Ăn Cơm Mềm Không - Từ Liễm
Tử Liễm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
Tuy nhiên, đối với việc Hứa Nhã Linh thúc giục sinh con, Hứa Ứng Quý ứng phó rất tự nhiên: “Thiên Vận còn nhỏ, chúng cháu dự định hai năm nữa mới suy nghĩ đến chuyện này.”
Hứa Kính Hiên chạy đi tìm Hứa Ứng Quý mách lẻo: “Anh, vợ anh đánh em!”
Lâm Thiên Vận không chấp nhận câu trả lời phi logic này: “Tôi thấy cậu hơi thần kinh.”
Cô nhướng mày, mỉm cười dịu dàng.
Lâm Thiên Vận suýt chút nữa thì cảm động đến phát khóc, người chồng giả này đúng lúc lại biết cách ra mặt giúp cô! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi đi ngủ, vô tình lướt thấy tin tức công ty của lão Lâm nợ tiền công, người thầu la hét đòi nhảy lầu, sợ xảy ra án mạng, Lâm Thiên Vận liền chuyển hết số tiền tích cóp được mấy tháng nay cho lão Lâm. Tuy công ty đang dần dần có lãi, nhưng lỗ hổng mấy năm qua quá lớn, mới mấy tháng, lão Lâm không thể nào lấp đầy được, có thể trả được một phần nào hay phần đó.
Lâm Thiên Vận lớn đến chừng này chưa từng bị ai khiêu khích như vậy.
“Đúng vậy,” Lâm Thiên Vận thuận theo anh mà leo lên: “Dù sao cũng không thích nữa, cứ đưa đến chỗ An Hồng này, chờ một người hữu duyên mang chúng về nhà.”
Lâm Thiên Vận nói: “Đừng hỏi, hỏi thì con gái bố là thiên tài kinh doanh.”
Lâm Thiên Vận vênh váo: “Không cần chờ, tôi sẽ báo trước cho cậu biết. Chỉ sợ cậu không dám đến xem.”
Đó là tiền chia tay cô tự nguyện đưa.
Nhà họ Lâm sa sút đến mức này, sau này còn nhiều lúc mất mặt hơn nữa, chuyện này có là gì.
Hơi thảm hại, phải biết rằng lúc nhà họ Lâm huy hoàng, số “tiền khổng lồ” này chỉ là giá của một chiếc túi xách mà Lâm Thiên Vận mua, lão Lâm mắt cũng không chớp đã mua cho cô.
Đối phương đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, giả vờ quan tâm: “Dạo này sao không thấy cậu ra ngoài chơi? Bận quá à?”
Hứa Ứng Quý không để ý đến cô ta, nghiêng đầu, cúi mắt nhìn Lâm Thiên Vận.
Bản chất là tốt, nhưng lão Lâm chẳng oan chút nào.
Từ Tố Đồng khoanh tay, vẻ mặt đắc ý: “Tôi biết.”
“Bán rồi.”
“Vâng,” Lâm Thiên Vận không nỡ vạch trần lời nói dối của bố: “Bố không thiếu tiền. Vậy con gửi chỗ bố, bố muốn dùng thì dùng.”
Điều này là sự thật.
Hả???
Hứa Kính Hiên cho cô câu trả lời: “Mấy năm không gặp, sao cậu lại chuyển hình tượng rồi? Nhìn quanh giới của chúng ta toàn là công chúa với nữ vương, người vợ hiền lành biết nể mặt chồng như cậu thật sự quá ít. Ở nhà biết làm việc nhà, ra ngoài biết bảo vệ chồng, đáng yêu ghê.”
Anh hỏi hay quá!
Đột nhiên Lâm Thiên Vận có chút hoang mang.
Hai chiếc.
Cũng là kẻ thù không đội trời chung sau này.
Có lẽ anh muốn một người vợ miễn phí? Hừ, cô sẽ không mắc câu!
Chương 5
Bán túi, bán túi ư! Cô vậy mà lại đến bước đường cùng phải bán túi xách!! Trong lòng Lâm Thiên Vận vô cùng kháng cự, do dự, đau lòng ôm lấy chính mình.
Lâm Thiên Vận ôm chiếc túi bạch kim yêu quý của mình đứng trước cửa hàng đồ cũ.
