"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
Lời vừa dứt, dân chúng đều kinh ngạc nhìn nam nhân trẻ tuổi đứngtrênmái hiên, sau đó im lặng lui sang hai bên đường quỳ xuống đất hành lễ. Người này chính là vị hoàng tử được ca tụng bình dị nhất vương triều- thất vương gia Tống Hàn Nho.
Dường nhưkhôngai tưởng tượng được người cưỡi ngựa làm loạn cả khu phố lại làhắn.
ThuanhĐào nâng đôi mắt đầy lệ, thấy tên đầu sỏ đứngtrênmái hiên loay hoay, vừa tìm cách leo xuống, vừa an ủi ThuanhĐào: “cônương đừng lo lắng, bổn vương nhất địnhsẽgiúp nàng cứu sống con hổ này”.
ThuanhĐào tay nắm chặt thành nắm đấm rắc rắc run run, đồ bỏđi! Tay chân vụng về còn dám cưỡi ngựa lao bừatrênphố, mái nhà cònkhôngxuống được cònnóicái gì võ lâm hảo hán, đúng là bọn g·i·ế·t người (ví với những người chuyên đàn áp và g·i·ế·t hại nhân dân) kém cỏi!
Nàng thấy người này chậm rì rì từ mái hiên bò xuống, nổi giận đùng đùngđivề phía trước,khôngnóilời nào!mộtchưởng nện vào ngực Tống Hàn Nho… Chỉ vào mũihắnnhưngmộtchữ cũngkhôngmắng được, còn dân chúng xung quanh đột nhiên vô cùng hoảng sợ chạy vộiđi, vừa chạy vừa la: Ngưu tiểu thư muốn g·i·ế·t Thất vương gia, mọi người chạy nhanh còn giữ được mạng.
Tống Hàn Nho dường như bịmộtquyền đánh cho mờ mịt, nhưngkhôngphải bị đánh đến hồ đồ luôn, mà là chưa kịp phản ứng. Lưnghắnđậpthậtmạnh vào vách tường, xương ở ngực tê rần,mộtngụm máu tươi dâng lên cổ họng…Hả?côgáinày sức lựcthậtghê gớm.
Mà lúc này, đội hộ vệ hoàng gia của Tống Hàn Nho hoả tốc chạy đến. Dường như ai cũng choáng váng, cái đầu tiên đập vào mắt là “Hãn Ngọc Bạch Mã”đãthành tàn phế, giữa đường còn cómộtcon hổ máu chảy thành sông, lại thấy Thất vương gia Tống Hàn Nho miệng phun máu tươi, trước mặt làmộtcôgáilửa giận ngút lên tận trời chỉ vào Thất vương gia… Đội hộ vệ lập tức thuần thục áp ThuanhĐào xuống đất, đội trưởng đội hộ vệ rút kiếm ra đặttrêncổ ThuanhĐào: “Điêu dân to gan, cả gan phạm thượng bất kính với Thất vương!”
Tống Hàn Nho do ngực đaunóikhôngnên lời, đành phải ra hiệu thị vệ buông tay, nhưng chẳng chờhắnra lệnh, ThuanhĐàođãkhẽ đảo cổ tay vật thị vệ ngã lăn ra đất… Nàng tức giận tới mứckhôngkiềm chế được mà bật người dậy, lúc này mới nhớ tới thân thể này trời sinh có thần lực, mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu lão hổ, nàng vội vàng chạy tới trước Đậu Hoa. Bọn thị vệ thấy nàng có võ công, đồng loạt rút kiếm bảo hộ chủ tử… “Để nàngđi”. Tống Hàn Nho đặt tay lên ngựcnhẹgiọng ra lệnh, sau đó dặn dò đội trưởng đội hộ vệ: “Mau tìm thú y cứu chữa con hổ”.
ThuanhĐào hít sâumộthơi, hai tay nâng lên… lại dễ dàng bế bổng được thân thể Đậu Hoa, nàng ngạc nhiên mừng rỡ hơi cười, sau đó ôm Đậu Hoa yếu ớt chạy về Ngưu gia, cúi đầu nhìn chăm chú con hổnhỏđáng thương, trong lòng nàng xót xa khó chịu…Ráng chịu đựng, Đậu Hoa.
