“Thúc thúc! Con về đây rồi!” Vừa bước qua cổng ngoài khách viện, Đài Vũ đã hô một tiếng lớn, vang văng vẳng vào trong, khắp khuôn viên ai nấy đều nghe thấy. Người trong viện ngồi trong các bàn ghế gỗ ở ngoài tiền sảnh, nhiều người quay lại chào cô, chỉ liếc qua Hắc Quả đi đằng sau mà không để ý kĩ càng hơn.
“Vũ nhi nay lại làm chuyện gì rồi?” Một nam nhân đang ngồi thưởng rượu thấy vậy quay qua cười, giọng nói nửa thật nửa đùa.
“Vũ nhi chỉ cần không khiến cho nhà ai b·ốc c·háy ấy vậy là may mắn rồi.” Một nam nhân ngồi ngay đối diện phụ họa.
“Không có; không có!” Đài Vũ chống tay quanh hông, đầy vẻ ương ngạnh. “Ta mới chỉ gây c·háy n·hà có ba lần thôi, sao các vị cứ phải nhắc đi nhắc lại?”
“Vậy cuối cùng đã có thể nướng thịt heo như Mẫn viện chủ chưa?” Nam nhân nọ khuôn mặt càng thêm châm biếm.
“Tiền bối đừng có trêu chọc ta! Rồi có ngày ta sẽ nấu được cơm không khê, luộc được rau không nhũn, lúc đó để xem ai mới là người cười ai.”
Hắc Quả lắc đầu lè lưỡi. Vị cô nương này mà cưới phải thì không những bị bỏ đói mà thế nào cũng có ngày c·hết c·háy.
Khách viện của Mẫn viện chủ phía trong bài trí vô cùng lộng lẫy. Nơi này có kiến trúc rất đặc biệt, với mái nhà cong lượn sóng tựa hồ đại long hạ thiên. Tường xây từ thiêu môi, có những họa tiết long hổ được trạm khắc tinh xảo, hằn mờ lên bờ tường, nếu đôi mắt không tinh tường có thể sẽ bỏ lỡ. Ngoại môn khách viện được làm từ gỗ tuyết tùng, được chạm trổ kỹ lưỡng và được trang trí với những tấm phác đồ, tranh vẽ hoặc họa tiết đẹp mắt. Trong khách viện được chia làm nhiều gian phòng, mỗi phòng đều được treo tranh, dựng tượng tạc, độ tinh xảo đạt ở mức tốt, đều không phải những món hàng rẻ tiền.
Đi qua hậu môn nhìn ra, nơi này còn có một sân vườn rộng lớn, với nhiều loại cây cối và hoa lá tươi tắn, đặc biệt là một hàng hoa tử đằng sắc tím vô cùng trang nhã. Ngoài ra thì còn một hàng cây mận, tiếc là hoa loài cây này chỉ nở giữa mùa đông giá rét. Các khu vực trong sân vườn được bài trí với những đài phun nước Hoa Bắc và các tổ vật Nữ Chân, một sự giao thoa kết hợp hoàn hảo giữa hai nền văn hóa.
Một người đàn ông trung niên, ria mép gọn gàng, thân hình béo núc đẫy đà lật đật chạy ra. Ông ta mặc một cẩm bào cổ rộng, trên cẩm bào thêu anh đào hồng và tử đằng tím, các loài hoa nở rộ đẹp đẽ thường thấy ở vùng Hoa Bắc.
Người đàn ông nọ mới hớt hải nói, “Vũ nhi! Con đi đâu nãy giờ? Người ta lại kêu ầm lên con nghịch ngợm ngoài kia nữa rồi!”
Hắc Quả nhận thấy ai nấy ở đây đều gọi Đài Vũ bằng cái tên trìu mến Vũ nhi, có vẻ như vị cô nương này có quan hệ rất rộng rãi, tính tình quảng giao. Hắc Quả cho rằng người này hoặc là thúc thúc của Đài Vũ, hoặc là viện chủ ở đây.
“Không có!” Đài Vũ xua tay vội vã chống đối. “Không những không c·háy n·hà ai, con còn đem về một đức lang quân!”
Hắc Quả ráo rác nhìn xung quanh để tìm xem đức lang quân đó là ai, nhưng chỉ thấy bọn họ nhìn mình. Kẻ nào kẻ nấy nhìn hắn đôi mắt cũng đầy một vẻ thông cảm, thương hại.
“Từng này tuổi đầu rồi mà vẫn không chịu lớn, sau này ta cho lũ khỉ rừng quản lý khách viện có khi còn hữu dụng hơn đó.” Người đàn ông mới bước tới Hắc Quả, ôn tồn nói, “Ta là Mẫn viện chủ, còn nghiệt nhi này là điệt nhi của ta. Không biết Vũ nhi nhà ta có khiến thiếu hiệp gặp phiền hà gì, xin thiếu hiệp bỏ qua cho.”
