0
Lại nói về bọn A Cáp Công, Hắc Quả, sau khi từ biệt Sình Dương thì dắt tất thảy một trăm năm mươi người lên phía Bắc. Bọn họ nghỉ trọ tại một khu khách điếm phía Bắc cảng Đại Liên, một phòng rộng rãi chục người chen chúc cũng thành chật chội. A Cáp Công ngồi dành buổi tối nhắc nhở các lính tráng đi theo, từ trang bị tới hậu cần không thiếu sót điều gì. Khi A Cáp Công giảng giải xong xuôi, quay đi quay lại đã thấy Hắc Quả đi mất tăm tiêu.
Kì thực, Hắc Quả khi bước vào khách điếm thấy bà chủ già có một quý nữ vô cùng xinh đẹp đứng thu ngân, phấn diện đào tai, nụ cười tựa ánh dương rạng rỡ. Họ Hắc trước giờ hứng thú với mỹ nữ mà xếp thứ hai, thì không gì xếp thứ nhất.
A Cáp Công đi xuống thì thấy Hắc Quả vẫn đứng đó tâm tình với quý nữ nọ, trong đôi mắt hắn rõ ràng nổi sắc tâm, miệng thao thao bất tuyệt, “Ta là ta thấy nương tử đây có hàn khí bức người, vô cùng nguy hiểm, cần phải giải trừ ngay.”
Vị mĩ nữ kia mặt mày xây xẩm, sợ hãi lấy tay che miệng. “Chuyện hệ trọng này xin đại hiệp chớ đùa.”
“Chuyện này ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của nương tử, ta vạn vạn nhất nhất không dám bỡn cợt.”
Mĩ nữ kia lo lắng lắm, nói, “Vậy đại hiệp bảo tiểu nữ phải làm gì?”
Hắc Quả cười hề hề. “Đơn giản lắm. Trong cơ thể ta có một thanh bảo kiếm có nhiệt tính siêu việt, chỉ cần nương tử chạm vào là lập tức giải trừ bức khí trong người—”
Quả chưa nói hết câu, đã bị A Cáp Công đánh vào đầu, xách tai lôi ra ngoài. Quả bị nhéo tai, đau đớn kêu oai oái. “A Cáp huynh, tâm đệ trong sạch! Thả tai đệ; thả tai đệ ra!”
A Cáp Công nghiêm mặt mắng, “Ngươi trong kia nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Chỉ là đệ thấy vị nương tử kia trong cơ thể thật nhiều bức khí, để lâu vô cùng nguy hiểm, đệ muốn một tay cứu chữa thôi!” Hắc Quả thanh minh.
“Từ bao giờ ngươi biết y thuật, có thần nhãn mà nhìn được kinh mạch trong cơ thể? Ngươi đừng luyên thuyên.”
“Huynh không biết gì thì thôi!” Quả chậc lưỡi. “Huynh có nhớ vài năm trước, có một danh y từ kinh thành về để chữa bệnh phong hàn m·ãn t·ính cho tù trường không?”
“Thì sao?”
“Danh y đó trong lúc chữa bệnh có để một quyển sách ghi ‘Phương pháp trực quan kinh mạch hệ thống’ trên bàn. Đệ có đi qua, liếc một cái ôn được trăm trang, lập tức thấu hiểu, mới dùng kiến thức mới lĩnh hội này đi cứu người đấy chứ! Huynh giờ ngăn cản đệ cứu lấy mĩ nữ kia, nhỡ đâu người khác thịt mất . . . à quên, người khác hãm hại mất thì làm thế nào?”
“Làm gì có ai liếc một cái đọc trăm trang? Thế tay ngươi không dùng để lật sách, mắt có thần thị xuyên qua cả trăm trang giấy? Ngươi đừng có khoác lác nữa.” A Cáp Công lại nhéo tai Quả lần nữa. “Ngươi ngộ tính tốt như vậy, vậy ban nãy ta bàn luận kế hoạch với quân sĩ, ngươi liệu đã học làu?”
Hắc Quả mới gãi đầu gãi tai, cười xòa. “Cái này . . . chắc huynh phổ biến lại cho đệ lần nữa.”