… Tống Hàn Nhonhẹthở dài,đãnóikhôngbiết cưỡi ngựa rồi, phụ hoàng lại còn tặnghắnmộtcon lương câu (ngựa tốt), giờthìhay rồi, ngựa điên trực tiếp lao ra khỏi Thất vương phủ còn đụng lung tung làm bị thươngkhôngít người…hắnnhìn chăm chú bóng lưng gầynhỏcủa ThuanhĐào “dũng mãnh”…côgáisức lựcthậtlà lớn vô cùng, lại còn ở giữa thành nuôi mãnh thú, ha ha
※ ※ ※
ThuanhĐào khóc sướt mướt chạy về nhà, hôkhôngra tiếng, để lôi kéosựchú ý của mọi người, nàngnhẹnhàng đặt Đậu Hoa xuống đất, cắn răng dậm chân, ôm chum nước quăng lên trời, vèo! Rầm! Bọt nước văng tung toé, tiếng nổ lớn làm mọi người đều quay đầu lại.
Các tiêu sư thấy Đậu Hoa bị thương, mọi người đều buông binh khí trong tay chạy lại vây quanh, trong đó cómộttiêu sư vội vàng chạy ra cửađimời lang trung, vừa ra tới cửathìđúng lúc cómộtvị lang trung cầm hòm thuốc tiến vào, phía sau còn có vài tên thị vệ, hai bên nhìn nhau ngầm hiểu, sau đó tiêu sư đưa lang trung vào nhà cứu hổ.
… Trong phòng bận rộn, ra ra vào vào bưng ra cảmộtchậu máu, ThuanhĐào lau nước mắt ngồi cạnh cửa chờ đợi. Cái c·h·ế·t của nàng trước khi xuyên qua cũngkhôngđáng sợ thế này, điên rồ chạy ra giữa đường đua, hai chiếc xe đuamộttrướcmộtsau cán nàng thành bánh thịt, mà hai gã đua xe đó đều là bạn tốt của nàng. Nàng lúc đóthậtsựkhôngbiết hai người đều thíchmộtcôbé, mà cũng lúc đócôbéđangcó quan hệ với người A, lại hôn môi với người B giữa đường phố, nàng chẳng qua chỉ đem tin tức nàynóivới người A, ai ngờmộtcâunóiđùa lại thành sai lầm lớn, nàngkhôngngờ mình xông ra ngăn cản lại thành “anhdũng hy sinh”… ThuanhĐào sụt sịt, theo như tiểu Diêm vươngnói, nàng tạo ra kết cục thê thảmmộtngười c·h·ế·t hai người bị thương nặng, đương nhiên, nàng chắc chắn mình là người c·h·ế·t, cũng nhớ trước khi c·h·ế·t nàngđãnghĩ: mình mà làmộtngười câmthìthậttốt.
Nhưng mà, nàng từ đó ngộ ramộtđạo lý, tìmmộtngười nam nhân bình thường rồi gảđithôi, tất nhiên rồi, nam nhân tốt làm gì tới phiên ngươi, thế giới cũngkhôngphải chỉ có mình ngươi là nữ nhân.
mộtchiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt nàng, ThuanhĐào khóc nức nở ngước mắt lên… Lại là cái tên g·i·ế·t hổ đáng ghét! Lần đầu tiên nàng miễn dịch với soái ca, nghiêng đầu tỏ vẻ bất mãn, nghĩ có tiền có thế muốn làm gì cũng được sao? ta khinh.
Tống Hàn Nho thấy nàngkhôngnhận lấy, tự mình ngồi xuống, ThuanhĐào lập tức đứng lên, vừa muốn rờiđi, sau lưng truyền đếnmộtcâu như mệnh lệnh coi như nhã nhặn: “Ngươi là nử tử vô lễ nhất, mà bổn vương từng gặp qua”.
