Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Dù sao một mình ta về Tây Thiên cũng tốt hơn để cả nhà lớn nhỏ Ký Vương về Tây Thiên.

Hoàng thượng vừa nói vừa muốn ôm ta vào lòng, ta liền đẩy hắn ra, giơ tay nói: “Ngài trả túi thơm cho ta!”

Ta đã bị lời nói của Hoàng thượng làm cho chấn động đến mức đầu óc tê dại, cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy giọng nói của hắn như sấm rền bên tai.

Thừa Nguyên Chỉ từ nhỏ rời cung xây phủ, trong hoàng cung rộng lớn này vốn không có nhiều thứ để hắn hoài niệm về tình thân.

Ngọc bội ấy đại diện cho tình cảm phụ thân, chắc chắn là vô giá và không thể thay thế được.

Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng giọng nói chậm rãi như dòng nước, phảng phất mùi hương long diên, mang theo từng mảnh quá khứ tám năm trước hiện ra trước mắt ta.

“Hắn có tài học, có năng lực thì thế nào? Dương Hiên mới thực sự là kẻ lừa gạt nàng, giấu diếm nàng, còn trẫm, ít nhất từ đầu đến cuối đều chưa từng có ý định lừa dối nàng. Trẫm đưa nàng vào cung là vì tư tâm của mình nhưng chẳng lẽ Dương Hiên muốn cưới nàng vào cửa lại không có tư tâm, là hoàn toàn chân thành sao? Nếu một ngày nào đó nàng biết được sự thật, chỉ sợ sẽ đau đớn đến ruột gan đứt ra từng khúc.”

Ta cố vùng vẫy đôi chân nhưng không thể di chuyển được chút nào.

Ta tiếp tục nhận lỗi, cẩn thận kéo nhẹ góc áo của Thừa Nguyên Chỉ để xin lỗi, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc chân thành.

*C·h·ó cắn Lữ Động Tân: thành ngữ Trung Quốc ý chỉ không phân biệt được người tốt kẻ xấu.

Ta nổi giận đùng đùng đuổi theo: “Thừa Nguyên Chỉ, ngài trả túi thơm cho ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật đúng là tự mình gây nghiệt không thể sống, ta cảm nhận sâu sắc cái miệng này của mình thật sự quá tùy tiện buông thả, đến mức trước mặt Thừa Nguyên Chỉ lời nào ta cũng dám nói ra.

Hoàng thượng đứng quay lưng về phía ta, ánh sáng ngoài cửa sổ mờ mịt, mây đỏ nhuộm cả bầu trời.

“Vậy nàng là không muốn vào cung, không muốn làm phi tần của trẫm sao?”

“Năm đó nàng từng thích Dương Hiên, muốn gả cho hắn sao?” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng câu đều nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng thượng... từng muốn cưới ta làm Ninh Vương phi, thậm chí còn dâng sớ cầu thân lên Tiên Hoàng sao? Ta sững sờ đến trợn mắt há miệng, không chớp mắt nhìn chằm chằm tấu chương, sợ rằng mình nhìn lầm.

“Nhưng trẫm vẫn làm.”

Hậu cung không được can dự chính sự, chuyện đó đâu phải ta không biết, muốn đổ nước bẩn lên ta, không dễ vậy đâu.

Đốt tấm bình phong thì đổ lỗi do bình phong làm bằng giấy, bắt cá diếc thì đổ tại cá diếc mập mạp, để khỉ chạy trốn thì trách nó nhảy nhót lung tung.

Hả? Đây là ý gì?

Năm đó, mẫu thân thử thăm dò tâm ý của ta nhưng lại hiểu nhầm, khiến phụ thân nghĩ rằng ta có ý với Dương Hiên, nên đã âm thầm đồng ý hôn sự với hắn ta, mãi sau này ta mới biết chuyện đó.

Cả người hắn giống như bị một mảng mây đen bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sấm sét, mưa to gió lớn ập đến.

“Không, không hề, tuyệt đối không có! Năm đó khi nhị tỷ gả vào Dương gia, thần thiếp đã từng nói là Dương Nhị lang... Dương Hiên và thần thiếp chỉ gặp nhau có một lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, làm sao mà thích hắn được? Hôn sự đó là do phụ thân định đoạt, hoàn toàn không liên quan gì đến thần thiếp!” Ta vội vàng giải thích.

