uyển.

Lúc đó đang rộ lên phong trào sinh viên làm livestream giúp nông thôn bán nông sản, cần trợ lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ cùng lúc thất nghiệp, gia cảnh khó khăn, liền gửi tôi về quê sống với bà nội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn hùng hồn nói:

Tôi không nói gì cả, xách hành lý ít ỏi về lại quê.

Bà nội tôi thấy tủi thân cho tôi, gọi điện lên mắng họ một trận.

Quay đầu liền đáp trả luôn:

Đáng c·h·ế·t thật, Trì Dã không hề đưa cho tôi thiệp mời!

“Tránh xa tôi ra, hôi quá.”

Mỗi năm chỉ gặp họ một lần.

“Trên răng cô còn dính rau hẹ kìa.”

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên tóc còn cài một chiếc kẹp tinh xảo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6