Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 14: Cũng may, cũng may

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cũng may, cũng may


“Đưa lá cây lên.” Hai tay Mộ Giai Namđangthắt bím tóc, thấycônàng ngốc này sắpkhôngthể nhẫn nhịn được nữa.

“…” ThuanhĐào khẽ giật mình, cúi đầu nhìn mới pháthiệnmình gần như kh** th*n mà thểhiện“yêuthương nhung nhớ”, mà trong lúc bối rối nàng cũng bất chấp chuyện có mặc quần áo haykhông,mộttay đẩy Mộ Giai Nam ra, lập tức kéoáo khoác rộng thùng thình bao quanh người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng rửa sạchsẽxong xuôi, đưa ngón tay chọc chọc lưng Mộ Giai Nam ý bảohắncó thể quay đầu lại rồi, Mộ Giai Nam cẩn thận nghiêng đầu, thấy nàngđãkhoác áo che lại thân thểthìmới quay hẳn người lại.hắnthấy ThuanhĐào tóc tai bù xù, lại lấymộtcây lược gỗnhỏtừ trong bao vải ra: “Dùng lược của bản trại chủ chải đầu, cam đoankhôngbị chẻ tóc, ha ha ha.”

“…” ThuanhĐào vốn nghĩ là thổi càng mạnhthìâmthanh phát ra càng to, nàng đặt lên miệng thổinhẹmộthơi, quả nhiênđãphát raâmthanh, mặc dùkhôngêm tai như Mộ Giai Nam thổi, nhưng cũng coi như là phát ra tiếng rồi, ha ha.

Bằng kinh nghiệm của ThuanhĐào, nam nhân có thể chải thẳng tóc màkhôngđau, chắn chắnkhôngphải trùng hợp, màrõràng Mộ Gia Nam tuyệt đối là “cônàng đỏm dáng”. Nghĩthìnghĩ thế, nhưng nàng vẫn hưởng thụ phục vụ miễn phí, ngoan ngoãn ngồi imtrênđất, tiếp tục “chiến đấu” với lá cây kia, mà thổi đến nước miếng bay tứ tung cũng chẳng cóâmthanh gì, nàngkhôngphục đổi lá khác, cuối cùng thổi đến đỏ mặt tía tai cũngkhôngcó tiếng gì.

Nàng vừa lau người vừa nhìn bóng lưng Mộ Giai Nam… Lúc trước hai người chia taykhôngchút vui vẻ, nàng còn hung dữ bảo người ta cútđi, cũng may con người nàykhônghận lâu thù dai, nếukhônglúc này nàng chắc chắnđãchết rồi.

ThuanhĐào im lặng ngồi chờ dưới tàng cây, có lẽ bị kinh hoảng vẫn chưa bình tĩnh lại được, vô số thi thể nằm lộn xộn khắp bốn phía, tuy rằng mấy tên này có c·h·ế·t cũng chưa hết tội, nhưng lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt máu lạnh như thế của Mộ Giai Nam, dưới gương mặtyêumị củahắnđúng là tâm ma quỷ. Nhưng nếu nhưkhôngcó Mộ Giai Nam rút đao tương trợ,thìngười c·h·ế·t chính là nàng, thậm chí còn bị luân phiên cưỡng gian. Nàng yên lặng cụp mắt xuống, nghĩ lại cảnh vừa rồi mà sợ run. Cũng may là Mộ Giai Namđãđến…

“…” ThuanhĐào lập tức tức giận quay lại lườmhắn, bọn họ mặc dù miệng chạm miệngđãba lần, nhưng cũng chỉ là “qua loa cho có hình thức” mà thôi, tuyệt đốikhôngđược phát triển “tiến thêmmộtbước” nữa.

ThuanhĐào nửa tin nửa nghi kéo hai bím tóc sang nhìn… A! Thắt bím sáu lọn tóc độ khó rất cao đấy nha, gọn gàng như vậy,thậtđúng là để trưng cho đẹp cũng thấy phí.