Ta nhớ lại từ khi mình bước vào điện, nào là đập ngọc bội, nào là buông lời xúc phạm, bỗng chốc ta thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó thích hợp để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Mặc ta đã dồn hết tâm sức, ngày đêm thêu thùa hai cái túi thơm nhưng chuyện làm vỡ ngọc bội của Tiên hoàng vẫn khiến ta day dứt không nguôi.

Khoan đã? Ta nhanh chóng đọc hết tấu chương, lập tức cứng đờ người.

“Là trẫm để ở đó.” Hoàng thượng hừ lạnh, cầm bản tấu chương mỏng manh bước lại gần, thản nhiên nhướng mày: “Nàng thực sự không động vào sao?”

“Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy. Trẫm đã không thể hòa giải với Ký Vương, nên cũng không có khả năng kết thân với gia môn của người đó. Nhưng cũng may, hai vương tranh đấu, nếu Ký Vương lên ngôi, người đó có thể sống bình yên suốt đời, vậy thì trẫm sẽ buông tay, mong người đó được hạnh phúc. Còn nếu trẫm lên ngôi, dù gia môn người đó gặp nạn, trẫm cũng nhất định cứu người đó khỏi nguy khốn, bảo đảm cho người đó một đời bình an. Thế nên lúc ấy điều trẫm có thể làm, chỉ là để Gia Nghĩa luôn ở bên bảo vệ người đó chu toàn.”

Ta cứng đờ không chịu nhận lấy, nhận rồi mở ra xem chẳng phải là tự chứng thực sao? Hoàng thượng nghĩ ta dễ bị lừa thế à?

“Còn về việc Ký vương mưu phản ám sát, tình hình ngày đó có nhiều điểm bất thường. Trẫm nhận ra tên thích khách đó, gã là người theo hầu bên cạnh Ký vương nhiều năm. Ký vương không có gan hùm mật gấu mà dám trực tiếp ám sát trẫm, vì vậy, dù cánh tay phải của trẫm bị thương, trẫm đã giữ kín không truyền ra bên ngoài. Trẫm không muốn kẻ đứng đằng sau màn kịch này đạt được ý nguyện.”

Ta cảm thấy không yên lòng, lại cảm thấy khó hiểu, đây là hắn đang trách ta chưa xem hết đống sách đó, hay trách ta không sắp xếp lại gọn gàng sau khi đọc?

Đây... đây là tấu chương xin cưới ta!

“Nhưng trẫm cứ để bọn họ điều tra, cứ để sự việc tiếp tục phát triển, rồi sẽ có manh mối để trẫm nắm bắt. Trẫm muốn xem thử kẻ nào lại dám diễn một vở kịch lớn đến như vậy!”

Là túi thơm! Túi thơm đấy!

Hoàng thượng vừa nói vừa đặt tấu chương đã phê duyệt sang một bên, ngước mắt nhìn ta, đôi mắt đen thẫm ánh lên chút tinh nghịch.

Vừa lướt mắt qua, ta đã nhận ra đây là một bản tấu xin được ban hôn, loại tấu chương này thì có gì quan trọng?

Thật đúng là một vị Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi lại xấu xa!

Ta làm động tác như khâu miệng mình lại, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.

Hoàng thượng thấy vậy liền nhẹ nhàng rút thỏi mực trong tay ta, cẩn thận đặt vào hộp mực, vừa làm vừa tỏ vẻ tiếc của nói: “Cẩn thận, cẩn thận, đây là mực do Trọng Tương chế tác, chỉ có một thỏi này thôi, tuyệt đối không được bẻ gãy.”

Thoát khỏi ánh mắt của Thừa Nguyên Chỉ, cả người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng lúc này hắn lại nói về mấy quyển truyện chí quái giang hồ này để làm gì?

Nếu ta biết miếng ngọc bội này còn mang theo tình cảm yêu thương của Tiên hoàng thì dù có làm rơi chính mình, ta cũng không dám làm vỡ nó!

Ta nghĩ đến những chuyện vượt khuôn phép mình đã làm sau khi Hoàng thượng rời cung, trong lòng lập tức lo lắng, suy nghĩ xoay chuyển liên tục.

Cơ mật quân sự à? Hay là tin tức gián điệp ngoại bang? Đây là ép ta vào đường c·h·ế·t phải không? Một tấu chương quan trọng thế mà hắn lại cố tình đặt cạnh mấy cuốn thoại bản vô hại của ta. Nếu ta đã xem thì cũng thôi đi, đằng này ta có xem đâu!

