"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
ThuanhĐào nhìn chăm chú ánh mắt mê đắm của Mộ Giai Nam, nàng ra vẻ trấn định tươi cười chào đón:
“Có gìkhôngtốt? Chờ đến khi ngươi mang thai, ta trái ôm phải ấp, nắm vững quyền lực, như vậyđi, bổn thiếu gia phong ngươi làm…”
Tay nàng bất tri bất giácđãđược buông lỏng, lưng bịmộtbàn tay nâng lên, nàngkhônggiãy dụa, vô lực cự tuyệt, triền miên hôn nồng nhiệt, máu sôi trào, nguyên bản phòng lạnh như băng trong k*ch t*nh mà ấm áp.
Mộ Giai Nam đem nàng ôm vào trong ngực, lại cảm thấy thiên hạ trong lòng lạnh run,hắntrong thanhâmnhiều ramộttiaẩnnhẫn:
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn biểu đạt cảm tình với người,khôngcó ý mạnh mẽ đùa giỡn lưu manh.”
“Ô ô…” ThuanhĐào kiệt lực vặn vẹo thân thể, hy vọng dùngâmthanh nức nở gọi hồi lý trí Mộ Giai Nam, nhưng lúc này nửa ngườitrêncủa nàngđãlạnh lẽokhôngcòn gì che chắn, hơi thở ấm áp thổi thổi bên tai nàng,mộtđại chưởng đặttrênngực nàng,khôngmang theo cảm tình dùng sức v**t v*, da thịt trừ bỏ đau đớn,khôngcó nửa phần kh*** c*m. Nàngkhôngmuốn như vậy,khôngmuốnkhôngmuốn…
“Có người nào như ngươi sao? … Ta còn tưởng ngươi bị b**n th** sắc ma bám vào người chứ, ô ô…”
“…” Mộ Giai Nam bắt lấy đôi taynhỏbéđanglàm loạntrênngựchắn, tuy rằnghắnđối với nàng có khát vọng, nhưng vì bảo hộ danh tiết Nữu Nữu,hắnchỉ còn cách ra vẻ đạo mạonói:
ThuanhĐàokhônglàmthìthôi,đãlàmthìlàm đến cùng, nàng dùng đầu hung hăng đánh lên trán Mộ Giai Nam:
“Chạy cái gì, ngươi sợ ta nha?”
Nàng thu hồi chân muốn đứng dậy, lại bị Mộ Giai Nam nghiêng người đặt ở dưới thân, ThuanhĐào nhìn chăm chú vẻ mặt tức giận của Mộ Giai Nam, nàng chớp mắt mấy cái:
Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
Mộ Giai Nam che lỗ tai:
ThuanhĐào giật mình, nàng si ngốc cười, bỗng nhiên đẩy Mộ Giai Nam bổ nhào lên giường:
“Đối với nàng tathậthết cách, ta thường xuyên tự hỏi chính mình, nha đầu kia thay đổi thất thường, hết ăn lại nằm lại rất sợ c·h·ế·t, đến tột cùng ta thích nàng ở chỗ nào? …”
khôngđợi ThuanhĐào mở miệng, môi vừa mởđãbị người dán chặt, ThuanhĐào mở to mắt… Nguyên lai nàngkhôngnghĩ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt!
“Ngô!” ThuanhĐào nhíu chặt mày, trong bóng đêm hai bàn tay tà ác tùy ý chạy loạntrênda thịt nàng, giờ phút này nàng có thể cảm nhậnhắnhữu lực chạm vào nàng, từ cổ trợt dần xuống dưới… Hơn nữa lập tứcđiđến b* ng*c mẫn cảm! … Nàngthậtsựlà khóckhôngra nước mắt, vốn nàng chiếm ưu thế, tính bổ nhào vào “Ngây ngô tiểu nam hài”, làm sao trong chớp mắt nàng lại thành sơn dương sắp bị làm thịt vậy? Ô ô, Nam ca ca ngươi ôn nhumộtchút a…
Mộ Giai Nam há có thể để nàng chạy,hắnnhanh tay ôm lấy thắt lưng của nàng quăng trở lại giường, sau đó giam nàng vào bên trong, tiếng cườihắnphi thường quỷ dị:
Nàng nhướng mày… cổ đại luôn trọng lễ tiết, nàng bá vương thượng cung thích hợpkhông? … Mộ Giai Nam có ở trong chăn khóc tức tưởi, sau đókhôngchịu nổi nhục mà treo cổ tự sátkhông?! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ôi, khóc cái gì nha? Ngươi sợ ta?”
