0
Các kĩ sư của Minh An bắt tay vào chế tác thuốc súng, và sau năm ngày, đã chế tạo ra lôi bom và phấn thạch xạ đạn—một v·ũ k·hí phóng hàng trăm mảnh đá nghiền nhỏ thành bột. Thốc Mãn Quần cho nỏ thủ tập luyện sử dụng lôi bom, thay thế máy lăng đá bằng xạ đạn, rồi lại dàn trận t·ấn c·ông vào yếu huyệt của Trường Chinh.
Khuyết Hoát Tự thấy kẻ địch sử dụng lôi bom và xạ đạn, kinh ngạc mà rằng, “Đó là công nghệ của người Nữ Chân! Kẻ phản trắc nào đã đem chúng dâng cho giặc?” Biết không thể giữ nổi tường thành, Tự lệnh cho lính lui vào trong các làng xóm, cả quân cả dân đều được cấp v·ũ k·hí mai phục trong từng căn nhà như du kích.
Tường thành đổ sập. Thốc Mãn Quần thúc quân tràn vào trong, trước khi tiến công còn không quên quay lại nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Bạt Tác, kẻ đang quan sát trận ở một khoảng cách xa.
Trường Chinh đường xá nhỏ hẹp, quân dân lại đông đúc, nơi nào quân Mông Cổ tiến công cũng bị ùn tắc, khó mà đẩy nhanh tốc độ. Quần ra lệnh cho kỵ binh giày xéo lên dân chúng, cứ thấy ai chắn trước mặt là đạp c·hết không tha, thành ra người dân vô tội xác c·hết thành đống. Quân Kim dù quân số đông hơn, nhưng già nửa là dân quân, trong khi đó kỵ binh Hung Nô ai nấy đều sức mình địch được hai người, lại quá quen với chiến thuật mai phục. Chúng lấy lôi kim kích nổ toàn bộ nhà cửa, đền chùa, g·iết luôn cả phục quân bên trong. Số tàn quân Kim sợ hãi, không đánh cũng tự tan. Kẻ bỏ chạy, người quy hàng. Kẻ nào quy hàng đều b·ị c·hém đầu lập tức. Quân Hung Nô ào ào kéo vào, uy vũ như thiên binh thần tướng. Đà tiến công là không thể cản phá.