Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


Thịnh Tây Vũ: “……”

Hẹn hò thì được, còn cưới xin thì miễn bàn.

“Trần tổng, đến nơi rồi.”

“…”

Thịnh Tây Vũ: “…”

“Đóng cửa lại.”

Khi vào đến phòng nhân sự, người quản lý là một phụ nữ ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen. Thấy cô, người phụ nữ đó cất giọng: “Chào cô Nhan, mời đi theo tôi.”

Ba tháng trước.

Vừa vào phòng, anh ta đã cởi áo vest, rồi đưa tay kéo lỏng cà vạt, chân mày cau lại đầy phiền muộn.

Ngay dòng đầu tiên dưới bốn chữ “Lý Lịch Cá Nhân”, ô “Họ và Tên” viết hai chữ mà anh quen thuộc nhất trên đời.

Trần Trạc Thanh còn giúp Đổng Thành mắng Thịnh Tây Vũ, nói rằng người như anh ta không phải là người phù hợp, khuyên tiểu thư nhà họ Đổng nên sớm nhìn rõ bộ mặt của kẻ cặn bã để khỏi phải hối hận về sau.

Lúc này Thịnh Tây Vũ mới nhớ ra là vẫn còn chuyện này. Vừa bị ba mình gọi điện mắng cho một trận, giờ tâm trạng anh ta không còn hứng thú để lo vụ phỏng vấn nữa.

Ánh mắt đi xuống, dừng lại ở một vài câu tiếng Anh được dịch rất chuyên nghiệp, xen lẫn nhiều thuật ngữ tài chính khó nhằn.

Cô vô cùng hối hận, vốn quên mất một điều quan trọng nhất là Thịnh Tây Vũ vốn dĩ là người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Tiếng gõ cửa vang lên ngoài văn phòng, người đến là thư ký của Thịnh Tây Vũ.

Quyết định này khiến các cổ đông phẫn nộ, dư luận nổi lên khắp nơi, nhưng Thịnh Tây Vũ vẫn làm theo ý mình.

Nhưng rất nhanh anh liền phủ nhận suy nghĩ có phần hoang đường trong đầu mình.

Đang vào mùa nắng nóng nhất, thời tiết ở Thâm Thành đạt đến đỉnh điểm của cái nóng gay gắt.

Tình hình lúc đó trở nên hỗn loạn, phải đến khi Trần Trạc Thanh xuất hiện thì mọi chuyện mới tạm thời được kiểm soát.

Xử lý xong chuyện của Thịnh Tây Vũ, Trần Trạc Thanh cũng định rời đi.

Ở phía trên cùng là văn bản tiếng Trung được dịch ra ba ngôn ngữ khác nhau: Anh, Pháp và Đức.

Ông cổ đông đầu tóc bạc phơ mặt đỏ bừng, nắm chặt cà vạt của Thịnh Tây Vũ, mắng mỏ không ngừng, ép buộc anh ta phải chịu trách nhiệm với con gái mình.

“Lão già Đổng Thành, không vừa ý là lại chạy đi tố cáo với ba tôi.”

Mắt anh lướt qua những nét chữ đen thanh mảnh, ngay khi nhìn thấy những dòng tiếng Anh trau chuốt ấy, Trần Trạc Thanh bất chợt có cảm giác quen thuộc không rõ lý do.

Thấy vậy, Thịnh Tây Vũ cũng không khuyên nhủ thêm, bước ra ngoài.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thịnh Tây Vũ người ngồi ghế chủ tọa đứng dậy rời đi, bước thẳng vào văn phòng của mình.

Thịnh Tây Vũ cuối cùng cũng đứng dậy, chỉnh lại nút áo vest, còn hỏi Trần Trạc Thanh có muốn đi cùng mình để xem mặt ứng viên không.

Một tuần qua anh đã bay tới 3 nước, múi giờ cũng chưa ổn định lại được. Vừa xuống máy bay đã nhận được “cuộc gọi cầu cứu” của Thịnh Tây Vũ, bảo anh phải về gấp để họp một cuộc họp “khẩn cấp”.

Tên “cặn bã” Thịnh Tây Vũ định nói gì đó để cứu vãn hình tượng của mình, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Trạc Thanh, anh ta lập tức ngậm miệng.

Trên mặt cô có lớp trang điểm nhẹ, phớt chút hồng dịu như cánh đào, làn da trắng mịn màng.