Tất nhiên, ngoại tình là lỗi của mẹ.
Nếu anh có thể diễn cả đời cũng tốt.
Nói cách khác, cô ngoan ngoãn nghe lời, dễ kiểm soát.
“Sao có thể chứ?” Từ Tố Đồng làm như đang diễn hài kịch, tiếp lời: “Thiên Vận gả cho tổng giám đốc Hứa, Hứa Ứng Quý cơ mà, không thể nào thiếu tiền được. Trừ khi, chồng cậu ta không yêu cậu ta, không muốn hỗ trợ nhà vợ, cưới cậu ta chỉ để thuận lợi nắm quyền. Tôi nói đúng không Thiên Vận?”
Máu lạnh là một chuyện, nhưng phụ nữ mà, tâm hồn mềm yếu, dễ yêu đến mức lú lẫn mất thôi. Anh lo Lâm Thiên Vận lún quá sâu, nên tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng mà chuyện em gái Thiên Vận yêu đương qua mạng bị lừa mất hai trăm nghìn là chuyện có thật đấy! Anh, anh thật sự không quan tâm sao?”
Bị mắng, Hứa Kính Hiên đoán Lâm Thiên Vận đang tức giận vì chuyện anh ta tiết lộ bí mật của bố cô, anh ta cười gượng gạo tự tìm bậc thang xuống: “Tuy nhiên, tôi nghĩa khí mà! Vừa rồi tôi còn nhắc đến chú Hùng trước mặt ông ngoại, giúp chú ấy kể khổ xin tài trợ đấy.”
Hứa Kính Hiên vẫn chưa nhận ra sát khí trong mắt Lâm Thiên Vận, cười toe toét: “Vậy anh trai tôi chắc chắn là người đầu tiên bị cậu cắn.”
Lão Lâm cũng là người có chút tự trọng, không chịu được việc người khác bàn tán ông ấy ăn bám, nhưng không thể phủ nhận ông ấy đã từng ăn bám.
Một cục tức nghẹn ở trong lòng, Lâm Thiên Vận sắp bị nghẹn c·h·ế·t rồi.
Anh ta bắt đầu hành động ngu ngốc, đi theo sau Lâm Thiên Vận và lớn tiếng chế giễu cô: “Em gái Thiên Vận, nghe nói cậu yêu đương qua mạng, còn bị đàn ông lừa mất hai trăm nghìn?”
Quả thật là còn nhỏ, Hứa Nhã Linh không tiện nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bảo bối, bố nhiều lời hỏi một câu nhé.” Lâm Bạc Hùng có chút lo lắng: “Chỉ trong vòng ba tháng, con kiếm được nhiều tiền như vậy ở đâu?”
Hứa Kính Hiên rùng mình: “… Cậu cười lên trông đáng sợ lắm cậu có biết không? Hay là, cậu đánh tôi một trận đi? Giống như hồi nhỏ đánh tôi ấy, hung dữ một chút!” Lâm Thiên Vận hung dữ còn thân thiết hơn.
Hứa Ứng Quý đi thẳng về phía chiếc xe của Lâm Thiên Vận, đầu cũng không ngoảnh lại: “Tôi có thể sinh, không tuyệt được.”
Hình dung giống như con c·h·ó.
Từ Tố Đồng ghét nhất là cái vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung của Lâm Thiên Vận: “Cậu vênh váo cái gì hả Lâm Thiên Vận? Cho dù bây giờ tôi tát cậu một cái, cậu dám đánh trả không? Cậu không dám. Danh tiếng nhà họ Lâm các cậu đã thối nát rồi, báo lá cải dựa vào cậu để câu lượt xem, nếu gây thêm chuyện gì nữa thì người bị bóc phốt trên mạng chỉ có cậu thôi!”
Lâm Thiên Vận cười ông ấy là đồ khóc nhè: “Bố cứ cầm lấy đi, coi như là con góp vốn.”
Chủ cửa hàng An Hồng là bạn học cũ của Lâm Thiên Vận, có lẽ là thương cảm cho cô đến bước đường này, nên giá đưa ra đều cao hơn bình thường. Không cần kiểm tra, liền thu hết túi vào.
