Lần này Bốc Hải Lãng xông đến, hắn không có chút gì né tránh. Hải Lãng đã dụ hắn né tránh để t·ấn c·ông b·ằng tay chiêu, nhưng thấy hắn cứ lù lù như vậy, ả cứ thuận đà thúc tới. Dù Sình Dương có nhanh nhẹn thế nào, hắn cũng đã quá kiêu căng rồi!
Sình Dương để đầu bổng chọc vào vai trước sự ngỡ ngàng của Hải Lãng. Đầu bổng không có lang nha, không thể xé da toác thịt, cơ thể Dương hấp thụ hoàn toàn xung lực còn lại. Hắn vẽ một đường kiếm tuyệt mĩ trên không trung, khiến không gian nhuốm một màu công lực xanh dương như cầu vồng. Đó là kiếm thức cao cấp của Xích Thống phái—Nguyệt Lương Bổ Trảm. Hải Lãng trở tay không kịp trở tay, đã bị lưỡi kiếm kề ngay cổ. Chỉ vài phân nữa thôi là có thể đầu ả đã lìa khỏi cổ rồi.
“Ngươi liệu muốn đấu thêm vài hiệp nữa?” Tới giờ, Sình Dương mới nói.
“Không công bằng!” Hải Lãng thấy kiếm ngay sát cổ vẫn gào mồm lên. “Ta đấu với ngươi đều các chiêu thức vui vẻ, khuây khỏa. Ngươi chỉ một chiêu đã đưa kiếm kề cổ ta, ấy là dụng ý của ngươi và ta khác nhau! Nếu ta mà muốn hạ ngươi ngay lập tức, chỉ một đòn thôi khuôn mặt mĩ miều của ngươi đã thành cám lợn rồi!”
“Ngươi không phục?” Sình Dương hỏi.
“Sao mà ta phục được? Ngươi thấy các chiêu của ta đều không dùng tay thì dùng bổng đầu. Rõ là đại vương đây không có ý hại ngươi. Vậy mà ngươi chỉ chăm chăm muốn kết thúc nhanh. Hây a, thật là mất vui mà—” Nói chưa dứt lời thì ả đã nhấc bổng lên, định một phát phang thẳng vào chân Dương. Nhưng chưa kịp thì đã bị một đầu kích chặn đứng, ghìm xuống mặt đất. Lãng trông ra thì là A Cáp Công.
“Bọn ta đang tỉ thí, sao ngươi dám xen ngang? Muốn ta nhai đầu ngươi ra không?” Lãng gào lên.
“Ngươi dám đánh lén như vậy, có phải là quân tử không hả?” A Cáp Công trợn mắt, phồng mũi.
“Thì ta đã bao giờ tự nhận là quân tử!”
Lũ hải khấu xung quanh lăm lăm kiếm mác, chỉ đợi một lệnh của nữ tặc là xông vào sống mái một phen.
“Đừng già mồm nữa. Rốt cuộc ngươi có gia nhập bọn ta không? Điều kiện bọn ta cũng đã ra rồi, không có gì thiệt thòi cho ngươi cả,” Công nói.
“Ta muốn mười bốn lượng vàng ứng trước ngay lập tức,” nữ tặc trả lời.
“Tỉ thí thua mà còn to gan dám đòi hỏi?” Công mắng.
“Vậy thì mười lăm lượng,” ả đáp.
“Mười hai lượng ứng trước, nhưng ngay ngày mai các ngươi xuất hành,” Sình Dương giọng lạnh băng mới nói.
“Được. Đúng là mĩ nam công tử nói câu nào cũng ngửi thấy mùi tiền.” Kì thực ả cũng chỉ cần mười hai, nhưng hét giá cao cho mấy người kia hạ giá xuống là vừa ý. Rồi mới quay lại với lũ hải khấu mà rằng, “Các huynh đệ, hạ hết v·ũ k·hí xuống! Mai là chúng ta thấy mùi giàu sang rồi, không làm phiền mấy người này nữa!”
Lũ hải khấu mới đồng loạt reo hò, rồi vòng vây xung quanh bọn Công cũng tản ra.
Hải Lãng mới một tay vỗ vai Sình Dương, tay kia vỗ vai A Cáp Công. “Ta để cho các ngươi đi hôm nay. Nhưng nếu ngày mai gặp mà không đúng mười hai lượng vàng trao tay, các ngươi sẽ biết đến uy danh của nữ vương Đông Hải!”
Công gạt tay Lãng ra. “Ngươi đang đe dọa người của triều đình sao?”
“Triều đình các ngươi có thực lực thì bọn hải khấu ta đã không nhởn nhơ ngoài này,” Lãng cười khanh khách.
Công và nữ tặc hẹn nhau đúng giờ Ngọ hôm sau, ả sẽ dẫn toàn bộ đoàn chiến thuyền cập cảng Đại Liên.
Trên đường về, Gia Khảm mới hỏi Sình Dương, “Trận đó mà đại hiệp đỡ đòn đánh lén của Hải Lãng rồi cự chiến tiếp, liệu đại hiệp nắm bao nhiêu phần thắng?”