Sau khi nghi hoặc nhìn kỹ lại, thì ra Thừa Nguyên Chỉ đã đeo một miếng ngọc bội trông rất giống với miếng trước đây!

Hoàng thượng chủ động đi đến, tiện tay lật mấy quyển sách, trên mặt có chút vẻ bực bội không rõ lý do.

Tay ta khẽ run lên, suýt nữa lại làm rơi mấy mảnh ngọc vỡ.

Nghĩ kỹ lại, điện Hưng Đức cũng không phải nơi ai cũng vào được, ta rà soát trong đầu một lượt, lập tức nghĩ đến Tiểu Hạ Tử.

“Trả ngay!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta có chút nghi hoặc, nếu Thừa Nguyên Chỉ đã quyết định làm lại một miếng khác, tại sao không làm một miếng giống y hệt chứ?

Lần đầu tiên ta gặp mặt Dương Hiên, mặc dù không có ấn tượng xấu hay phản cảm nhưng cũng thực sự không hề có chút cảm giác yêu thích hay rung động nam nữ nào cả.

“Trẫm là Hoàng đế, cần cân bằng giữa tiền triều và hậu cung, chuyện lớn lao nhất mà trẫm có thể làm chỉ là giành tấm chân tình cho một mình nàng, cùng nàng sinh con. Sau đó, giang sơn này sẽ do con của chúng ta kế thừa.”

Hoàng thượng dường như rất hài lòng với dáng vẻ thấp thỏm lo âu, không biết phải làm thế nào của ta, cuối cùng không còn giữ vẻ lạnh lùng khó chịu để tính sổ với ta nữa, khóe miệng cong lên, hắn đưa tay ôm lấy ta, tỏ ra rộng lượng nói:

Ngọc bội này màu sắc rất đẹp, kiểu dáng tinh xảo nhưng bây giờ đã bị ta đập vỡ thành nhiều mảnh, không cách nào sửa chữa được nữa.

Hoàng thượng đặt tấu chương lên giá sách, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đầy kiêu ngạo.

“Nếu người đã mệt rồi, thần thiếp ngu dốt, hay là... gọi Tiểu Hạ Tử đến hầu hạ Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui không quấy rầy Hoàng thượng nữa.”

“A Âm nói vậy, trẫm thật sự vô cùng oan uổng. Dù ngọc bội có nhiều đến đâu thì cũng đều là do Tiên hoàng ban tặng, sao trẫm dám không trân trọng? Bị rơi vỡ, trẫm đương nhiên là vô cùng đau lòng.”

“Hả?” Ta ngẩn người, không phải là ngọc bội được chạm khắc lại, mà là ngọc bội được Tiên hoàng ban tặng sao?

Thậm chí, hắn còn giữ kín sự thật về vết thương của mình để gián tiếp bảo vệ Ký vương.

Chấp niệm trăm năm của Tề gia chúng ta lại được ta thực hiện dễ dàng như vậy sao?

Sau khi Hoàng thượng xuất cung, điện Hưng Đức chỉ cho phép một mình ta vào, cho nên muốn tìm một người chứng minh sự trong sạch của ta cũng không có, Thừa Nguyên Chỉ đã chặn mọi lối thoát của ta ngay từ đầu, cho dù ta có thừa nhận hay không, kết quả cũng chẳng khác gì.

“Ngọc bội này là do Tiên hoàng ban cho trẫm khi trẫm xuất cung lập phủ, trẫm xưa nay luôn trân trọng giữ gìn.” Hoàng thượng nhìn ta cầm mảnh ngọc bội vỡ lên, lại còn định lấy một bát canh để bù đắp, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

“Không phải đâu.” Hoàng thượng vừa phê duyệt tấu chương vừa ung dung trả lời: “Đây là ngọc bội Tiên hoàng ban tặng.”

Trên bản tấu chương không có nhiều chữ, chỉ vỏn vẹn ba bốn dòng.

“Không được. Ngọc bội dù có nhiều nhưng túi vải xinh đẹp do A Âm thêu thì chỉ có ba cái, trẫm không nỡ trả.” Hoàng thượng đứng dậy, né tránh tay ta rồi quay người bước vào trong nội điện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta là phi tần, sống là người của Hoàng thượng, c·h·ế·t là ma của Hoàng thượng. Ai lại không muốn sống nữa mà dám xin cưới Hoàng phi? Hắn ta không muốn sống nhưng ta vẫn còn muốn sống!