A Cáp Công thở dài. “Giờ đệ đi với huynh một chuyến, ta cũng muốn thăm thú trấn cảnh một đêm, đằng nào sáng mai ta phải di chuyển rồi. Nhưng huynh nói cái gì thì đệ ghi nhớ cho kỹ.”
Bọn họ nói chuyện xong thì bầu trời cũng đặc một sắc đen kịt rồi. Đêm xuống, thị trấn cảng sinh khí dồi dào hơn. Các đèn lồng pha lê lấp lánh, những ngọn đèn đua nhau lung linh bên ngoài các sạp hàng nơi phố thị, đem đến một bầu không khí khoan khoái. Trong tầm mắt neo đậu các thuyền buồm với các mảng buồm hình tam giác, xếp chồng lên nhau. Biển cả đang im lìm, chỉ còn tiếng động từ các chiếc thuyền qua lại và tiếng hét trao đổi của các thủy thủ.
Nay lũ hải khấu đã rời đi, khuôn mặt ai nấy đều nhẹ nhõm vài phần. Các thương lái mới ghé vào các sạp hàng, bận rộn với việc trao đổi hàng hóa, cùng vài thuyền buồm lặn lội trên sóng biển, giao nhận những món hàng quý giá. Tiếng gõ cửa từ các tiệm ven đường, tiếng hét giá từ những người bán hàng đầy nhiệt huyết, tạo nên một không khí sôi động và nhộn nhịp. Ai nấy ra ngoài đường đều vận trang phục chỉnh tề, không toát ra quý phái thì cũng chăm chút ít nhiều. Hắc Quả ngó nghiêng xung quanh, cũng được một phen bổ mắt. Các mĩ nữ tảo bộ trên đường mặc những bộ Hán phục màu sắc sặc sỡ, hoa văn độc đáo, tóc phồng lên, bện thành những chiếc tai thỏ, vô cùng trang nhã.
“Lông mày như vẽ, mắt phượng hoa đào. Quả nhiên là đô thị sầm uất, quả nhiên tư chất nữ nhân ở đây không hề tồi!” Hắc Quả khen xong, mới lắc đầu. “Tiếc là vẫn không ai đạt tới cảnh giới tuyệt sắc giai nhân.”
“Vậy mà không phải tuyệt sắc giai nhân?” A Cáp Công nói, rồi hướng mắt nhìn về phía một nữ nhân trong nhung trường bào đính những dải lụa đỏ thẫm, đầu đội mũ lụa màu đen, rõ ràng ít nhiều quyền quý.
“Kia gầy quá.” Hắc Quả lắc đầu.
“Còn kia thì sao?” Công nhìn về phía một nữ nhân đang cưỡi một con ngựa gầy.
“Không, kia mập mạp vậy, ngồi trên lưng ngựa thì trọng lượng cả người cả ngựa mười phần phải tám phần mỡ bụng.”
Công nhìn về phía một kiều nữ anh tú đang biểu diễn kĩ nghệ, đào hát, khiến đám đông túm tụm lại. “Kia thì sao? Chắc chắn là đệ đệ không thể chê vào đâu rồi.”
“Không, nhìn như mẫu mẫu đệ vậy, khác gì bảo đệ chiêm ngưỡng ngắm nhìn mẹ mình đâu?”
Công lại chỉ về phía đào hát trẻ đẹp hơn bên cạnh, hỏi, “Kia thì sao?”
“Không, kia nhân trung lệch một phân sang bên trái, khó coi vô cùng.”
Nữ nhân xinh đẹp thì vẫn là xinh đẹp. A Cáp Công nhìn đi liếc lại cũng không thể nhìn nổi cái lệch một phân mà Hắc Quả soi thấy là thế nào.
Hắc Quả mới cười ha hả. “A Cáp huynh đã có thê tử chờ đợi ở nhà, chưa gì đã đem gông vào cổ, cuộc sống không biết thế nào là hưởng lạc, sao đánh giá được các hoa khôi trên thế gian này?”
Trong sạp kĩ nghệ đó có một đạo nhân, áo mạo đàng hoàng, đỉnh đầu đội hoàng mão trùng thiên, chỉ nhìn từ sau lưng mà cũng thấy cốt cách.