Hắc Quả chen vào, “Mười phần cả mười chứ còn gì nữa? Ả cuồng nữ kia chỉ được cái sức khỏe trâu bò, chứ ngoài ra chỉ toàn món võ mèo cào.”
Sình Dương đơn giản đáp, “Họ Bốc đó tiền đồ rất khá. Nếu cô ta theo võ nghiệp bài bản, có thể sẽ còn vượt qua ta nữa.” Gia Khảm và Hắc Quả bán tín bán nghi, cho rằng Sình Dương chỉ đang khiêm tốn quá mức.
Về phần A Cáp Công, công việc của chàng đã xong, giờ chàng có thể từ biệt Sình Dương mà trở về Hồ Phủ bắt cá voi. Nhưng trong lòng Công vốn đã có ý khác. Thuyền về gần tới bờ, chàng mới hỏi hai nghĩa đệ.
“Hắc đệ, Ni Kham đệ, ta thực sự không muốn giấu giếm nhị đệ. Trước giờ ta quả thực có ý xuống Nam phò Kim chủ, nhưng ngặt nỗi phụ thân nhất quyết ngăn cản, bản thân ta tài kém sức mọn, không thể một thân này cống hiến. Nay đã có cơ duyên gặp được Sình đại hiệp, ấy là thiên mệnh đã định cho ta đi theo con đường cứu quốc. Giờ ta muốn đi theo Sình đại hiệp một phen, nên mới nói điều này với nhị đệ. Nếu nhị đệ có lòng theo ta, ta sẽ rất cảm kích. Bằng không, hôm sau có thể sửa soạn về, chúng ta tiễn biệt tại đây. Chỉ là giờ mà trở về báo tin với phụ thân một chuyến thì thời gian vô cùng gấp gáp, mà thế nào cũng bị ngăn cản. Nên nhị đệ phải quyết định ngay, cũng không thể về thăm gia quyến lần cuối.” Cùng lúc đó, chàng viết một bức thư từ biệt, sai một tên xa phu đi theo đoàn mang về cho tù trưởng. Cuối thư, y cũng không quên gửi một lời cảm ơn tới Uông thị vì đã vô cùng bao dung không trách móc y khi ra đi.
“Đệ đợi huynh nói mấy lời này mãi!” Hắc Quả mừng rỡ. “Ở cái xứ heo hút này mãi, chán quá rồi! Giờ thiên hạ loạn lạc, đệ cũng được tiến thân tranh đấu, mà Hồ Lý Cải yên bình quá, thật khó chịu làm sao!”
Ni Kham Gia Khảm chưa quyết. Một mặt chàng muốn đi theo nghĩa huynh, nghĩa đệ, lại cũng muốn gặp lại đồng học Hoàn Thừa Lân. Mặt khác chắc chắn trưởng giáo Ni Kham phái sẽ vô cùng phật lòng, mà chàng cũng không thực tâm muốn tòng quân kháng chiến. “Ta thực sự không muốn đi mà không gặp mặt phụ thân ta lần cuối.” Thấy Gia Khảm còn vùng vằng chưa quyết, A Cáp Công vỗ vai nghĩa đệ mà nói. “Trong tâm còn nhiều trăn trở thì đệ hãy cứ trở về nhà. Sau này đệ đổi ý, lúc đó tìm bọn huynh cũng chưa muộn. Còn không thì hãy cứ ở đó phụ giúp tù trưởng, đợi tin bọn huynh thắng trận trở về.”
Gia Khảm gật đầu, mùi mẫn chia tay Quả, Công, rồi cùng với tên xa phu cùng hơn chục người nữa quay về. Số còn lại đều một lòng lên đường cùng A Cáp Công.
Ngày hôm sau, đúng giờ Ngọ, lực lượng của Bốc Hải Lãng tổng cộng tám chiến thuyền y hẹn kéo đến. Sình Dương mới hỏi A Cáp Công tiếp theo phải đi đâu.
Công đáp, “Ta quen Thái thú Liêu Dương Lý Hồng Phúc, Phòng ngự đồng trì Ô Di Đạo lại là bạn chí cốt của ta. Họ đều là người khí khái quả cảm, tất không hàng giặc Mông. Đại hiệp chia cho ta một trăm quân kỵ, ta sẽ lên Liêu Dương một chuyến. Chỉ cần ta tới giải vây là có thể cùng họ đồng tâm hiệp lực. Còn đại hiệp nên đi với Bốc Hải Lãng theo đường biển tới Dinh Khẩu. Ta đưa cho đại hiệp cờ hiệu Kim quốc và quan chức ấn tín của ta, đại hiệp tới nơi chỉ cần trưng ra là họ sẽ biết. Còn ta chỉ cần tổ vật này là được.” Chàng đưa cho Dương ấn tín, tay còn lại giữ một tiểu tổ vật bằng gỗ khắc con cú đầu ưng. “Hai thành cùng hợp lực, chúng ta sẽ đại phá Húc Đồ Cung.”
Sình Dương nhận ấn tín, nhất nhất đồng tình.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
0