Thật sự là đã hành động bốc đồng, đúng là kiểu c·h·ó cắn Lữ Động Tân*, không nhận ra lòng tốt của người khác. Lần này ta đã làm một phi tần không biết điều, thật sự quá xấu hổ.

“Nếu đã như vậy, trẫm quyết không để kẻ vừa ngu ngốc vừa bất tài như Ký Vương lên ngôi Hoàng đế. Trẫm cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với phe phái của Ký Vương. Cho nên trẫm kết giao với triều thần, thân cận hiền sĩ, bộc lộ tài năng, không giấu giếm hào quang của bản thân nữa. Gươm đã rút khỏi vỏ, thiên hạ này, trẫm nhất định phải tranh!”

“Trẫm đã giải thích đủ rõ ràng chưa?” Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, sau đó quay lại bên ta, nâng mặt ta lên, vẻ mặt nghiêm nghị không chút đùa cợt.

29

Đây không phải là tấu chương triều thần bây giờ dâng lên Hoàng thượng, mà là tấu chương ngày trước của Ninh Vương dâng lên Tiên Hoàng, vào năm Cảnh Đức thứ mười lăm. Ninh Vương xin cưới tam tiểu thư nhà tướng phủ, Tề Âm, làm chính phi.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, tránh đi cơn giông tố rồi tính tiếp!

Thừa Nguyên Chỉ đây là quá nuông chiều ta hay cố ý muốn hại ta đây?

“Nịnh nọt không thành muốn chạy trốn sao?”

“Tấu chương này rất quan trọng đối với trẫm.” Lời Hoàng thượng khẳng định chắc nịch, đầy ẩn ý sâu xa.

“Nàng đã động vào cái này chưa?” Hoàng thượng giơ tay, cầm lên một bản tấu chương đặt bên cạnh chồng sách, quay đầu nhìn về phía ta, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.

“Tiên hoàng thích ban ngọc cho trẫm, vì vậy khi trẫm rời cung xây phủ, trong số những thứ được ban tặng đa phần đều là đồ ngọc, nhiều nhất là ngọc bội. Hơn nữa, Tiên hoàng rất yêu thích bạch ngọc Dương chi, nên những ngọc bội được ban tặng cho trẫm nhìn qua đều rất giống nhau. Chuyện nàng nhất thời nhìn nhầm cũng không có gì kỳ lạ.”

“Chỉ là một bản tấu chương thôi mà, cho dù ta có động vào cũng có gì quan trọng...” Ta cố gắng biện bạc nhưng khí thế không đủ.

Ta cảm thấy tim mình đập thình thịch như trống trận.

Ta vừa âm thầm tự trách mình, vừa mặt dày xích lại bên cạnh Hoàng thượng.

Tay ta đang cầm thỏi mực bất giác siết chặt lại.

Vậy là Hoàng thượng không hề sắp đặt kế hoạch nhằm hãm hại Ký vương, càng không có ý định tiêu diệt cả nhà Ký vương sao?

“Đúng vậy, trẫm thực sự là tên khốn kiếp, là kẻ tiểu nhân. Biết rõ nàng đã có hôn ước nhưng trẫm vẫn dâng tấu chương, cầu xin phụ hoàng ban hôn.”

"Phụ hoàng không phê chuẩn bản tấu xin ban hôn này, bởi vì khi đó phụ hoàng đã ngầm hứa với Dương gia rằng nếu trẫm lên ngôi, Dương Chiêu Nhi sẽ được lập làm Hoàng hậu.”

“Phì!” Ta thật không kiềm chế nổi cơn giận đang cuộn trào trong lòng: “Ngài cố tình lừa gạt ta!”

“Năm Cảnh Đức thứ mười lăm, trẫm và Ký Vương đã như nước với lửa. Khi đó, trẫm không biết trong lòng phụ hoàng thực sự nghiêng về bên nào. Các ngươi đều nói phụ hoàng yêu quý mẫu phi, cưng chiều trẫm nhưng trẫm tám tuổi đã ra khỏi cung lập phủ, đối với trẫm mà nói, cái gọi là tình thân phụ tử thực sự rất lạnh nhạt.”