Mộ Giai Namkhôngbiết phảinóinàng như thế nào,mộtcônương lại chủ động làm chuyện này, nguyên bản phải là nam nhân chủ động mới đúng… Mộ Giai Nam hòa hoãn cảm xúc, ra vẻ bình tĩnhnói:
khôngcó ánh sáng, Mộ Giai Nam nhịnkhôngđược cười trộm, xú nha đầu cư nhiên dám công khai sắc dụhắn? Hôm naykhôngcho nàng chịu chút đau khổ, sau này nàng còn dám làm chuyện gì nữa?
“Ngô ngô…” ThuanhĐào cảm thấymộtbàn tay đặttrênthắt lưng nàng, nàng nhịnkhôngđược liều mạng giãy dụa, hiến thân cũngkhôngsao, nhưng hiến thân phải có giá trị! Xem tình hình trước mắt, Mộ Giai Nam chính là muốn chiếm tiện nghi saukhôngphụ trách, do nàng quá trực tiếp nên làm cho Mộ Giai Nam hiểu lầm sao? Ô ô,sựtình sao lại thành như vậy?
“Muốn chạy?hiệntại còn muốn chạy! …khôngcó cửa đâu.”
“Như vậykhôngtốt nha, ta làthậttâmthậtý tới tìm ngươi tâmsự…”
Mộ Giai Nam suy nghĩ nhíu mày, bỗng nhiên vỗ taymộtcái:
Nàng hít thởmộthơi, tận lựckhôngcho nước mắt làm ảnh hưởngkhôngkhí tốt đẹphiệntại:
ThuanhĐào thẹn thùng ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng khinh thường run rẩy, người này thực bảo thủ, vài lần câu dẫn đều thất bại!”Sắc đẹp” trước mặt cư nhiênkhôngbị dụ,khôngbiếthắncó phải nam nhân haykhôngnữa?
“Ngươi nha đầu c·h·ế·t tiệt! …” (đọc tại Qidian-VP.com)
“khôngthua gì sắc nữ.”
“…” Nàng hútmộtngụm khí lạnh,khôngphải chứ? Trả thù sao? Người này so với nàng còn b**n th** hơn…
“Takhôngcó lừa dối ngươi,thậtsự!”
Mộ Giai Namâmlãnh cười, cúi người hôn lên môi nàng, ThuanhĐào nghiêng đầu sangmộtbên, mím chặt môi phòng ngừahắnxâm nhập, nhưng cánh môiẩnẩnđau, nàng theo bản năng nắm chặt quyền, chuẩn bịmộtquyền đánh vào ngực Mộ Giai Nam, nhưng Mộ Giai Nam sớm có phòng bị,mộttay dễ dàng nắm hai tay nàng đặt l*n đ*nh đầu, ngay sau đó rút ramộtsợi dây thừng, đem hai tay nàng cột vào đầu giường…hắnnhìn chăm chú ThuanhĐào vặn vẹo thân thể, vừa lòng gật gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Biết cái đầu ngươi, ta chính là loại người như vậy…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tasẽcho nàngmộthôn lễ long trọng, chính thức cưới nàng.”
Mộ Giai Nam đối với khóc lóc của nàng lại thờ ơ,hắnhọc theo lời của nàng, kỳ quáinói:
Trong chớp mắt khi môihắnchạm vào môi nàng,hắnbỗng quên hết những chuyệnkhôngvui, đối với nànghắnkhôngthể cự tuyệt nàng câu dẫn.
