Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Diệp Hàn một mình chiến vạn người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Diệp Hàn một mình chiến vạn người


Cười khẽ một tiếng, Diệp Hàn ổn định lại tâm trạng hô to: “Bản điện hạ là người giảng đạo lý, sẽ không bắt các ngươi phải chịu quy định vô lý. Vậy thế này, bản điện hạ sẽ cho các ngươi một cơ hội, nếu trong vòng một nén nhang, trên sân vẫn còn một người đứng vững thì quy định về phân ban lớp sẽ không còn hiệu lực.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba người nhìn bóng dáng của Diệp Hàn lại nhớ về hình ảnh năm xưa của Diệp Đế không khỏi xúc động, chín vị điện hạ không ai không phải thiên tài trăm năm có một, hậu sinh khả úy hậu sinh khả úy a.

Chương 77: Diệp Hàn một mình chiến vạn người

Trong đám thiên tài của học viện chiến thần, có một thiếu niên tầm mười bốn mười năm tuổi vẫn nở nụ cười tươi nhìn phía trên trận pháp nói: “Đây không phải là trận pháp hậu thiên, mà là trận pháp tiên thiên được tạo ra bởi cửu tự chân ngôn.”

Mặc dù học viện văn thần thiên tài cũng không kém, nhưng lại chủ tu văn không thiên về chiến đấu, so sánh về thực lực hiển nhiên không thể bằng đám thiên tài chiến đấu của học viện chiến thần. Người xưa thường có câu, văn trị quốc, võ bình thiên hạ hoàn toàn không sai.

Văn Thế Bảo chỉ biết lắc đầu nói: “Chúng ta đã coi nhẹ sự lợi hại của cửu điện hạ rồi.”

Những người này một là hoàn toàn chấp nhận số phận, phó mặc mọi thứ vào tay người khác không có chí tiến thủ. Hai là hoàn toàn tự tin vào bản thân mình, hoàn toàn tin tưởng mình sẽ vào được ban yêu nghiệt lên không có gì để lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các ngươi có thể suy nghĩ kỹ, ta không bắt ép.” Diệp Hàn nói một câu bình tĩnh. Đôi môi hắn khẽ cong lên một nụ cười khó đoán, giữa cơ hội được tăng gấp đôi tài nguyên, và việc rơi vào ban tầm thường bị người khác khinh bỉ, hắn muốn xem xem đám học viên này sẽ lựa chọn như thế nào.

Điều này khiến mọi người đều cảm thấy bối rối, chẳng lẽ trận pháp từ trên trời rơi xuống. Khuôn mặt mọi người biểu lộ ra sự hoang mang và hoảng loạn, không biết phải làm gì để thoát khỏi trận pháp kinh khủng này.

“Ta chưa từng thấy Diệp Hàn biểu đệ tu luyện trận pháp bao giờ, sao bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy.” Một tiểu cô khác cũng hoài nghi lên tiếng.

“Chuyện này . . .”

Hành động của Diệp Hàn khiến đám người c·h·ế·t lặng, cảm giác như là mình đã bị tính kế. Nếu không cửu điện hạ lấy đâu ra cái lưu hương đồng, lại còn cắm sẵn cây hương từ trước, việc này nói rõ một điều, cửu điện hạ đã đào sẵn một cái hố chờ bọn họ nhảy vào.

“Thua? Nếu các ngươi thua, sẽ phải chấp nhận thêm một ban nữa, gọi là ban tầm thường ở dưới cả ban thiên tài.”

“Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là chống đỡ cho hết thời gian một nén nhang thôi.” Nói xong thì cười khổ nhìn về Diệp Hàn và nén hương. Đây là lần đầu tiên hắn thất bại kể từ lúc bắt đầu tu luyện, việc này có chút ảnh hưởng không nhỏ đến đạo tâm của hắn.

Nhưng số lượng này thực sự quá ít, chỉ vài trăm người trên tổng số hàng trăm nghìn người.

Nhưng đột nhiên khuôn mặt hắn tái nhợt, loại linh khí này hắn chưa bao giờ thấy cũng chưa bao giờ nghe đến, thế gian làm sao có một loại linh khí trắng ngà như vậy. Khi hắn muốn dùng linh khí thiên địa áp chế, nhưng lại không thể áp chế nổi.

Hai phần ba thời gian đã qua đi, số lượng người đang đứng trên sân lúc này chỉ còn khoảng hơn một nghìn người, nhóm người học viện quân đoàn chiếm một phần, học viện văn thần chiếm ba phần, số còn lại thuộc học viện chiến thần.

Đôi mắt hắn sáng lên một tia kinh ngạc và thán phục.

Quảng trường học viện chiến thần.