Hắc Quả mới nhận ra không có ‘hoặc là’ gì cả. Người này vừa là viện chủ, vừa là thúc thúc của Đài Vũ luôn. Nhưng vì Đài Vũ mặc bố phục của nhà làm nông, du mục, hắn nhất thời không hình thành liên hệ trong đầu.
“Làm gì có đâu!” Đài Vũ hắng giọng. “Con bảo hắn ta tới đây có thịt heo ăn, hắn cắp đuôi tự giác tới đó, không cần con phải lấy gậy đập vào đầu b·ất t·ỉnh rồi lôi về đâu.”
Mẫn viện chủ và Hắc Quả cùng cười nhăn nhó. Mẫn tệ chủ nói, “Thiếu hiệp đã tới đây rồi thì hãy cứ ở lại dùng bữa, ta không tính tiền. Nhà bếp chúng ta chưa làm thịt heo, nhưng ta sẽ bảo họ làm ngay. Thiếu hiệp cứ vào trong ngồi đợi.”
Mẫn tệ chủ mời Quả bước vào một căn phòng được trải lụa đỏ, rõ ràng được sắp xếp bài trí để thết đãi một quan viên nào đó. Cũng phải có vinh dự lắm hắn mới được mời ngồi ở một bàn ăn tươm tất thế này. Ở bên cạnh, Đài Vũ liên tục hỏi hắn người từ đâu đến, kiếm thuật học được từ ai, học võ bao năm mà sao cao cường vậy. Hắc Quả nghĩ bụng phải khiến cho cô nương này thất vọng, nên nói câu nào cũng tự hạ thấp bản thân.
Vũ hỏi hắn từ đâu đến, hắn bèn nói, “Ta từ miền viễn Bắc xa xôi. Xứ bọn ta ăn lông ở lỗ, chỉ biết mấy môn vô bổ chặt củi săn cá voi, không biết gì mấy trò hay dưới xuôi này.”
“Ngươi săn được cả cá voi?” Đôi mắt Đài Vũ chớp chớp, sáng lóe lên như tinh hà.
“K-không! Ta chỉ có đi cùng thôi, là tay thủy thủ lái thuyền, chẳng làm được gì cả.”
“Ngươi biết lái thuyền lớn chứa được cả cá voi?”
“Thôi, cô hỏi câu khác đi.”
Vũ lại hỏi hắn chăm chỉ học võ nhường nào mà lại võ nghệ cao cường tới vậy. Quả lập tức đáp, “Ta đâu có tập gì! Ta chỉ tập vài môn võ công chính phái, nhà nhà ai cũng biết. Khi gia gia bắt ta luyện võ, ta còn chuồn đi bắt hươu đuổi vượn cơ!”
“Không tập luyện gì, chỉ luyện võ chính phái mà cũng đã giỏi như vậy, hẳn là thiên tài xuất chúng! Ta đây vạn phần ngưỡng mộ.” Vũ cảm động khôn xiết, lấy lòng bàn tay đặt nhẹ lên lòng bàn tay Hắc Quả. Hắn ta sợ hãi rụt tay lại. Chưa bao giờ việc nắm tay nữ nhân lại khiến hắn kh·iếp đảm như bây giờ.
Vừa lúc đó, ngoài khách viện cũng xuất hiện một nam nhân y phục da thú, cổ đeo vòng lang nha, phong cách rất giống của tộc Dã Nhân. Đó chính là A Cáp Công, người cũng đã được Mẫn viện chủ mới tới ăn trưa. Thấy Hắc Quả đang nhâm nhi trà nóng, rung đùi ngồi đợi đồ ăn, bên cạnh lại có nữ chi tíu tít hỏi chuyện trên trời dưới bể, A Cáp Công mới ngạc nhiên hỏi, “Ta tưởng đệ không tới?”
Hắc Quả mới sực nhớ ra là có công chuyện này, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng lấy lòng đại huynh, mới hồ hởi đáp, “Đại huynh! Đệ bỗng dưng là nghĩ tới đại cuộc quốc gia, một cuộc gặp gỡ quan trọng với một nhà tài trợ quan trọng, sao đệ có thể bỏ lỡ?”
Đài Vũ bên cạnh nhìn quả trìu mến mà nói, “Ngươi chính là đệ của vị hán tử đây? Ngươi còn là quan quân triều đình sao? Vừa tài giỏi vừa bận rộn, vậy mà vẫn dành cả buổi sáng rong chơi với ta, ngươi quả thực có lòng tốt bụng!”