“Hoàng thượng lòng dạ rộng lớn như biển cả, biển chính là thu nạp cả trăm sông. Thần thiếp chỉ là một vũng nước nông cạn, chẳng đáng kể gì. Liệu biển cả có thể không chấp nhặt với một vũng nước nhỏ được không?”

Ta cẩn thận quan sát miếng ngọc bội đó, là ngọc dương chi trong suốt không chút tì vết, đúng là loại thượng phẩm, tuy chất ngọc giống nhau nhưng nhìn kỹ hoa văn trên ngọc bội lại có đôi chút khác biệt.

“Nàng đã đọc hết những cuốn thoại bản kia chưa?” Hoàng thượng chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi khẽ cử động cánh tay phải, đứng dậy bước về phía kệ sách. Trên đó là chồng sách thoại bản mà hắn đã tìm kiếm mang về cho ta trước khi xuất cung.

Hoàng thượng nhìn biểu cảm sững sờ của ta, như muốn búng vào trán ta vài cái nhưng rồi thấy ta cứng đờ người, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, cuối cùng hắn lại nhịn xuống, xoay người bước đến bên cửa sổ, dáng người thẳng tắp như cây ngọc trước gió.

“Hoàng thượng không nói gì, có phải vừa rồi nói nhiều quá nên mệt rồi không?” Ta cười gượng hai tiếng, vừa thăm dò vừa lặng lẽ buông tay khỏi góc áo của Hoàng thượng.

Ta tức giận đến đỏ mặt, hoàn toàn hiểu ra, Thừa Nguyên Chỉ đúng là tên khốn kiếp không sai vào đâu được, hắn đã tính trước ta không thể nào biện hộ!

“Đó là chuyện trước kia... hơn nữa thần thiếp hiểu lầm Bệ hạ nên mới nói những lời hồ đồ, đó toàn là lời trong lúc giận dữ, hoàn toàn không biết mình đang nói gì, những lời vừa rồi thần thiếp nói đều là linh tinh nhảm nhí."”

“Trẫm cố ý đặt tấu chương này ở đó, vậy mà nàng lại thật sự toàn tâm toàn ý lo xem thoại bản. Chỉ là nàng đã mê mẩn thoại bản đến thế, sao còn thời gian rảnh rỗi đốt bình phong của trẫm, vớt cá diếc ở hồ Vĩnh Nhữ, thậm chí không tha cả lũ khỉ ở Quản Huấn Thú?”

Ánh mắt của Hoàng thượng thật sự không thể che giấu được vẻ hài lòng và đắc ý nhưng khóe miệng hắn vẫn mím chặt, dùng ánh mắt chỉ về phía miếng ngọc bội bị ta ném vỡ trên mặt đất: “Nàng còn làm vỡ ngọc bội của trẫm.”

Khóe môi Hoàng thượng nở ra nụ cười mỉa mai.

Chọc đúng tiểu nhân, thật đúng là không thể dứt được mà.

Nhìn thấy nét mặt đắc ý của Thừa Nguyên Chỉ khi thấy ta đồng ý răm rắp, trong lòng ta cảm xúc vô cùng phức tạp, chẳng biết nên khen hắn là bậc minh quân khoan dung độ lượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, hay nên mắng hắn là hôn quân nông nổi, bị sắc đẹp làm mờ mắt mà xem nhẹ phụ thân đây?

“Không trả, không trả.”

Ngón tay dài của Hoàng thượng siết chặt tấu chương cầu hôn năm xưa, các đường gân trên mu bàn tay nổi rõ.

Túi thơm ta thêu dù có làm ra mười hay hai mươi cái, so với ngọc bội vô giá mà Tiên hoàng ban cho thì cũng chẳng đáng nhắc đến.

Đúng là quân muốn thần c·h·ế·t, thần không thể không c·h·ế·t!

“Trẫm không cưới được nàng, vậy Dương Hiên có tư cách cưới nàng sao?”

“Là thần thiếp đã hiểu lầm Hoàng thượng, phụ lòng bao tâm huyết từ đầu đến cuối của Hoàng thượng. Hoàng thượng anh minh thần vũ, hoàn toàn không phải kẻ khốn kiếp. Thần thiếp mới là người nhỏ nhen, thần thiếp biết lỗi rồi.”

Chỉ là sau nhiều năm nhập cung, kỹ năng chạy trốn của ta đã mai một, giờ đây như kẻ cùng đường bí lối, người là dao thớt, ta là cá thịt, chỉ có thể để mặc Thừa Nguyên Chỉ xử lý.