Khi lắng nghe ai đó nói chuyện, cô hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng trong và tinh khiết, khóe môi vẽ nên một đường cong nhẹ nhàng, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại.

Tổng giám đốc Thịnh dạo gần đây đang hẹn hò với tiểu thư nhà họ Đổng, lại là một mối tình trong bóng tối.

Chỉ vài câu đối thoại đã đủ để thấy sự tin tưởng của Thịnh Tây Vũ đối với anh.

Thịnh Tây Vũ nổi tiếng là kẻ đào hoa, cứ một thời gian lại thay bạn gái mới. Tiểu thư nhà họ Đổng cũng biết rõ bản tính của anh ta, nhưng vì quá thích nên vẫn đồng ý hẹn hò.

Ngay khi bài phỏng vấn được công bố, nhờ vào hình ảnh này mà anh ta nổi lên một chút trên mạng xã hội, dựa vào mác thiếu gia nhà giàu vừa đẹp trai vừa giàu có, lượng fan theo dõi trên Weibo của công ty cũng tăng lên đáng kể, còn có rất nhiều fan nữ gọi anh ta là “ông xã”.

Trần Trạc Thanh lắc đầu.

Thấy trong phòng còn có người khác, cô chào một tiếng: “Phó tổng giám đốc Trần.”

“Cậu còn có việc.”

Chiếc taxi vừa rời đi, một chiếc Bentley màu đen đã dừng ngay vị trí lúc nãy.

Trần Trạc Thanh dứt khoát cúp máy. Trợ lý bên cạnh nhanh chóng tiến lên hai bước, nhấn nút thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.

Nhan Linh vừa trở về nước vào tuần trước, cô có nộp CV online cho vài công ty. Thịnh Thị là nơi đầu tiên gọi điện thông báo lịch phỏng vấn cho cô.

Thịnh Tây Vũ càng tức, anh ta còn chưa kịp nói gì mà.

Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ giống như trước, một người đóng vai người tốt, người kia làm người xấu, rất nhanh chóng giải quyết được vấn đề.

Mặc dù Thịnh Tây Vũ phụ trách bộ phận kinh doanh quốc tế, nhưng Trần Trạc Thanh cũng có phần tham gia, nên việc anh đi phỏng vấn cũng là điều hợp lý.

Thế nhưng giọng điệu của kẻ cầu cứu chẳng hề có chút khẩn cấp nào, như thể người đang gặp họa chẳng phải là mình.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại quay về với bản tính của mình, dò hỏi: “Thật sự rất xinh à?”

Qua lời của người quản lý, Nhan Linh đoán rằng lát nữa có lẽ sẽ được vị tổng giám đốc Thịnh phỏng vấn trực tiếp.

Thịnh Tây Vũ nhìn thấy anh chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí: “Khi trước bảo cậu đi mà cậu không chịu, có phải giờ đang cảm thấy hối hận rồi không?”

Câu nói này, Thịnh Tây Vũ vừa nãy còn nói thẳng trước mặt Đổng Thành. Ông ấy tức đến mức huyết áp tăng cao, liền cầm ngay chiếc gạt tàn bên cạnh ném thẳng vào người anh.

Vì không có gì liên quan đến bí mật thương mại, nên thư ký truyền đạt lại thông tin mà phòng nhân sự vừa báo cáo.

Sau khi xuống xe, Nhan Linh hơi nheo mắt lại vì ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, cô bước nhanh về phía tòa nhà Thịnh Thị.

Đổng Thành chỉ có một cô con gái duy nhất, từ nhỏ đã cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Sau khi chia tay với Thịnh Tây Vũ, cô tiểu thư nhà họ Đổng ngày ngày gạt lệ, cơm không buồn ăn.

Góc trên bên phải còn có ảnh chụp của anh ta, mặc vest thắt cà vạt, dáng vẻ đàng hoàng, trông vô cùng lịch lãm.

Ngón tay anh lật qua trang tiếp theo, là một bản lý lịch cá nhân.

Thư ký nhanh chóng bước theo sau, dường như nhớ ra điều gì, anh ta hỏi thêm: “Người đó thế nào?”

Trần Trạc Thanh: “Lần sau muốn hối thúc ai thì nhớ gọi điện thoại di động, đừng dùng điện thoại bàn.”