Năm chiếc….
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông lọt vào tai, thành công xua tan cảm xúc bực bội của Lâm Thiên Vận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thiên Vận đi học sớm, còn nhảy cóc hai lớp, chưa đến hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, năm nay cũng mới hai mươi mốt tuổi.
Hứa Ứng Quý không đáp.
Lâm Thiên Vận ngẩn người ra hai giây.
Một triệu sáu trăm nghìn là nhiều sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hả? Sao anh lại trách em? Đây hoàn toàn là luận điệu đổ lỗi cho nạn nhân!” Hứa Kính Hiên kể lể quá trình bị hại: “Em vốn thấy cô ấy vì tiền mà đánh mất bản thân, muốn giúp cô ấy tìm lại chính mình, kết quả—” Anh ta vén ống quần lên: “Anh xem cô ấy đánh em này, suýt nữa đoạn tử tuyệt tôn!”
“Vì sao? Vì tôi thật sự cao?”
Không được hành động thiếu suy nghĩ, phải nhẫn nhịn, tiểu tiên nữ có thể co có thể duỗi.
Từ Tố Đồng tự giới thiệu: “Từ Vệ Phong là bố tôi.”
Nhưng cô không thể yêu kim chủ, điều đó quá thiếu lý trí, cũng không thực tế.
Là tám trăm nghìn tiền thù lao đóng phim mà Hứa Ứng Quý đưa, tâm trạng Lâm Thiên Vận lập tức vui vẻ: “Nói bậy, tôi nào có đánh cậu, rõ ràng là đang thương cậu mà.”
Sợ lời nói chưa đủ chua ngoa, nói xong cô ta lại kịp thời bổ sung thêm một nhát dao: “À, nghe nói mấy hôm trước tổng giám đốc Hứa đã mua một sợi dây chuyền, chắc là tặng cho cậu đấy nhỉ?”
Chỉ cần nghe thấy ba chữ “Hứa Ứng Quý” là đủ sợ rồi, Từ Tố Đồng nào dám hỏi anh chuyện riêng tư. Bạn của cô ta cũng có chút kiêng dè, nhỡ đâu Lâm Thiên Vận thật sự gọi Hứa Ứng Quý đến thì phiền phức.
Sự mạnh mẽ đó, khác hẳn với tính cách thường ngày của Hứa Ứng Quý.
Dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của Hứa Ứng Quý, đối thủ cạnh tranh nào lại không có mắt đến mức chạy đến tranh giành đơn hàng với bố vợ anh chứ? Hơn nữa, Hứa Ứng Quý là người có thể ngủ với cô vì hai trăm nghìn—— lại có thể ứng trước tiền dự án cho bố cô?
“Hóa ra là cô chủ nhà phó tổng Từ.” Hứa Ứng Quý tỏ vẻ đã hiểu, giọng điệu anh bình thản, thân thiện, xen lẫn một tia thương hại: “Xem ra gần đây ông ấy bận quá, con gái có vấn đề về giáo d·ụ·c cũng không phát hiện ra. Tôi sẽ điều ông ấy đến vị trí nhàn hạ, để ông ấy có thời gian ở bên gia đình nhiều hơn.”
Hứa Ứng Quý nói là “Chúng cháu”, ý đây là kết quả sau khi hai người cùng nhau thương lượng, Lâm Thiên Vận cực kỳ phối hợp, kéo khóe môi, lộ ra vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, cười với những người lớn tuổi.
Nhưng mà nhịn thì khó chịu quá!!!!
“Hả? Sao lại bán túi?”
Bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực với lão Lâm để lật ngược tình thế, Lâm Thiên Vận đương nhiên sẽ không nói xấu ông ấy: “Đúng vậy. Cảm ơn cậu nhé, cậu thật sự là một người tốt.”
Điện thoại hiện lên thông báo nhận tiền.
An Hồng nhìn Lâm Thiên Vận với ánh mắt thương cảm, trừ đi tám nghìn, rồi chuyển cho cô một vạn: “Lấy số chẵn đi, mấy loại da của cậu rất hiếm.”
“Nhìn cậu hỏi kìa.” Bạn của Từ Tố Đồng phụ họa theo, cố tình châm chọc: “Đây là cửa hàng đồ hiệu đã qua sử dụng, đến đây bán túi chắc chắn là người đang kẹt tiền cần tiền.”