“Một người đấu vạn người là có thật.”

Diệp Hàn không đáp lại, mà chỉ cười nhẹ một tiếng gật đầu một cái biểu thị đồng ý.

Khi tiểu lý tử bước lên thắp nhang, Diệp Hàn lớn tiếng hô: “Các vị bạn học, thời gian một nén nhang chính thức bắt đầu.”

“Mỗi giọt linh dịch, sức nặng ngàn cân.” Văn Thế Bảo Mở mắt ra kinh hãi thì thầm.

Đám người học viên bắt đầu xôn xao thảo luận, có người tán thành có người phản đối, nhưng cuối cùng vì tài nguyên quá hấp dẫn mà đa số mọi người đồng ý.

Âm thanh của Diệp Hàn vừa vọng lên, liền khiến cho đám học viên phía dưới yên lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Gần một nửa nén hương qua đi, đã có một phần ba số học viên trên quảng trường bị đè ngã xuống đất, khuôn mặt của tất cả mọi người đang ngồi trên đất lúc này đều cười đắng chát.

Lúc này, những người cuối cùng của học viện quân đoàn liền ngã hết xuống, không còn một ai đứng trên sân. Học viện văn thần cũng chỉ còn rải rác vài người đang cố gắng chống đỡ, học viện chiến thần thì khá hơn một chút, vẫn còn hơn chục người.

“Không tốt, không ngờ trận pháp của cửu điện hạ lại lợi hại như vậy.” Tiếng nói của tên thanh niên giỏi trận pháp vừa vọng lên, liền khiến đám người kinh ngạc.

“Cửu điện hạ thật thông minh.” Hồng viện trưởng cười khẽ một tiếng.

Nhưng biết thì như thế nào? Tất cả mọi người đã đồng ý, phóng lao đành phải theo lao.

Hứa Xuyên nhìn sang bên học viện quân đoàn, khuôn mặt lạnh lùng chửi: “Một đám phế vật.” Đôi mắt hắn lóe lên một tia khinh miệt.

Không chỉ riêng Hứa Xuyên, mà hầu hết các học viên của học viện chiến thần đều có sự coi thường đối với mấy người học viên của học viện quân đoàn.

Chỉ là có cổ vũ rát họng đi nữa thì cũng không thể thay đổi được cục diện, ngày càng có nhiều người không ngừng quỳ xuống.

Rất nhanh sau khi mọi người đồng ý, Diệp Hàn vung tay áo lên, một chiếc bàn xuất hiện bên cạnh, trên đó để một cái lưu hương bằng đồng đã được cắm sẵn một cây nhang.

“Cửu tự chân ngôn, chẳng lẽ vị cửu điện hạ này cũng có thể tu luyện được? Văn Thế Bảo ngươi cũng tu luyện thành công cửu tự chân ngôn, ngươi có biết cách phá giải không.” Một tiểu cô nương xinh xắn đứng bên cạnh hỏi.

“Cố lên, cố lên.” Những tiếng cổ vũ không ngừng vọng lên để khích lệ những người đang đứng còn lại.

Bên nhóm học viên quân đoàn là thê thảm nhất, gần hai phần ba số người đang ngồi trên đất đều thuộc về họ. Một phần còn lại chia đều cho học viện chiến thần và học viện văn thần.

Vừa nói xong, Diệp Hàn vung tay phải về phía đám học viên bên dưới, ngay lập tức một trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ quảng trường.

Tuy nhiên, không hẳn tất cả mọi học viên đều như vậy. Nhìn quét qua một loạt, Diệp Hàn thực sự hiếu kỳ, trong tình cảnh như vậy vẫn có một số người có thể điềm tĩnh đứng yên im lặng, không kêu la cũng không phản đối.

Tất cả bọn họ đều là thiên tài được tuyển chọn trong vạn người, nói họ chấp nhận số phận không tranh đấu thì thật khó có người tin.

“Thú vị.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên, chỉ mất một chút thời gian để hắn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trên môi nở nụ cười vô ưu thường ngày, quả nhiên là ‘Thiên ngoại hữu Thiên, nhân ngoại hữu nhân’.

Lúc này, Diệp Hàn đứng trên bục cao nhìn xuống tiếp tục cười nói: “Các vị, nếu không thể kiên trì được nữa thì có thể ngồi xuống, việc gì phải tự làm khổ bản thân.” Âm thanh của hắn vang lên như một tiếng nói quyến rũ từ tâm can, hàng loạt người sau câu nói đó đều ngồi sụp xuống đất, hơn vài chục nghìn người không phải là một con số nhỏ a.