ThuanhĐào lau nước mũi chậm rãi xoay người, nhe nanh múa vuốt làm nét mặt dữ tợn nhưmộtcon sư tử Hà Đôngđanggầm gừ với Tống Hàn Nho, sau đó tức giận phẫn nộđitới chỗ Đậu Hoađangđược cứu chữa.
“…”Tống Hàn Nho mù mịt khó hiểu chớp mắt mấy cái, tính cáchthậtlà hung bạo, nhưng sao lại gàokhôngra tiếng?
Ngưu Đại Ngưu nghe tin chạy ngay về nhà, sau khi tra hỏirõchân tướng tại sao Đậu Hoa bị thương, lập tức đem ý định bắt hung thủ chém thành tám mảnh hoá thànhmộtđám khói bay theo gió.hắnnghe tiêu sư kể Thất vương gia tự mình đến tạ lỗi, nén tức giận cùng đau buồn, cung kính hành lễ với Tống Hàn Nho: “Tệ xá đơn sơ, sao dám làm phiền Thất vương gia tự mình đến, dù sao cũng chỉ làmộtcon hổ”.
Tống Hàn Nho biết thân phận của người vừa đến,nhẹgật đầu: “Con hổ kia là sủng vật của Ngưucônương sao?”.
“Đúng vậy, là bảo bối tiểu nữ nuôi dưỡng từnhỏ, sớm chiều làm bạn tình cảm nồng hậu, nếu tiểu nữ có đắc tội Vương gia, mong Vương gia thông cảm”. Tiêu cục Ngưu thị ở kinh thành cũng coi như có danh tiếng, danh tiếng vô cùng tốt, rất nhiều quan to hiển hách đều nhờ tiêu cục bọn họ vận chuyển vàng bạc châu báu.
Tống Hàn Nho sờ lên chỗ đau nhứctrênngực,khôngkhỏinóiđùa: “Tiểu nữ Ngưu gia ra tay rất nặng.”
“…” Ngưu Đại Ngưu trong lòng rơi lộp bộp, chẳng lẽ Thất vương gia đến đây hỏi tội? Nghĩ vậy,hắnquỳ luôn xuống đất: “Tiểu nữ Ngưu Tiểu Nữu trời sinh thần lực làkhôngsai, nhưng đứanhỏnày lại là nữ nhân câm, mẹ mất sớm, là tiểu nhân dạy dỗ conkhôngtốt, nếu Thất vương gia tức giận, tiểu nhân cam nguyện thay khuê nữ chịu phạt.”
Tống Hàn Nho khẽ giật mình, đứng lên nâng lão già dậy: “Mau đứng dậy, hôm nay huyên náo làm người ngã ngựa đổ là sơ xuất của bổn vương,khôngliên quan tới tiểu nữ Ngưu gia.”
Ngưu Đại Ngưu như trút được gánh nặng đứng dậy, ánh mắt cảm kích nhìn Tống Hàn Nho, dân chúng trong thành đềunóiThất vương gia Tống Hàn Nho bình dị gần gũi, đối xử với dân chúng rất tử tế, hôm nay gặp mặt đúng là ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịchsự.
Tống Hàn Nho vô tình lại nhận được hai thông tin kinh hãi: “Nữ nhân câm” với “thần lực”, dường như trong phút chốcđãnổi lênsựhứng thú với tiểu nữ Ngưu gia. Ngưu Đại Ngưukhôngnóichuyện ngay cửa, nên trong lúc mọi ngườiđangra sức cứu Đậu Hoa, hai người thảnh thơi ngồi uống trà trò chuyện, sau khi Tống Hàn Nho nghe xong những “công tích vĩ đại” của “Ngưu Tiểu Nữu”, đối với khả năng phá hoại của vị đại lực thần nữ này cảm thấy bất ngờ và toát mồ hôi.
Mà lúc này trong phòng, lang trungkhôngngừng cố gắng rốt cục cũng giữ được tính mạng của Đậu Hoa, nhưng Đậu Hoa bị móng ngực đá đúng chỗ hiểm, nên tạm thời những sinh hoạt hằng ngàykhôngthể tự làm, ít nhất phải điều trị ba tháng mới khỏi hẳn được.