Mộ Giai Nam sờ sờ mặt nàngnói:
“Ta lúc ấy cũng suy nghĩ, chờ ngươimộtnăm, nếu ngươikhôngtrở về, ta phảiđiđịa phủ tìm ngươi, nếukhôngphải phụ thân xảy ra chuyện, ta tuyệt đốisẽkhôngxuống núi, cũngsẽkhôngchui đầu vô lưới để lão hoàng đế lợi dụng… Bởi vì trong lòng có ngươi, cho nên ta cònkhôngsợ c·h·ế·t, ngươi hẳn là hỏi mình sao lại có mị lực lớn như vậyđi, ngu ngốc…”
“Xem ra có thểnóichuyện cũngkhôngtốt lắm…”
Mộ Giai Namkhôngcho là đúng l**m l**m môi, nhe răng cườimộtcái:
“Ha ha, ta chỉ muốn đùamộtchút, ta còn có việc,đitrước…”
Mộ Giai Nam xoa xoa cái trán, sau đó cười:
“Thiếp ấm giường…khôngtệ chứ?”
hắnbất đắc dĩ lắc đầu, lại từ trong túi rút ramộtcái khăn tay, sau đó chậm rãi nhét vào miệng ThuanhĐào, nàng “Ngô ngô” k** r*n lại phátkhôngra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận trừng Mộ Giai Nam.
ThuanhĐào đối với biểuhiệncủa Mộ Giai Nam có điểm ngoài ý muốn, ngày thường miệng lưỡihắntrơn tru, kiêu ngạo lưu manh, cư nhiên cũng có lúc khiếp đảm, mất tự nhiên, ngượng ngùng tiểu nam nhân, hắc hắc… A, hay là do nàng quá bạo ganđi?
Mộ Giai Nam lấy khăn tay trong miệng ThuanhĐào ra, ThuanhĐào mãnh liệt hít vàomộthơi, vừa muốn hô to, lại bịhắnhôn, nhưnghắnhôn rất ôn nhu,khônghề càn quấy.
“Ta vẫn tin tưởng ngươikhôngchết, nhưng vẫnkhôngngừng nghe được tin dữ, đầu tiên là vòng cổ sau là đai lưng, dính đầy vết máu làm takhôngthểkhôngsuy nghĩ miên man…”
ThuanhĐào hút hấp cái mũi, tên vô lại này chính là muốn xem nàng làm trò hề, vẫn là tên b**n th**! … Nhưng mà, nàng hoàn toànkhôngmuốn chống cựhắn. D·ụ·c, có lẽ thôi, chính là nàngyêuhắn.
… Mộ Giai Nam nguyên bản thầm nghĩ muốn đe dọa nàngmộtphen, nhưng khi ngón tay chạm vào da thịt mềm mại của nàng… Thân thểhắnnổi lên biến hóa, cổ họng khô nóng khiếnhắnkhôngthể dừng tay…hắnnhớ nàng, muốn nàng, giờ phút này, rất muốn hôn nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quênđiquênđi, vẫn làkhôngnên khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi biết tâm của ta hướng về aithìtốt rồi…”
Môi và môi giao nhau, lưỡi củahắnkhôngkhỏi xâm nhập n** m*m m** bên trong. ThuanhĐào đương nhiênkhôngphản kháng, nàng chờ loại ái muội nàythậtlâu rồi, tưởng niệm Mộ Giai Nam ôn nhu hôn nàng,khôngphải nàng sắc, chỉ là tưởng niệmmộtchút thôi… Nàng vừa định đón ý hùa theo, Mộ Giai Nam bỗng nhiên dùngmộtloại phương thức cực kỳ thô bạo, đem đầu lưỡi gắt gao quấn quanh đầu lưỡi nàng, răng cắn cánh môi nàng… ThuanhĐào hai mắt mở to, đầu lưỡi run lên,khôngôn nhu cũngkhôngtriền miên, chỉ cókhôngkiêng nể gì đòi hỏi, hơn nữa hô hấp bắt đầu khó khăn. Tình cảnh này, giống nhưmộtđôi nam nữkhôngcó cảm tình g*** h**n, cái nàng muốnkhôngphải loại cảm giác này… ThuanhĐàokhôngcần nghĩ ngợi đẩy Mộ Giai Nam ra, nàng xoa xoa cánh môi sưng đỏ, lưng dựa sát tường, bắt đầu khẩn trương:
Nàngmộtbên giải thíchmộtbên nhảy xuống giường, nàngthậtsựtự cho mình thông minh, tự động đưa lên cho người ta ăn, ô ô, Mộ Giai Nam quả thực cònđangtức giận…
“Chà đạp ngươi, sau đó vứt bỏ ngươi.”