Thấy thư ký có vẻ khó xử không dám nói thêm, Trần Trạc Thanh quay sang Thịnh Tây Vũ: “Đừng để người ta chờ lâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửa kính tự động của tòa nhà công ty cảm ứng thấy người liền bắt đầu xoay tròn.

Vài năm trước, tổng giám đốc cũ của Thịnh Thị lui về tuyến sau, để lại toàn bộ công việc cho con trai út Thịnh Tây Vũ tiếp quản.

Trong phòng họp cách đó vài cánh cửa.

Về sau quy mô không ngừng mở rộng sang các lĩnh vực như công nghệ, tài chính, truyền thông, thương mại quốc tế, dẫn đầu cả nước.

Trần Trạc Thanh theo sau, chậm rãi cởi áo vest cùng kiểu, giọng điệu hờ hững: “Ai bảo cậu đá con gái người ta.”

Chương 2: Chương 2

Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, những đám mây tụ lại thành từng cụm dày đặc trên nền trời xanh thẳm. Cả không gian bao trùm trong hơi nóng hầm hập, không khí như dính lại, ngột ngạt và bỏng rát.

“Vâng, cảm ơn chị.”

“…”

Ai ngờ hôm sau lại nghe được tin anh ta muốn chia tay.

Quản lý nhân sự bảo cô ngồi đây chờ một chút, nói rằng Tổng giám đốc Thịnh hiện tại có cuộc họp đột xuất chưa thể rời đi.

Trần Trạc Thanh khẽ gật đầu, định bước đi thì bị Thịnh Tây Vũ kéo lại.

Thư ký nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích.

Trần Trạc Thanh bình tĩnh đáp lại: “Tôi không có hứng thú làm chồng người khác.”

“Có gì đâu mà cậu không nghe được.”

Thế nhưng ngay khi vừa bước vào cửa phòng họp, một chiếc gạt tàn lao thẳng về phía cửa, rơi tự do xuống sàn.

Thế nhưng, hai người vẫn như keo sơn một thời gian, vài ngày sau thì lại chia tay.

Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu một số thông tin liên quan đến Thịnh Thị.

Thư ký trả lời: “Trông rất xinh đẹp ạ.”

Nghe nói dạo gần đây bộ phận kinh doanh quốc tế của Thịnh Thị đang thiếu người, cần tuyển một phiên dịch chuyên nghiệp.

Hôm nay cô đến phỏng vấn, trang phục hơi mang tính chất công sở, áo sơ mi kết hợp với chân váy bút chì màu đen, lưng thẳng tắp, dáng người thon gọn, tỉ lệ cơ thể trên dưới cân đối.

Là doanh nghiệp hàng đầu ở Thâm Thành, tiền thân của Thịnh Thị là một công ty bất động sản, từng là “ông trùm” trong lĩnh vực này.

Ở mép phải lộ ra bức ảnh thẻ nền xanh, trong ảnh là một cô gái với mái tóc đen dài xõa vai, mắt sáng môi hồng, vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng.

Sau khi dỗ dành được Đổng Thành, cuộc họp “khẩn cấp” lần này cuối cùng cũng kết thúc.

Thịnh Tây Vũ “ồ” lên một tiếng, gương mặt hiện rõ vẻ “sao cô lại nói thế”.

Ngày hôm qua khi đến ứng tuyển, Nhan Linh đã thấy không ít người cạnh tranh cho vị trí này. Qua vòng dịch viết, dịch nói và phỏng vấn sơ bộ, cô lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng, do cấp trên trực tiếp đánh giá.

Nghe đến chữ “Nhan”, đôi mắt Trần Trạc Thanh khẽ động, động tác lật trang cũng dừng lại.

Anh ta nhấc chân đá nhẹ vào mũi giày người đàn ông bên cạnh: “Người anh em, giúp tôi một chút nhé.”

Nhân viên lễ tân thầm nghĩ trong đầu, tiêu chuẩn tuyển dụng người mới của công ty dạo gần đây cao đến thế sao?

Trần Trạc Thanh không quay đầu lại, anh nghe tiếng thì thầm bàn tán của nhân viên bên ngoài khu vực văn phòng, cố gắng nhẫn nại nói với trợ lý phía sau:

——Nhan Linh.