…ThuanhĐào tặng giường mình cho Đậu Hoa, nàng ngồi bên giườngnhẹnhàng vuốt vuốt những cọng lông… Thấy Đậu Hoa bình yên ngủ, nàngnhẹcười ngọt ngào, trải qua chuyện này nàngkhôngsợ Đậu Hoa nữa, động vật cũng có linh tính, biết báo ơn, huống chi là con người.
“Nữu Nữu, Thất vương gia sắpđirồi,đira chàomộtcâuđi”. Ngưu Đại Ngưu đứng trước cửanhẹgiọng nhắc nhở.
ThuanhĐào vừa nghe thấy cái tên này lại phát hoả, cònkhôngmau xéođi! Da mặt người này dàythậtđấy.
Nàng lạnh lùng bước ra ngoài, đúng lúc Tống Hàn Nho thò đầu nhìn vào trong phòng,hắnchỉ muốn liếc nhìn tình trạng của lão hổ, nhưng hai tay của ThuanhĐàođãgiang ra ngănhắnnhìn, cử chỉ cực kìkhôngthoải mái ý bảo “phi lễ chớ nhìn”.
Ngưu Đại Ngưu thấy khuê nữ quá mức vô lễ, vỗ vào gáy Ngưu Tiểu Nữu dạy dỗ: “Đừng có vô lễ, đây là Thất vương gia”.
“…” ThuanhĐào xoa xoa gáy, tự nhắc nhở mình phải kính giàyêutrẻ,khôngđược đánh lão đầu, đành bĩu môi cúi đầu, sau đó trưng ra ánh mắt “Ngươi còn chưađihả?”.
Tống Hàn Nho cảm thấy cha con hai người đều rất thú vị,nhẹcười: “Bổn vươngsẽchịu trách nhiệm tất cả, cóyêucầu gì cứ việcnói”.
Ngưu Tiểu Nữu chẳng thèm nhìnhắncười khẩy, Ngưu gia tiền nhiều như nước,khôngthèm tiền của ngươi.
Tống Hàn Nho hoàn toàn cảm nhận đượcsựbất mãn của ThuanhĐào với mình,hắncũngkhôngđể ý rời khỏi Ngưu gia, toàn bộ thị vệ lập tức theo sau, đội trưởng đội thị vệ trước khiđicòn đưa cho ThuanhĐàomộtmảnh giấy: trưa mai gặp ở Thất Vương phủ.
ThuanhĐào cầm tờ giấy vo tròn, vẫn chưa hết giận, xe luôn thành từng mảnhnhỏ, sau đóđivào sân, đùa cái gì thế, hômộttiếng nàng đến hétmộttiếng nàngđichắc? Nàng chẳng thèmđi.
Nhưng mànóiđicũng phảinóilại, nàng cũngkhôngthể vô duyên vô cớkhôngđi, dù sao chỗ này cũngkhôngphải thế kỷ 21 có nhân quyền. Mắt nàng lay động, Ngưu Đại Ngưu từngnóinàng cómộtgian nhà gỗnhỏtrênnúi. Nghĩ vậy, nàng bảo Ngưu Đại Ngưu vẽ ramộtbản đồ địa hình, sau đó cầmmộthộp đồ ănthậtlớnđivào rừng, để lạimộttờ giấytrênbàn: Ngưu cha, khuê nữđihành hiệp trượng nghĩa, ba ngày sau trở về, ôm.
※ ※ ※
ThuanhĐào tay cầm bản đồ vừa mịt mờ tìm đường,khôngthểkhôngnói, Ngưu Đại Ngưu rất có thể là tổ tiên của Picasso.