Cô, một kẻ nghèo kiết xác bị ép hôn thì có thể bận gì chứ? Bận làm ô sin cho Hứa Ứng Quý sao? Câu này rõ ràng là muốn làm cô khó xử. Lâm Thiên Vận cong môi, cố gắng kiểm soát biểu cảm.
Khoảng năm phút sau, cô hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Cô nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Hứa Ứng Quý đột nhiên xuất hiện. Anh mặc âu phục màu đen, cảm xúc và tình cảm đều bị kiềm chế, khí chất lạnh lùng mang đến cảm giác áp bức rất mạnh. Anh vừa xuất hiện, không khí xung quanh như lạnh đi vài độ.
Nụ cười của Lâm Thiên Vận biến mất trong nháy mắt.
Có thể thấy, Hứa Ứng Quý đang câu dẫn cô.
Nhìn nhau vài giây, ánh mắt Hứa Ứng Quý chuyển sang bên phải, rơi vào tủ kính cửa hàng đồ cũ phía sau Lâm Thiên Vận, anh nhíu mày: “Sao lại bán mấy cái túi đó? Không thích nữa à?”
Anh nói: “Mấy cái túi vợ tôi mang đến, tôi lấy hết.”
Dù sao Hứa Ứng Quý từ trên xuống dưới đều thỏa mãn thẩm mỹ của cô, ánh mắt của cô đã bị anh nâng cao, rời khỏi anh, rất khó để tìm được một người bạn giường phù hợp với nhu cầu của cô như vậy.
“Của bố vốn dĩ là của con.” Lâm Bạc Hùng sợ con gái lo lắng, nghiêm túc giải thích: “Thật sự không cần. Sếp Hứa đã ứng trước cho bố khoản tiền dự án chín chữ số, hiện tại công ty không có vấn đề gì về luân chuyển vốn. Tin tức đó là của trước đây, có đối thủ cạnh tranh chơi xấu, cố tình tung ra vào lúc này, để tranh giành đơn hàng của Hứa Thị với bố.”
“Cậu ——” Từ Tố Đồng tức giận, nhưng vì mới tiêm xong nên không thể biểu cảm: “Đừng đắc ý, tôi chờ ngày cậu bị Hứa Ứng Quý đá!”
Với loại đàn ông lạnh lùng vô tình này, có thể nói chuyện tiền thì tuyệt đối không nói chuyện tình cảm, cô dùng ánh mắt tiếp tục mặc cả.
Buổi tối.
Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Có cần em giúp báo cảnh sát không?”
Lâm Thiên Vận vốn định giả vờ không nghe thấy, nhưng Từ Tố Đồng lại không định buông tha cho cô, cố ý gọi to tên cô, dẫn theo một đám người đến chặn cô lại.
Hứa Ứng Quý thản nhiên liếc anh ta một cái.
Đúng vậy, trước đây Lâm Thiên Vận là đại tiểu thư nhà họ Lâm, lúc nào cũng lấn át cô ta, bây giờ cô ta dựa vào cái gì chứ? Từ Tố Đồng lười giả vờ nữa: “Mất đi thân phận bà Hứa Thị cậu là cái thá gì chứ Lâm Thiên Vận? Cậu cũng chỉ có thể lấy sếp Hứa ra dọa tôi thôi. Tiếc là, sếp Hứa người ta căn bản không coi cậu ra gì.”
“Không có việc gì cậu chọc cô ấy làm gì.”
Có người khuyên nhủ: “Tố Đồng, chúng ta đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng có người xúi giục: “Sợ cô ta làm gì? Chỉ là một con c·h·ó mất chủ thôi. Hứa Ứng Quý cũng chẳng thích cô ta.”
Cả hai đều không phải người tốt, nhưng lão Lâm là một người cha tốt.
“Giả vờ cái gì chứ, đó là diễn xuất được trả tiền đấy!!”
Cô nàng tiểu thư hung dữ lớn lên lại trở nên thảo mai như vậy, khiến Hứa Kính Hiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Vậy thì cậu cẩn thận đấy,” Lâm Thiên Vận không hài lòng với việc Hứa Kính Hiên ví cô như c·h·ó, vẻ mặt lạnh lùng: “Chọc giận tôi, tôi còn cắn người loạn xạ đấy.”