Mộ Giai Nam thấy nàng quay đầu thà chếtkhôngtheo,nhẹgiọng cười: “Cũng chẳng phải lần đầu, có qua có lại thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

…Quần áo ThuanhĐàođãbị bọn d*m t*c kéo rách tơi tả, hai tay nàng khoanh trước ngực, cuộn mình dựa vào thân cây, mái tóc đen dài tán loạn lộn xộn buông xuống trước ngực miễn cưỡng cheđithân thể.

Mộ Giai Nam giật mình đứng nguyên tại chỗmộtlúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi xếp bằng đặt nàng ngồi ngay trước mặt… Cả người nàng tựa nhưmộtcon mèonhỏđanghoảng sợ, chăm chú nhìn khuôn mặt thảm đạmkhôngchút sực lực đầy nước mắt,hắnkhôngtiếp tục cười đùa nữa, cảm xúc đau lòng tràn ngập timhắn…khôngtự chủ được cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Mộ Giai Nam ngoái đầu lạithìkhí thế nghiêm trọngđãvứtđiđâu mất, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ThuanhĐào nghỉ ngơi, có lẽmộttrận chém g·i·ế·t kịch liệt làmhắnphấn khích, lúc này thả lỏng mới phát ramộttiếng kêu đau, miệng vết thương ở đầu vai có cảm giác đau nhức.

hắntại sao lại hôn nàng, làmộtloại an ủi trong yên lặng sao?… ThuanhĐào dần dần khép mắt lại, để soái ca thay thế mấy khuôn mặt xấu xí, dường như rất hữu hiệu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay ThuanhĐào chợt ngừng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn gương mặtyêumị ngang ngược kia… Có lẽhắnthựcsựlo lắng cho mình, nhưng mà nàngsẽkhôngnghĩ nhiều hơn nữa, bởi vì nếu mình thựcsựxảy ra chuyện,thìhắnsẽthấy tự trách, chính là như vậy.

“…” ThuanhĐào tức giận cầm lược, là đạicônương chắc? Ra ngoài cũng mang theo lược.

…Mộ Giai Nam vỗ nhènhẹlên lưng nàng, thân thể mềm mại của nàng dán chặt lên lồng ngực mình,hắnchớp mắtmộtcái xấu hổkhôngbiết làm thế nào, đành tuỳ tiện cười ha ha mấy tiếng dờiđicảm xúc của nàng: “Nhìn ngươi gầy trơ xương, hoá ra dáng người cũng tốt như vậy cơ đấy.”

Mệnh lệnh vừa ra, sơn tặc ở đây lĩnh lệnh lập tức tản ra khắp xung quanh tìm quần áo… ThuanhĐào thấy người đám người vừa tới trước mặt, giờđãtán loạn khắp nơi như gió, nghiêng đầu nhìn Mộ Giai Nam, giọng điệuhắnuy nghiêm cứ như thánh chỉkhôngđược phản bác,thậtsựcó cảm giác áp bách vô hình trongkhôngkhí.

ThuanhĐào tháo miếng băng vai củahắn, thấy miệng vết thương có ít máu tươi tràn ra, nàng lấy khăn tay từ túi tiền bên hông Mộ Giai Nam,thậtcẩn thận đặt khăn lên, sau đónhẹnhàng lau vết máu… Mộ Giai Nam nhìn xuống, phản chiếu trong mắt là vẻ mặt nghiêm túc của nàng, dường như còn cósựáy náy khó có thể che giấu được.

Trong mắt Mộ Giai Namhiệnlênmộttia đau lòng, lập tức cởi áo ngoài choàng lên người nàng, lờinóidịu nàng như mang theomộtdòng nước ấm: “khôngsao rồi.”

Khi đầu lưỡikhôngkìm lòng được tiến vào thăm dòsựngọt ngào,thìhai cái “Kim trạc” (vòng tay vàng) ở cổ tay chạm vào nhau vang lênmộttiếng lanh lảnh, ThuanhĐào lập tức mở to mắt, nàng đẩy vai Mộ Giai Nam ngăn lại,khôngmuốn mình bị rơi vào cái bẫy dịu dàng trong tay giặc, nàng hiểurõ, đây là tình cảmkhôngnên tồn tại.

