Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Vương Hảo Hảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Trong đôi mắt đang mở to đầy vẻ kinh hoàng của ả, ta từ từ giơ cao cánh tay phải của mình lên.
“Đại tỷ, người nhất quyết muốn hủy hoại dung nhan của muội thì mới hả lòng hả dạ hay sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tử Húc vang lên từ phía sau cánh cửa.
Thẩm Vân Dao thì lại đứng ở một bên, cất lên những tiếng cười khanh khách không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốp! Bốp! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong cổ họng ta trào lên một mùi tanh nồng của máu tươi.
Ta dường như nghe thấy cả tiếng bà đỡ đỡ đẻ đang hét lên với giọng đầy lo lắng và hoảng sợ.
Từ phía bên ngoài, tiếng nức nở thút thít, mềm mại của người kế muội vọng vào:
Chương 1 (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cúi người xuống, dùng tay bóp chặt lấy cằm ta, chiếc nhẫn đen tuyền trên ngón tay hắn ghì chặt vào da thịt ta đau điếng.
“Tại sao… tại sao lại đối xử với ta như vậy…”
Ta gần như kiệt sức ngã vật ra trên giường sinh, mồ hôi từ sớm đã thấm đẫm lớp y phục mỏng manh.
Thật xót thương cho hài nhi của ta đã đủ ngày đủ tháng, trong lòng ta vốn ngập tràn niềm mong chờ được nhìn thấy con chào đời, vậy mà...
Bên trong căn phòng ấy, tiếng kêu la thảm thiết và tuyệt vọng của một nữ nhân vang vọng không ngừng:
“Phu nhân! Thai nhi quá lớn, e rằng khó mà sinh hạ an toàn!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Huynh trưởng, xin người đừng vào trong, phòng sinh uế khí và máu tanh, e sẽ làm tổn hại đến quý khí của huynh…”
“Hầu gia…”
Hai cái tát lần này, ta đã dùng trọn mười phần sức lực, mạnh đến độ cây trâm vàng cài đóa hải đường trên mái tóc ả cũng bị đánh văng ra xa.
Tiếng cười ấy sắc lẻm như một lưỡi dao, chói tai đến cực điểm, ánh mắt ả tràn ngập vẻ đắc ý hả hê.
Khi mũi trâm sắc nhọn lướt nhẹ qua gò má bên phải vẫn còn nguyên vẹn của ả, một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, làm cho những đóa hải đường trong sân cũng phải kinh động mà rụng rơi tơi tả.
Ta khẽ xoay cổ tay đã hơi tê mỏi, rồi cúi xuống nhặt lấy cây trâm kia.
“Gương mặt nhị tiểu thư sưng húp cả lên rồi, đại tiểu thư ra tay thật là tàn nhẫn...”
“Có lẽ bởi vì ngươi đã chẳng còn chút giá trị nào để lợi dụng nữa rồi.”
Ả ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cố tình để lộ sợi dây chuyền ngọc trai mà Tiêu Tử Húc đã tặng.
Mỗi một cơn đau ập đến tựa như muốn xé nát cả thân thể ta ra thành từng mảnh.
“Nếu như bà còn muốn hắn giữ được cái đầu trên cổ để mà ăn cơm…”
Cơn đau đớn tột cùng như những đợt thủy triều hung hãn cuộn trào, nhấn chìm ta trong sự cô độc và tuyệt vọng không một ai cứu giúp; ta cứ thế mà sống sờ sờ bị giày vò cho đến c·h·ế·t...
“Lang trung… lang trung đâu rồi…”
“Vương ma ma, chẳng phải cháu trai của bà hiện đang làm việc tại Thái y viện đó sao?”
“Hầu gia! Thai vị đã bất chính rồi, đây là mạng người đó Hầu gia!”
“Vậy thì phải diễn cho thật đạt.”
Trong cơn mê man, ta bất giác đưa tay lên khẽ xoa bụng.
“Tất cả ra ngoài hết cho ta.”
Ả ta đột ngột thay đổi sắc mặt, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
Thẩm Vân Dao đứng tựa người vào khung cửa, khẽ nở một nụ cười, đầu ngón tay thon dài xoay xoay vòng bạc vốn dùng để thưởng cho bà đỡ:
Thẩm Vân Dao lúc này đang ngã sõng soài trên nền đá xanh lạnh lẽo, gò má bên trái in hằn dấu năm ngón tay của ta.
“Nếu đã muốn đóng kịch làm người bị hại,” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.