Ngay sau đó ta lại nhìn thấy tên mình, nhất thời trời đất quay cuồng.

“Quan trọng thế nào thì ta cũng không xem, ta cũng không quan tâm đến chuyện chính sự, ta xem tấu chương làm gì? Ngài đừng đổ oan cho ta!”

“Chắc là Tiểu Hạ Tử đặt nhầm chỗ rồi.” Ta ngay lập tức nhắm mục tiêu vào người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng.

Bây giờ phải làm sao đây?

Tóm lại, chuyện náo loạn ở điện Hưng Đức đã được dàn xếp ổn thỏa, chỉ còn lại hai cái túi thơm méo mó và vài vết kim nhỏ trên ngón tay ta làm chứng.

“Hừ.” Quả nhiên, Hoàng thượng có vẻ rất hưởng thụ, sắc mặt dần dịu lại nhưng giọng điệu vẫn vô cùng điềm đạm lạnh lùng: “Dù là vậy, sau này cũng không được vì nhất thời tức giận mà nói ra những lời không thật lòng để chọc giận trẫm.”

Tuy trong lòng có chút oán trách Thừa Nguyên Chỉ nhưng ta cũng hiểu rằng lời nói có thể gây tổn thương người khác trong vô hình.

Sắc mặt ta có chút tái nhợt, mặc dù ta không sợ c·h·ế·t nhưng cũng không muốn bị c·h·ế·t oan dễ dàng như vậy.

“Nếu thần thiếp không làm phi tần của Hoàng thượng, làm sao có thể sinh ra ba vị Hoàng tử thông minh đáng yêu như thế được? Đó đều là hưởng ánh sáng của Hoàng thượng cả.”

“Vậy... hay là thần thiếp lại tặng Hoàng thượng một bát canh chim bồ câu nữa nhé?”

28

Ta đã xem qua phần lớn trong số đó, bây giờ chồng sách xếp nghiêng ngả một góc, không còn gọn gàng như lúc đầu.

À, hóa ra là chuyện này.

Vì vậy, mấy ngày nay ta vẫn mang tâm trạng u sầu, vô cùng áy náy.

“Nhưng nàng có biết, để đưa ra quyết định đó, trẫm đã khó khăn đến nhường nào không? Nàng là người nhà Tề gia, vào lúc đó trẫm cầu hôn nàng chẳng khác nào quỳ rạp trước cửa Ký Vương chịu đựng sỉ nhục. Trong tình thế ấy, cầu hôn nàng cũng đồng nghĩa với việc làm lung lay lòng trung của các đại thần đã đứng về phía trẫm, tự tổn hại gốc rễ.”

Hoàng thượng cúi đầu, giọng nói vì trầm thấp mà trở nên khàn khàn, lặp lại lời ta nói trước đó.

“Rõ ràng, có lý lẽ đầy đủ, rất dễ hiểu.” Ta đỏ mặt gật đầu lia lịa.

“Hừ, ngươi đúng là khiến trẫm yên tâm.” Hoàng thượng đi đến trước mặt ta, đưa tấu chương ra: “Tự mình mở ra xem đi.”

“Chưa, ta chưa động vào, không phải ta.” Ta trả lời dứt khoát, trong lòng vô cùng tức giận, ý của Hoàng thượng chẳng khác gì đang vô duyên vô cớ đổ oan cho ta.

“Không trả.”

"Từ nhỏ trẫm đã cố tình tránh xa triều chính, luôn ẩn nhẫn ở trong vương phủ nhưng đến lúc không thể lùi được nữa, Hàn gia hận không thể trừ khử trẫm cho hả dạ, sao trẫm có thể ngồi yên chờ c·h·ế·t?" Giọng Hoàng thượng khi nhắc đến Hàn gia không còn vẻ bình thản như trước, mà thêm vài phần kiên quyết và lạnh lùng.

“Nhiều năm như vậy rồi, vẫn chỉ biết mỗi chiêu này.”

Gây ra chuyện lớn như vậy rồi không thể dọn dẹp nổi thì phải làm sao đây?

Ta cảm thấy lòng mình như sóng lớn dâng trào, không thể bình tĩnh lại.

Chuyện của ta?

Ta vừa chạy ra khỏi nội điện, Hoàng thượng đã nhanh chóng bước hai bước dài, chỉ dùng cánh tay trái cũng đủ để ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng kéo ta vào lòng.