Đâu đâu cũng là rừng núi xanh mướt, nàngđitrêncon đường mònnhỏ. Tuykhôngthấymộtbóng người nào, nhưng ban ngàythìchẳng có gì đáng sợ, cómộtcon suốinhỏróc rách chảy từtrênđỉnh núi, nàng tiến lại gần rửa mặt rồi uống vài ngụm nước suối, lúc nàng chuẩn bị đứng dậy lên đường tiếp, vừa mới quay đầu lại, phía sau có thêm hai nam nhân, hai ngườitrêntrán buộc dây thừng, mặc quần áo vải thô màu xanh lá,mộtngười tay còn cầmmộtlưỡi búa to…”…” Nàng sợ tới mức ngã dập mông, chỉ có thể dùng ánh mắt la thét.
Nam nhân vác lưỡi búa to, cười híp mắt tiến lên từng bước, vai rung rung kỳ lạ: “cônương, muốnđiđâu thế?”khôngchờ ThuanhĐào phản ứng,mộtnam nhân khác thân hình lực lưỡng đẩy ra, bực mìnhnói: “Nàng tađicómộtmình cần gì phải quanh co lòng vòng?” Sau đó khoé miệnghắnnhếch lên, hùng hồn hét lớnmộttiếng: “Cướp, cướp sắc đây!”
“…” ThuanhĐào hai tay đặt trước ngực, lưu manhtrênnúi đúng là nhiều hơn so với trong thành.
Nàng thấy vị cao lớn lực lưỡng kia định tiến lại gần, liền giơ tay làm động tác bình tĩnh đừng nóng vội, hai sơn tặc cũng chẳng hiểu ra sao, dù sao hai người cũng chẳng vội, dù saocônương như hoa này cũng chẳng chạy được.
ThuanhĐào nghiêng đầu nhìn thấymộttảng đá lớn bên bờ suối, sau đó chậm rãiđivề phía đó, chà xát lòng bàn tay, làm tinh thần hăng hái rồi chậm rãi nâng tảng đá lên… rắc…a…ắc..!! Rắc…a…ắc..!! Tiếng tảng đá vỡ ra làm hai tên sơn tặc cả người choáng váng, bọnhắnkéo tay nhau cùng lui về phía sau. ThuanhĐào khóe miệng nhướng lên, nâng tảng đá tới gần hai người. Lúc này, tên sơn tặc còm nhom hai chân phát run: “Ca, ca à, bây giờ mấycônương dưới núi ăn cái gì, mà người nào cũng giống Ngưu Tiểu Nữu thế này.”
Hắc Hắc! Ngưu Tiểu Nữu cũng nổi danh phết.
ThuanhĐào thấy đại lực thần công hù dọa được hai sơn tặc, hài lòng vui vẻ, thình lình ném tảng đá về phía bọn sơn tặc… Lúc hai tên sơn tặc kêu to a a,thìhòn đáđãbay đến,mộtbóng người bỗng nhiên xẹt qua:”Bang”mộttiếng nổ vangthậtlớn, tảng đá như tia chớp bay về phía sườn núi bên cạnh, sau đó tan tành.
… ThuanhĐào ngây ngốc chớp chớp mắt, quay đầu nhìn đống đá vụn, lúc quay người lại,thìthấy người đónhẹnhàng tiếp đất, cả người phiêu dật như uốn lượn cùng gió, tay cầm bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ,mộtbộ hắc y thểhiệnrõphẩm chất riêng của sơn tặc.
Nam nhân nhìn về phía ThuanhĐào, vừa định mở miệngnói,thìhai tên sơn tặc nhát ganđãbò dậy, chỉ vào ThuanhĐào run rẩynói: “Trại chủ, sức lực củacôgáinày cũng ngang bằng với Ngưu Tiểu Nữu, theo ta phân tíchthì…”.
“Phân tích cái đầu ngươi, nàng chính là Ngưu Tiểu Nữu.” Nam nhânđãsớm chú ý tới cách ăn mặc của ThuanhĐào,rõràng là tiêu phục của tiêu cục Ngưu thị, nhưng mà… đệ đệ Mộ Giai Kỳ tả qua, dung mạo Ngưu Tiểu Nữu xấu xí vô cùng, Mộ Giai Kỳ khóc lóc hò hétnóitrời có sập cũngkhônglấy Ngưu Tiểu Nữu… Mộ Giai Nam liếc qua nàngmộtlượt, miêu tả hơi quà lời rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.