Trần Trạc Thanh ngồi ở ghế sau khẽ ừ một tiếng. Anh đang cầm điện thoại nghe cuộc gọi, tay còn lại định mở cửa xe thì trợ lý đã nhanh hơn một bước.

“Không giúp.”

Anh vừa đặt tạp chí xuống, liếc mắt nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc của Thịnh Tây Vũ, không nhịn được mà giúp anh ta thu dọn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)


Nhan Linh được dẫn lên một phòng tiếp khách ở tầng 22.

Thấy tổng giám đốc cứ ngồi bất động tại chỗ, thư ký liền nhẹ nhàng nhắc: “Tổng giám đốc Thịnh, bên nhân sự nói cô Nhan đã đợi anh trong phòng khách được một lúc rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Trạc Thanh khẽ nhắm mắt lại, lộ rõ vẻ mệt mỏi nơi chân mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tông màu đen, trắng, xám tối giản, trên bàn trà bằng kính bày vài chậu cây xanh nhỏ, phía sau ghế sofa bọc da là một kệ sách lớn chiếm trọn cả bức tường. Từ cửa sổ sát đất bên cạnh có thể nhìn thấy cảnh những tòa nhà cao tầng xa xa.

Thư ký thầm nghĩ, có lẽ sếp của mình lại định “ra tay” với mỹ nữ rồi.

Động tác của anh bỗng khựng lại, đôi mắt cũng đứng yên.

“Tổng giám đốc Thịnh.”

Thịnh Tây Vũ lúc này vẫn đang nhàn nhã uống cà phê trong văn phòng tổng giám đốc: “……”

Cô tiểu thư nhà họ Đổng càng yêu anh ta đến mức mù quáng, có lúc xúc động còn ngỏ ý muốn gả cho Thịnh Tây Vũ.

Có lẽ vì để ý đến Đổng Thành mà anh ta không dám ngang ngược như thường ngày, bởi Đổng Thành từ lâu đã chẳng ưa gì Thịnh Tây Vũ, còn đánh giá anh ta là “người có nhân phẩm tệ hại, lăng nhăng”.

Nút bấm lên tầng 22 phát sáng màu xanh lam, thang máy bắt đầu đi lên.

“Đi đâu thế? Không phải đã hứa là lát nữa đi ăn với tôi sao?”

Rõ ràng là người dịch đã nắm bắt chính xác những từ khóa, diễn đạt ý nghĩa nguyên văn một cách chuẩn xác, dùng từ tinh tế và rất cẩn trọng, mang tính chuyên môn cao.

Giọng nói lạnh lẽo, tựa như dòng nước đá len lỏi trong cái nóng oi ả mùa hè. (đọc tại Qidian-VP.com)

Về sau Thịnh Tây Vũ đã dùng thực tế chứng minh được tài năng nhìn người của mình. Cho đến nay, mảng đầu tư tài chính đã trở thành lĩnh vực lớn thứ hai của Thịnh Thị.

Ngay khi Thịnh Tây Vũ lên nắm quyền, anh ta đã chia mảng đầu tư tài chính lớn của công ty cho một người họ Trần ngoại tộc.

Sắp xếp gọn gàng mấy tài liệu quan trọng, vô tình anh phát hiện ra trong đó có một tờ giấy viết tay chi chít chữ.

Anh ta luôn đối xử rất tốt với bạn gái của mình, dịu dàng, chu đáo lẫn chiều chuộng, khiến người ta say mê, cam tâm đắm chìm trong tình yêu đó.

Trần Trạc Thanh không bận tâm đến ánh mắt bất mãn của anh ta, tiện tay cầm tạp chí tài chính trên bàn lên xem.

Trần Trạc Thanh đoán đây hẳn là đề thi viết dành cho vị trí phiên dịch tại bộ phận kinh doanh quốc tế.

Trợ lý nhìn thoáng qua sếp của mình bên cạnh.

Nhan Linh sau khi đến tầng một của Thịnh Thị đã lịch sự nói rõ lý do với lễ tân. Rất nhanh sau đó có người dẫn cô về phía phòng nhân sự.

Trang đầu tiên chính là bài phỏng vấn của Thịnh Tây Vũ.

Trong điện thoại, Thịnh Tây Vũ đang liên tục hối thúc anh với giọng điệu khó chịu, nói rằng còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu mà người vẫn chưa đến, trong khi anh ta đã đợi từ lâu.

“Ai hỏi cô chuyện đó chứ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2