“Trẫm đương nhiên biết đây là một cuộc giao dịch. Nhưng hoàng mệnh ở trên, dù thế nào đi nữa, trẫm cũng không thể cưới nàng làm Ninh vương phi.”

Lúc trước ta cũng từng chú ý tới bản tấu chương đó, vì ở góc giá sách, ngoài mấy quyển thoại bản của ta, chỉ có lẻ loi trơ trọi một bản tấu chương đặt gần đó, thật sự quá mức nổi bật lại không hài hòa nhưng quét dọn sắp xếp trong điện Hưng Đức đâu phải việc của ta, chắc là tiểu thái giám nào đó để lộn xộn tấu chương của Hoàng thượng rồi.

“Nhưng mà, trẫm thấy cái túi vải nàng làm cũng không tệ, khá vừa ý. Hay là nàng làm thêm cho trẫm hai cái nữa, trẫm sẽ không truy cứu chuyện nàng làm vỡ ngọc bội của trẫm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, ta liền muốn bỏ chạy thật nhanh. Với bộ dạng khó lường, không để lọt một kẽ hở của Thừa Nguyên Chỉ lúc này, ta thật sự không đối phó nổi.

Thừa Nguyên Chỉ, tên đại khốn kiếp này, còn nói cái gì mà sẽ không lừa gạt ta, sẽ không giấu diếm ta, rõ ràng là bày mưu tính kế, ép ta vừa thêu túi thơm vừa mài mực cho hắn!

“Nhưng trẫm đã sai. Khi trẫm biết nàng đồng ý hôn sự với Dương gia, trẫm nhận ra mình sai lầm nghiêm trọng. Trẫm không thể khoanh tay ngồi nhìn nàng gả vào Dương gia, cùng người khác ân ái mặn nồng. Trẫm không thể chịu đựng nổi. Trẫm ghen tuông đến phát điên. Trẫm sai rồi, trẫm không thể buông bỏ nàng được. Bất kể thế nào, trẫm đều muốn có được nàng. Người mà trẫm khao khát không thể chắp tay nhường cho kẻ khác. Trẫm không làm được chuyện nhìn nàng gả cho người khác!”

Ngày hôm đó, ta lại bị Thừa Nguyên Chỉ giữ lại để mài mực cho hắn.

“A Chỉ, ngài sai người đi làm lại một miếng ngọc bội khác à?”

Trong đầu ta có hàng vạn câu hỏi quan trọng hơn gấp trăm lần muốn biết!

Lần này thực sự là ta đã sai khi nói những lời khiến hắn nổi giận, nên ta phải mềm mỏng nhận lỗi.

Mặc dù cảm thấy buồn chán bức bối nhưng ta tự biết mình có lỗi nên vẫn cố gắng nhẫn nại, cúi đầu mài mực, trong lòng buồn bã xoay xoay thỏi mực trên nghiên.

Hiện giờ làm sao ta còn dám chấp nhặt chút sai sót nhỏ nhặt đó chứ?

Đã không thể trốn thoát, chỉ đành dựa theo kinh nghiệm đối phó với những sai lầm suốt bao năm qua, mỗi lần làm Hoàng thượng nổi giận, chỉ cần ta nũng nịu lôi ba đứa trẻ ra thì luôn đạt được hiệu quả gấp đôi.

Một miếng ngọc bội quan trọng như vậy, hắn lại chỉ vì một bát canh bồ câu mà tặng lại cho ta?

Bây giờ nếu ta dùng cái c·h·ế·t để tạ tội, không biết có còn kịp không.

Hoàng thượng ôm ta trở lại nội điện, lúc này mới thả ta xuống, sau đó tao nhã ngồi vào cái ghế dài ban đầu dùng để bôi thuốc cho ta.

“Một chiêu mà học tốt thì cũng đủ dùng.” Ta khô khan đáp lại.

Hoàng thượng quay lại nhìn ta, ánh tà dương phía sau khiến đôi mắt hắn thêm phần sâu thẳm.

“Nhưng hôm đó, phụ hoàng đã ném tấu chương lại dưới chân trẫm, nghiêm giọng cảnh cáo trẫm, người mà ngài chọn làm thiên tử tương lai chính là trẫm, còn Dương gia là cánh tay mà ngài thu nhận cho ngươi, là mũi tên ngầm đâm vào tử huyệt của phe Ký Vương. Vì thế, ngài đã chọn sẵn Hoàng hậu tương lai cho trẫm, chính là Dương Chiêu Nhi, đích nữ của Dương gia.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng thượng rút tấu chương ra khỏi bàn tay cứng đờ của ta, nâng lên ngang tầm mắt, giọng nói kìm nén cảm xúc buồn bã.