ThuanhĐào nhìn đôi chân trần của mình, giày cũng bayđiđâu hết rồi, nàng thử bướcđitrênmặt đất, nhưng đá vụn vừa cứng vừa nhọn chọc vào làm chân nhói đau, nàng nhìnhắngật đầu thay lời cảm ơn, sau đó cẩn thận dè dặt dựa lên lưnghắn, Mộ Giai Namnhẹmỉm cười đứng dậy,điđược vài bước, cảm nhận được Ngưu Tiểu Nữuđangdùng ngón tay viết chữtrênvaihắn: Cám ơn ngươi.

Lúc ấy, trong đầuhắnchỉ cómộtý nghĩ, phải phanh thây xé xác toàn bộ bọn d*m t*c.

Khóe miệng ThuanhĐào khẽ giương lên thành nụ cười ngọt ngào, học theo dáng vẻ củahắnvuốt vuốt tóchắn, chớp mắt, nghiêng đầu cười cười thểhiệnmìnhkhôngsao, còn chân thành cảm ơn.

Chương 14: Cũng may, cũng may

Nhưng nàng cũngkhôngthấy phấn khởi nhiều lắm,khôngvui liếc mắt nhìn Mộ Giai Nam…hắnthường xuyên tết tóc cho Nguyễn Linh Nhi sao?

Ngoài miệngnóimặc kệ, nhưng Mộ Giai Nam vẫn tìm kiếm dọc đườngđi, dựa vào thính lực tốt ngherõbốn phía, khi từng đợt tiếng cười ph*ng đ*ng truyền đến tai,hắnlập tức có dự cảmkhôngổn rồi… Nhất niệm chi sai (chỉmộtý nghĩ sai mà gây ra hậu quả nghiêm trọng), Ngưu Tiểu Nữu suýt nữađãbiến thành oan hồn chịu nhục nhã rồi.

Mộ Giai Nam tiện tay ngắt hai bông hoanhỏmàu trắng cài lên bím tóc nàng, mái tóc đen nhánh lập tức có thêm vài phần sinh động,hắncười tủm tỉm gật đầu: “Đại công cáo thành.”

Mộ Giai Nam giật mình, chưa muốn dời mắt… Hai má nànghiệnlênmộtvầng ửng hồng, dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng lúc trướcđãbiến thànhsựmềm mại đángyêu, suy nghĩ củahắncứ như vậy trôi quamộtlúc lâu, hai mắt mở to mà nhìn, rồi sau đó bàn tay đằng sau lưng khẽ nâng nàng lên đưa đến bên môi, lúc này ThuanhĐàođãbiết chống cự, nàng mím môithậtchặt quay đầu sang bên khác… cự tuyệt tiểuyêunghiệt tiếp tục dùng sắc dụ.

Mắt Mộ Giai Nam dừng ở bàn chân đầy vết tím bầm của nàng, lửa giận lạimộtlần nữa bùng lên trong đôi mắt đen, nhưnghắnkhôngthểhiệnsựtức giận ra ngoài, nếukhôngsẽgợi lại chuyện thương tâm của Ngưu Tiểu Nữu, nghĩ vậy, Mộ Giai Nam tinh quái quay lưng lạinói: “Bản trại chủ hạ mình cõng ngươiđi.”

Đợi nàng chỉnh chu lại quần áo, Mộ Giai Nam đưa hai ngón tay lên miệng, đột nhiênmộttiếng huýt sao vang lên xuyên qua cả sơn cốc, ThuanhĐào vội vàng bịt hai lỗ tai đạphắnmộtcái, Mộ Giai Nam cười hì hì tránh được: “Che kín người, có người sắp đến.”

ThuanhĐào nghe thấy làm theo giơ hai tay cao quá đỉnh đầu, khẽ ngẩng đầu đưa lá cây đến bên môi Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vươn người ra thổinhẹ,âmđiệu du dương thanh thuý phát ra… “Thổinhẹ, dùng lực quá nhiềusẽkhôngthổi được.”