Nhưng Từ Tố Đồng lại không hề che giấu sự khinh miệt, ý cười chế giễu hiện rõ trên mặt: “Ơ, túi xách của cậu đâu rồi?” Cô ta biết rõ còn cố hỏi, “Vừa rồi tôi thấy cậu cầm túi Hermès mà.”
Một chiếc.
Không được, nhịn không nổi một chút nào ——
Cuộc hôn nhân này do Hứa Ứng Quý bỏ tiền bỏ công gánh vác phiền phức, ý nghĩa tồn tại của cô là gì?
“Ý kiến hay.” Hứa Ứng Quý hiếm khi không vạch trần cô, thuận theo lời cô nói: “Theo tôi thấy, tôi và chúng rất có duyên.”
Lâm Thiên Vận mang tâm trạng nặng nề như đưa tang ôm mười chiếc túi vào cửa hàng.
“Không cần.” Lâm Thiên Vận dừng một chút, “Để lại tám nghìn.”
……
Từ Tố Đồng là bạn thân thời cấp ba của Lâm Thiên Vận.
Thật lòng mà nói, rất tức giận, rất muốn dùng kim chỉ khâu miệng người này lại, rồi ném vào bệnh viện tâm thần cải tạo, nâng cao một chút giáo d·ụ·c về phẩm chất. Nhưng cô không thể làm gì, cô phải bình tĩnh. Hiện tại trên mạng có một số lời đồn đại ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lâm, không thể trong thời điểm nhạy cảm này gây thêm chuyện cho lão Lâm.
Lâm Thiên Vận chớp chớp mắt đầy mờ mịt.
“Muốn biết à?” Lâm Thiên Vận nói với giọng điệu bình thản: “Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, cậu tự hỏi nhé?”
Lâm Thiên Vận cảm kích: “Cảm ơn cậu. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm, liên lạc qua WeChat nhé.”
—— Hứa Ứng Quý đang giúp cô xả giận sao? Thật sảng khoái!!! Thì ra cảm giác cáo mượn oai hùm lại sung sướng như vậy!
Ngày hôm sau lão Lâm gọi điện thoại đến, cố gắng che giấu giọng nghẹn ngào: “Bảo bối, con giữ tiền lại đi, bố không cần.”
“Cảm giác này mới đúng chứ! Thoải mái ghê.” Hứa Kính Hiên bị mắng mà như được tắm gió xuân: “Sao thế, em gái Thiên Vận, cậu không giả vờ dịu dàng nữa à?”
Không được.
“Thiên Vận, lâu rồi không gặp.”
Nghe thấy giọng nữ điệu đà giả tạo này, Lâm Thiên Vận bỗng nhiên cảm thấy những quả báo mà Hứa Ứng Quý nói đều là phần thưởng.
“…” Hứa Kính Hiên thầm nghĩ đúng là vợ chồng,… đều có trái tim tàn nhẫn như vậy.
Tốt lắm, thiên tài kinh doanh giờ đã cháy túi rồi.
“Vì cậu không có não.”
Bước ra khỏi phòng khách nhà họ Hứa, rời khỏi phạm vi diễn xuất, Lâm Thiên Vận giật lấy cây lau nhà trong tay dì lao công, để Hứa Kính Hiên nếm trải hậu quả của việc ăn nói hàm hồ.
Người có địa vị cao thường có tính kiểm soát mạnh mẽ, còn tính kiểm soát của Hứa Ứng Quý thể hiện rõ ràng nhất trên giường. Mỗi khi đến lúc đó, Lâm Thiên Vận lại có cảm giác, cô là “vật sở hữu” của anh, cho dù có làm hỏng cũng không sao.
Lâm Thiên Vận còn chưa hoàn hồn, Hứa Ứng Quý đã bước vào cửa hàng.
“Thiên Vận, về nhà thôi.”
An Hồng hiểu Lâm Thiên Vận, nếu không phải đường cùng, thì những chiếc túi này chính là mạng sống của cô, không thể nào mang ra bán. Cô ấy xác nhận: “Tiền đều chuyển vào tài khoản của bố cậu, không cần để lại cho mình một ít sao?”