Khuôn mặt hắn lập tức hiện lên sự cảm khái và bất lực, không tưởng tượng được cửu điện hạ lại có thể điều động và sử dụng được một loại linh khí kỳ lạ như vậy. Linh khí thiên địa của mình như muỗi đâm vào voi, không có chút tác dụng.

Bầu không khí trên quảng trường yên tĩnh đến lạ thường, không còn bất kỳ một học viên nào đứng trên mặt đất, khi người cuối cùng ngã gục xuống cũng là lúc cây hương cháy hết, thời gian kết thúc.

“Để ta xem xét một chút, có lẽ có thể phá giải.” Người thanh niên được gọi là Văn Thế Bảo nhếch miệng nở nụ cười nói. Mặc dù hắn không thông thạo trận pháp này, nhưng chỉ cần thông qua chữ ‘Trận’ tìm đến nguồn linh khí cung cấp trận pháp, áp chế luồng khí đó, khi không có linh khí duy trì, trận pháp tự nhiên tan rã.

Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy một sức ép khủng khiếp từ trên trời ập xuống, rất nhiều người không kịp đề phòng mà bị luồng khí âm dương nghiền ép xuống đất. Những người còn đứng vững liền hoảng sợ, hét lên một tiếng vận khí phòng ngự.

“Song cực âm dương trận.”

Mới chỉ đưa ra một vài biến cố nhỏ đã không thể nhẫn nhịn được rồi, tâm tính thực sự quá kém cỏi.

Diệp Hàn nhìn xuống dưới cười nhạt, một lần nữa vung tay lên trên, một đồ án âm dương nữa xuất hiện phía trên đồ án âm dương ban đầu. Hai đạo đồ án chồng lên nhau không ngừng quay vòng, áp lực đổ dồn xuống phía dưới lập tức tăng gấp đôi so với ban đầu.

“Làm sao có thể?” Ba nữ nghe lời người thiếu niên đều kinh ngạc kêu lên.

“Cái gì? Thêm một ban tầm thường? Nếu rơi vào ban tầm thường chẳng phải sẽ rất nhục nhã sao?” Những tiếng kinh hô không ngừng vang lên từ đám học viên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng viện trưởng cũng gật đầu tán thưởng: “Phải!” Chiêu dụ kẻ địch vào bẫy này, không tồi.”

Khuôn mặt đám người lập tức biến sắc, có người tức giận, có người hưng phấn, có người do dự. Không biết nên chọn như thế nào, nếu không đồng ý sẽ bỏ lỡ cơ hội hiếm có, nếu đồng ý sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị xếp vào ban tầm thường.

“Nhưng chúng ta có mấy trăm nghìn người, trong một nén hương chỉ cần một người còn đứng là thắng rồi.”

“Thậm chí . . . sẽ nhân đôi tài nguyên cho tất cả mọi người.”

Đa số chi phối tiểu số. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy một đồ án âm dương xuất hiện, đồ án này gồm một vòng tròn được chia thành hai nửa hình giọt nước, một nửa trắng và một nửa đen. Mỗi nửa có một chấm nhỏ của màu trái ngược ở giữa.

“Vậy nếu chúng ta thua thì sao?” Một người trong đám đông ở dưới hô to hỏi.

Đồ án không ngừng quay vòng trên không trung.

Một tiểu cô nương mặc da thú đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Thế Bảo ca ca, huynh cũng thông thạo trận pháp, huynh thử xem có thể phá giải không.”

“Ài, chỉ hy vọng vào các huynh đệ còn đang đứng thôi, chỉ cần chịu đựng thêm một lúc nữa, chúng ta sẽ dành chiến thắng.”

“Vẫn còn có thể chống đỡ.” Diệp Hàn lại vung tay một cái, áp lực từ ba đạo đồ án âm dương mạnh mẽ đổ xuống, tất cả những người còn đứng vững đều bị đè ngã xuống đất như bị nghiền nát.

“Đây là thái cực trận pháp, mỗi lần trận pháp quay một vòng, sức ép từ trên xuống sẽ tăng gấp đôi, mọi người phải nhanh chóng tìm ra điểm yếu của trận pháp, nếu không chỉ cần vài chục vòng nữa, chắc chắn không ai trong chúng ta còn đứng vững.” Một người thông thạo trận pháp vội vàng hô to.

Diệp Hàn nhìn xuống đám học viên đang kêu gào la ó, một số người quá khích bắt đầu lấy pháp khí của mình sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào, nhìn hành động biểu cảm của phần đông học viên làm cho hắn chỉ biết lắc đầu cười nhạt.

Hứa Xuyên là người đầu tiên bình tĩnh lại, hắn hoài nghi hỏi: “Cửu điện hạ, ngài nói là thật?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Diệp Hàn một mình chiến vạn người