Hắc Quả trừng mắt nhìn Vũ, rồi khi quay ra lại gặp đôi mắt A Cáp Công sắc lẹm như dao lườm mình, khẩu khí trong người Quả như tiêu biến.
“Trong đầu ngươi chỉ toàn mấy thứ vớ vẩn, sao ta có thể giao cho ngươi một đạo quân mà chỉ huy?” A Cáp Công mới ngồi xuống, véo tai Quả mắng. Nghĩ về việc Liêu Dương rơi vào tay quân giặc hung bạo, Lý Hồng Phúc bị chúng g·iết bỏ, người bạn chí thân Ô Di Đạo bặt vô âm tín, nay lại nhìn thấy Hắc Quả chỉ mải mê những thứ vô bổ mà không chú tâm vào đại quốc, A Cáp Công không khỏi có vài phần bất bình.
“Vũ nhi!” Tiếng Mẫn viện chủ từ bên ngoài gọi vào. “Ra đây giúp tiểu nhị bưng rượu vào.”
“Vâng!” Đài Vũ nhảy chân sáo bước ra. “Thúc thúc! Vị tướng quân thúc thúc mời đã tới rồi, đang ngồi trong phòng với thiếu hiệp đẹp trai đó.”
Đài Vũ bước ra ngoài xong, A Cáp Công mới hỏi Hắc Quả, “Ngươi lại đi chọc ghẹo con gái nhà người ta hả?”
“Huynh nói vậy là oan cho đệ quá!” Quả giãy nảy. “Đệ muốn thoát khỏi cô ta còn không được đây.” Nói rồi mới tóm tắt lại sự tình cho Công.
Công cau mày, “Đừng tưởng ta tin ngươi dễ dàng vậy. Một vị cô nương tuyệt sắc giai nhân như vậy đem lòng mến mộ ngươi, mà ngươi lại nhất mực từ chối là làm sao?”
“Tuyệt sắc là tuyệt sắc thế nào! Huynh quả là hạng con mắt dễ dãi.” Hắc Quả khua tay chỉ trỏ vào hư không. “Huynh cứ soi xét kĩ càng mà xem. Má cô ta hồng nhưng chưa phải hồng nhuận, tóc tơ nhưng chưa phải liễu đào, mày ngài nhưng chưa phải cong v·út! Vạn bất đắc dĩ, có chiếu cố lắm thì có thể tạm gọi là mỹ nhân thôi.”
Vừa mới đó, Đài Vũ cùng tiểu nhị bưng vào rượu thịt thơm phức, trên bàn bày biện năm, sáu món, món rau thanh đạm, canh chua thơm phức, thịt nướng giòn rụm đều đủ cả. Quả, Công lâu ngày không được ăn uống tử tế, hai người nhìn vào đều ứa nước miếng. Đã thế, Đài Vũ còn bước ra, diện một y phục lộng lẫy, trên váy đính cườm lóng lánh, lại đội mũ mạo đính hạt xoàn nhuộm lục sắc trích ra từ tinh chất lá cúc. Cô đã trở vào đánh phấn nhẹ nhàng, dáng vẻ càng thêm phần yêu kiều, chỉ có điều là liên tục gãi má gãi tai, có vẻ như không quen thuộc những phụ trang rườm rà này. Hắc Quả nhìn thấy đôi mắt hoa lên, thần trí bất minh, trong giây lát tưởng như cưới xin không phải chuyện gì to tát.
“Các vị quan nhân cứ tự nhiên dùng bữa,” Mẫn viện chủ khách sáo nói. “Ta vừa được biết vị thiếu hiệp đây cũng là danh tướng viễn Bắc luôn, thật quả là vinh hạnh lớn.”
Quả còn chưa xác nhận mình thuộc quân triều đình, giờ đã được cất nhắc lên hàng danh tướng trong chớp mắt, liệu còn có thể là gì khác ngoài do cái mồm đơm đặt của vị cô nương đang cười khúc khích kia?
A Cáp Công chắp tay tạ lễ. “Bọn ta mới là người phải đa tạ viện chủ. Quân sĩ ta đi xa lâu ngày, được bồi bổ đầy đủ phải nhờ đến lòng hảo tâm của viện chủ.”
“Không phiền hà gì, không phiền hà gì!” Viện chủ mới xua tay, rót rượu cho Công, Quả, rồi nâng chén lên mừng. “Giờ ta cứ thưởng thức, còn các chuyện trọng đại hãy cứ để qua vài tuần rượu, rồi thư thả hãy bàn!”
“Tốt; tốt lắm,” Công đáp.
0