Trong đó trùng hợp lại có tên sơn tặc vừa nãykhôngcẩn thận chặn đường ThuanhĐào,hắnthấy ThuanhĐào khoác áo của trại chủ, hai chân trần, vốn định hét lênmộttiếng kinh sợ, nhưng rồi lại ngu ngơ cười to: “Trại chủ đúng là quyết đoán, chưa gìđãđem đại tiểu thư Ngưu gia… ha ha ha —— a a!… Trại chủ bớt giận…” Lời còn chưa dứt, sơn tặc nàyđãăn hai đấm nặng nề của Mộ Giai Nam. Những người khác thấy trại chủkhôngvui cũngkhôngdám pha trò, từng người đứng thẳng ngoan ngoãn.

mộtcâunóiđúng trọng điểm, nếu như nàng quần áokhôngchỉnh tềđitới, chắn chắnsẽbị mấy ngườikhôngbiết chuyện suy đoán lung tung. ThuanhĐào vội vàng nhận khăn tay lau vết máu của tên ác nhân. Lúc này, Mộ Giai Nam rất biết phối hợp xoay người, ThuanhĐào thấy hơi thẹn thùng cởi áo khoác ngoài, quỳ gối cạnh dòng suối từng chút từng chút chà lau người mình, nàng cúi đầu nhìn ngực, lần đầu chú ý “Ngưu Tiểu Nữu” này phần nào cũng rất đầy đủ, nhưng mà thân thể trẵng nõn nên vết tím bầmhiệnlên rấtrõràng, tất cả đều do bọn d*m t*c ban tặng.

Mộ Giai Namkhôngcườinóituỳ tiện nữa, nghiêm túc rất tự nhiên: “Mang cho nàngmộtbộ quần áothậtvừa vặn từ đầu đến chân đến đây,mộtkhắc đồng hồ.” (15 phút)

Mộ Giai Nam thấy nàngkhôngchải đầu nữa mà lại bắt đầu phân cao thấp với lá cây,hắncầm lược gỗ lên, quay nàng lại, từng chút từng chút chải thẳng mái tóc nàng… Trại chủ tiền nhiệm, cũng chính là ân nhân nuôi dưỡnghắntrưởng thành, khi còn sốngthìrất bận rộn về sau lại mất sớm, cho nên cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của đệ đệ Mộ Giai Kỳ và congáiân nhân Nguyễn Linh Nhi đều domộttayhắnchăm sóc, Nguyễn Linh Nhi từnhỏđãthích ở cạnhhắn, tiểucônương lúc nào cũng thích xinh đẹp, hết thắt bím tócnhỏrồi lại chọn kiểu hoa, cho nên lược, khăn tay, dây buộc tóc… đều là những đồ vật bất ly thân, dần dà cũng trở thành thói quen.

… Mộ Giai Nam cũngkhôngbiết mình muốn làm gì, giống như đối với gương mặt khóc lóc của nàngthìtay chân luống cuống… Môi nàng mềm mại như thế, dịu giống như con suối trong trẻo, ngọt như nước quả đào, hoặc là,hắnchỉ là đơn thuần muốn hôn nàng.

Nhớ lại màn tạm biệtkhôngvui vẻ gì củahắnvà Ngưu Tiểu Nữu,hắnđịnh chuẩn bị quay về sơn trại, nhưng lại vô tình nhìn thấy xe tiêu của Ngưu thị tiêu cục dừng ở chân núi, hình như Tống Hàn Nhokhôngyên tâm về Ngưu Tiểu Nữu, nên lệnh cho các xe tiêu đứng lại chờ.hắnđingang qua vờ nhưkhôngnhìn thấy Tống Hàn Nho, lại bị Tống Hàn Nho chủ động gọi lại hỏi thăm, Mộ Giai Namkhôngbiểuhiệnthái độ gì, nhưng sau đómộtmình quay lại đường cũ tìm kiếm bóng dáng nàng, sau khi tìm mãikhôngcó kết quảthìmới nghĩ Ngưu Tiểu Nữu nha đầu ngốc kia chắcđãchạy thẳng về phía trước đuổi theo xe tiêu, có lẽ nàng căn bảnkhôngnghĩ tới cả đoàn ngườisẽchờ mình ở chân núi, Mộ Giai Nam càngkhôngngờ Ngưu Tiểu Nữu lại chạy thẳng vào rừng sâu, lại cònkhôngbiết đường ra.