Khi tường đổ, mọi người đều xô đẩy, tất cả mọi người đều đang cười nhạo lão Lâm không biết điều, vì một gia đình nhỏ bé mà ly hôn với cô cả nhà họ Uông, giờ thì hay rồi, không có sự ủng hộ của nhà họ Uông, công ty phá sản, từng người xếp hàng xem ông ấy làm trò cười, chỉ có Hứa Kính Hiên là người bênh vực lão Lâm.
Chơi lại cô ta?
Mẹ bạc tình, lão Lâm cũng chẳng chung tình, năm thứ ba sau khi ly hôn đã sinh ra em gái. Lâm Thiên Vận luôn tin rằng, mẹ ngoại tình nhất định là do lão Lâm làm chưa đủ tốt. Một đại tiểu thư nhà giàu vô lo vô nghĩ, bằng lòng sinh con cho một người đàn ông lớn tuổi ở độ tuổi xuân xanh, tình yêu mãnh liệt như vậy, rõ ràng là lão Lâm đã không giữ được.
Mặt Từ Tố Đồng bỗng chốc trắng bệch: “Tổng giám đốc Hứa… không cần đâu, bố tôi không bận.”
Nhẫn nhịn.
Nhà họ Uông và nhà họ Hứa đều sống ở khu nhà giàu trên đảo Hồng Kông, hồi nhỏ mỗi dịp nghỉ hè hoặc nghỉ đông Lâm Thiên Vận đều đến nhà ông ngoại, Hứa Kính Hiên nhìn thấy cô em gái xinh đẹp liền không đi nổi, hồi đó nghịch ngợm, hay trêu chọc cô bé bằng cách kéo tóc để thu hút sự chú ý, không ít lần bị Lâm Thiên Vận thấp hơn một cái đầu tẩn cho một trận, được phong tặng danh hiệu “nữ hoàng hung dữ”.
Nhìn thấy Hứa Ứng Quý, vẻ mặt Từ Tố Đồng hoảng hốt: “Tổng giám đốc Hứa… Lâu rồi không gặp.”
Hứa Ứng Quý không nể mặt cô ta: “Cô là ai?”
Lâm Thiên Vận nhắc nhở cô ấy: “Không kiểm tra một chút sao?”
*
Trong chuyện tình cảm, Lâm Bạc Hùng là người bị phụ bạc, nhưng trong sự nghiệp, ông ấy có thể lăn lộn đến thời kỳ đỉnh cao, có tên trên bảng xếp hạng người giàu, nếu nói không hề dựa vào nhà họ Uông thì không thể nào.
“Túi của cậu, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Lâm Thiên Vận cười gượng gạo: “Cậu có biết vì sao mọi người đều khen cậu cao không?”
Bởi vì Hứa Ứng Quý không hề bị vấn đề này làm khó, căn bản không cần đến cái gọi là sự hỗ trợ mạnh mẽ của cô.
Lâm Thiên Vận hoàn toàn không bị đả kích: “Sao cậu biết anh ấy không coi tôi ra gì? Anh ấy tự nói với cậu à?”
Không có gì mất mặt hơn việc lén lút bán túi xách lúc sa cơ lỡ vận lại gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
“Được.” An Hồng đứng dậy, tiễn cô ra cửa.
Đi được một đoạn, anh đột nhiên quay đầu lại, giọng bình thản hỏi: “Báo cảnh sát bắt tôi vào tù à?”
Nói dễ nghe là vị trí nhàn hạ, nói khó nghe chính là giáng chức.
Bán túi xách để cứu nguy vậy.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nheo mắt: “Muốn c·h·ế·t?”
Haiz, để cô yên tâm, lão Lâm cũng thật là vất vả.
Cô có cảm giác như bị vả mặt.
Cô kiểm tra số dư tài khoản.
Cô cho bạn trai quen trên mạng hai trăm nghìn tiền chia tay làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, Hứa Ứng Quý mỗi tháng cho cô hai trăm nghìn làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Quả báo nhãn tiền!
Lâm Thiên Vận ghét bỏ cả cha lẫn mẹ một cách công bằng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.