Mộ Giai Nam trong mắt nổi lênmộttia gợn sóng, vô luận lời này làthậthay giả, coi nhưđãđủ hóa giải hết bất mãn trong lòng, hiểu lầm tựa hồ cũng trở nên bénhỏkhôngđáng kể. Càng nghĩ, nguyên lai làhắnkhôngtin tưởng bản thân cho nênkhôngtin tưởng nàng…hắnđem nàng ôm vào lòng, hôn lên trán nàng, sau đó khôi phục thái độ bình thường bướng bỉnh cười:
“Tiếp tục giãy dụađi, ta liền thích ngươi phản kháng, nếukhôngsẽmất vui, ha ha…”
ThuanhĐào khóe mắt còn nước mắt, khi nàng nghĩ còn phải chịu tra tấn, lại cảm nhận đượcsựôn nhu v**t v*, nàngkhôngkhỏi tâm tình dần dần bình tĩnh,hắnhôn nhu tình như nước, đầu lưỡi mềmnhẹquanh quẩn, nàngkhôngtự chủ được luân hãm, * l**n t*nh m* đáp lại.
Mộ Giai Nam ra vẻ trấn định,trêngương mặt cũngkhôngbày tỏ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại phản bộihắn,hắngian nan nghiêng đầu sangmộtbên, vừa muốn đứng lên liền bị ThuanhĐàomộtphen đè lại bả vai,sựthậthắnkhí lực quảthậtkhônglớn như ThuanhĐào.
(hp: Nam Namsẽkhông, tiếp tụcđinàng)
ThuanhĐào tặc tặc cười, khóa ngồitrênngười Mộ Giai Nam, đầu cọ cọ lên hai má Mộ Giai Nam…
“Sai, ngươi là của ta,hiệntại tasẽăn ngươi!”
Mộ Giai Namkhôngđược tự nhiên nhắm hai mắt lại, hai tay buông thõngtrêngiường,hắnhàm hồ trả lời nhưng vẫnkhôngche giấu được hỗn loạn trong lòng.
“Ngươi làm cái gì vậy? Làm ta đau!”
ThuanhĐào lắc lắc cổ tay, nàng cuối cùngđãbiếthắnkhôngđùa, mà nàng cũngkhôngmuốn trong tình cảnh này phát sinh quan hệ, vì thế nàng gân cổ kêu…
“Ngoan, kêu lớn tiếng như vậysẽầm ỹ đến người khác.”
ThuanhĐào liên tục gật đầu, tình huống đột ngột chuyển biến, nàng thất kinh nâng lên chân, tận lực dùng đầu gối cản lại thân thể Mộ Giai Nam. Nàngthậtmuốnmộtcước đá chếthắn, Mộ Giai Nam mới là phẫn trư ăn lão hổ, bản tính sắc lang lộrõràng, nànghiệntại ngược lại là kêu trời trờikhôngthấu, gọi đất đất chẳng nghe.
“Nàng là do ta cướp được từ tay Tống Hàn Nho,khôngcó quyền lựa chọn, chung thân của nàng do ta định đoạt.”
Mộ Giai Nam tiếp tục bảo trì bộ dáng d*m t*c, bỗng nhiên khoát tay phóng ra phi tiêu, trong phòng nhất thời tối đen, cảm giác sợ hãi đánh úp lại ThuanhĐào…
ThuanhĐào gắt gao ôm cổ Mộ Giai Nam, trăm mối cảm xúc ngổn ngangnói:
“Chỉ đùa với nàngmộtchút, rất dọa người sao? …”
ThuanhĐào rùng mìnhmộtcái, vội vàng sửa sang lại quần áo:
“Cứu mạng! Cứu mạng, mau bắt lưu manh! —— “
“Ta sợ chuyện gì? Chịu thiệt sao?… Người chịu thiệt cũngkhôngphải ta.”
ThuanhĐào thiếu chút nữ muốn cắn lưỡi tự tử. Nhìn bộ dạng Mộ Giai Namkhônggiốngnóiđùa, nàng cũngkhôngtính đùa giỡn lưu manh bị lưu manh đùa lại, nàng ngoài cười nhưng trongkhôngcười lui về phía sau:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.