“…” ThuanhĐào sụp xuôi hai vai, dừng! Cài cái nàykhôngsợ dụ ong mật đến sao?

…Mái tóc dài đen nhánh của nàng phủ trước ngực Mộ Giai Nam, từng lọn tócnhẹlay động theo gió… Bước chân Mộ Giai Nam dần dần chậm lại, thân thể nàng vẫn còn hơi run sợ, đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ,mộtcôgáicâm, kêu hétkhôngđược khóc cũngkhôngra, nàng lúc ấyđãsợ hãi đến mức nào…

Cánh môi ấm áp chạm vào như tạo ramộtdòng điện, ThuanhĐào ngồi nguyên tại chỗ quên luôn cả giãy dụa, nàng ngây ngốc mở to mắt nhìn chăm chú Mộ Giai Nam,khônglàm gì đáp lại, chỉ đơn thuần là nhìnhắn, cảm nhậnsựđụng chạm tinh tế tỉ mỉ.

Bỗng dưng thân thể nàngnhẹbẫng như lơ lửng giữakhôngtrung, Mộ Giai Namđãđứng đậy bế nàngđitới dòng suối róc rách chảy,hắnlấy khăn tay từ trong bao vải ra, bình tĩnh nhưkhôngcó gìnói: “Trước tiên rửa quađi, Thất Vương gia Tống Hàn Nho vẫnđangchờ ngươi bên đường.”

“…” Hừ. Chẳng lẽhắnkhôngpháthiệnmình cũng rất ngây thơ sao?

Mộ Giai Nam rút hết những lưỡi đao từ trong đám thi thể, thực ra thu thập lại ám khíđãb*n r* làmộtthói quen, dù việc thu thập lại vừa kỳ quái vừa phiền toái,hắnthỉnh thoảng nhìn về phía Ngưu Tiểu Nữu, nếu như chậmmộtbước… Cũng may là còn kịp.

Mộ Gia Nam bị vẻ mặt ngây thơ của nàng chọc cười, ngón taykhôngtự chủ đặt lên môi nàng, vô thứcnhẹnhàng lướt qua: “Tiểu nha đầu vẫn chưa lớn…”

Mộ Giai Nam nângmộttay lên vuốt tóc nàng, miệngnóikèm thêmsựmệt mỏi: “Cũng maykhôngxảy ra chuyện gì…”

Mộ Giai Nam thấy nàng đắc ý cười thầm, khẽ hừ chế giễu rồi lấy dây buộc màu đỏ cột vào đuôi tóc,hắnbước lùi ra saumộtbước thưởng thức tác phẩm của mình, vừa lòng cười cười: “Buộc xong rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

ThuanhĐào chẳng hiểu gì, lại nghe thấy tiếng lá cây xào xác từ khắp bốn phía, dường như có tiếng bước chânđangtới rất nhanh… Mà người đến chính là đám sơn tặc thủ hạ của Mộ Giai Nam.

Đôi môi ThuanhĐào run nhènhẹmím lại, giờ phút này nàngkhôngthể biểu đạt đượcsựcảm kích của mình, nàng quỳ xuống khẽ nhổm người ôm lấy cổ Mộ Giai Nam yên lặng rơi nước mắt, nàng cứ nghĩ mình chẳng sao cả, nhưng kỳthậtvẫn còn rất sợ hãi. Người nàonóicuộc sống giống như bị cưỡng gian,khôngthể phản khángthìđành phải học hưởng thụ chứ?! Để mười mấy tên nam nhìn nhìn chằm chằm tiến về phía ngươi, xem ai có thể hưởng thụ đượcsựtàn ác ghê tởm đáng buồn nôn này? Tất cả toàn lànóinhảm.

ThuanhĐào cảm thấy rất mệt mỏi, ôm chặt cổhắnkhôngmuốn buông tay, lưnghắnvừa ấm áp lại an toàn, xem như đến thời khắc này bản thân mới thựcsựthả lỏng, nước mắt vẫn như trước lặng lẽ chảy xuống, từng giọt thấm ướt vạt áohắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cũng may, cũng may