Những lời như kế thừa giang sơn như vậy mà Hoàng thượng lại có thể nói ra mặt không đỏ, tim không loạn sao?

Hoàng thượng hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy dò xét, đứng lặng không nói lời nào, hoàn toàn không có ý định dễ dàng bỏ qua cho ta.

Chương 11

Nhưng sắc mặt của Hoàng thượng vẫn không hề lay chuyển chút nào, chỉ ung dung nhìn ta, khiến ta cảm giác dù có nói thế nào đi nữa, hôm nay cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Thừa Nguyên Chỉ.

Lúc đang xoay, ánh mắt ta bất chợt nhìn thấy ở thắt lưng Thừa Nguyên Chỉ xuất hiện một thứ gì đó lạ lẫm.

“A Âm hiểu rồi, A Âm sẽ quản chặt cái miệng của mình, sau này không làm A Chỉ tức giận nữa.”

Rõ ràng biết rằng ta chỉ nói bừa trong cơn tức giận, mà vẫn phải đem từng câu từng chữ ra xét nét.

Ta nhặt lấy miếng ngọc bội mà ta chỉ đổi được bằng một bát canh chim bồ câu, nét mặt buồn rầu.

Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt xa xăm lại u buồn.

“Hơn nữa, mỗi năm vào ngày sinh nhật của trẫm, Tiên hoàng đều ban cho một đôi ngọc bội, nhiều năm thành thói quen. Những ngọc bội Tiên hoàng ban cho trẫm đều hoàn mỹ không tì vết. Có lẽ, Tiên hoàng hy vọng trẫm sẽ trở thành một quân vương ôn nhu như ngọc.”

“Nếu ngươi không xem, cả nhà Ký Vương sẽ về Tây...” Hoàng thượng có chút bực bội, lại lấy nhà Ký Vương ra ép ta nhưng hắn còn chưa nói hết câu, ta đã lập tức mở tấu chương ra.

Hoàng thượng liếc nhìn ta, thấy sắc mặt ta không tốt, lại đẩy hộp mực ra xa thêm một chút, tiếp tục nói: “Chỉ là không ngờ A Âm còn coi trọng miếng ngọc bội đó hơn cả trẫm, suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay trẫm thấy nàng áy náy quá mức, tinh thần cũng không ổn định.”

“Cho dù trẫm có là là đại dương mênh mông cũng không thể dễ dàng để cái vũng nước nông như nàng được lợi. Trẫm đã giải thích rõ ràng rồi, vậy còn nàng, chuyện của nàng thì định giải thích với trẫm thế nào đây?"

“Trẫm từ miệng Gia Nghĩa biết được rất nhiều chuyện về người đó, càng nghe càng hứng thú, cũng từng mỉm cười nhìn người đó không ít lần ra tay nghĩa hiệp, trẫm rất ngưỡng mộ người đó, rồi dần dần rung động trước người đó. Từ năm người đó mười tuổi, trẫm đã thích người đó. Người đó sống tự tại tùy tâm, không bị gò bó, ngay cả sau này người đó bôi nhọ trẫm khắp đầu đường cuối phố, dù người đó xuất thân từ gia tộc trung thành với Ký Vương, mặc dù trẫm rất bực bội nhưng chưa bao giờ có ý muốn làm tổn thương người đó, trẫm vẫn rất thích người đó.”

Chính hắn tự đặt, vậy còn hỏi ta có động vào không, cố tình muốn đổ oan cho ta sao?

Là hàng phục chế sao? Trong lòng ta lại càng áy náy và buồn bã hơn. Xem ra, Thừa Nguyên Chỉ coi trọng ngọc bội đó hơn ta nghĩ rất nhiều.

Trong lòng ta ra sức sửa sai cho sự nhầm lẫn của Thừa Nguyên Chỉ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, không dám nói một lời phản bác, chỉ còn biết điên cuồng gật đầu đồng ý.

“Nhưng lại có một người, trẫm không đành lòng làm tổn thương người đó, cũng không muốn làm tổn thương người đó.” Giọng nói của Hoàng thượng trầm xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11