Ẩn Long
Mạc Khúc Ca Hành
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: 172: Khôi Lỗi
Khặc khặc, các người cứ hãy chờ đó đi.
Hiện tại con bé đang rất an toàn, cậu cứ yên tâm tiếp tục làm việc của mình.
Dù sao, ngay cả Trình Nhạc lúc này cũng nhiều nhất là có thể để cho lĩnh vực của mình bao phủ hơn mấy chục mét.
Mặc dù không biết vì sao Trần Viễn lại muốn giấu giếm những chuyện vừa mới xảy ra.
Mặc dù đã đoán được hơn phân nửa lý do vì sao Tiêu Viễn Sơn lại xuất hiện ở đây.
Kỳ thật, một khi mở ra lĩnh vực, năng lượng ở trong cơ thể sẽ tiêu hao rất nhanh.
Hắn cũng giống như là Trương Bình, thật sự vô cùng khó tin, khi thấy người đang đứng ở trước mặt mình xuất hiện ở đây.
“Đúng rồi, em gái của cậu đã được tôi cứu trở về.
“Ài, thật sự là hơi có chút đáng tiếc!”
Hơn nữa, thân thủ của người này cũng quá mức quỷ dị.
Cuối cùng, ánh mắt của nó dừng lại ở trên thi thể của Trương Bình một lúc, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm một trận.
Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể chống lại lĩnh vực do ta mở ra hay không?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng ở một bên, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này đã biến đến tái nhợt.
Nhưng mà, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều rất tin tưởng Trần Viễn.
Chỉ có điều, không khí xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có ai đứng ra đáp lại câu hỏi của hắn.
Lời này Trình Nhạc chỉ vừa mới nói ra được khỏi miệng, không biết từ lúc nào thân ảnh của người đối diện đã cấp tốc lao tới, dừng lại ở trước mặt hắn không đến nửa phần bước chân.
Hơn nữa, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh.
Tất nhiên, cũng tùy thuộc vào thực lực của từng người, mà lĩnh vực của bọn họ mạnh yếu khác nhau.
Chỉ có điều, ngay lúc ông ta dự định xoay người rời đi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi xoay người nhìn sang Trần Viễn nói ra.
Bởi vì, đối phương thật sự quá mức quỷ dị.
Lúc này, nó vậy mà chuyển động.
Chính vì thế, ngoại trừ một số tình huống đặc thù, các cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không thể nào tùy tiện đem lĩnh vực phóng xuất ra ngoài.
Chỉ có điều, nhìn khí thế của Trương Bình lúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là, thấy được Trương Bình bị ăn quả đắng, thật sự Trình Nhạc lại nhịn không được, cười to lên một tiếng.
Hơn nữa, Trương Bình, ngươi cũng dám cấu kết với ả tiện nhân kia, phản bội lại giáo chủ.
Dù sao, đối phương không biết là địch hay là bạn.
Ngay sau đó, từ trong thi thể của “Trình Nhạc” bỗng dưng chui ra một cái bóng đen.
Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt không thể để cho Trần Viễn nghi ngờ, nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy thi thể không đầu của Trình Nhạc ngã xuống mặt đất, ánh mắt của người đàn ông thần bí hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, liếc nhìn về chỗ phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp, nói khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, một cái bóng người cấp tốc lao tới, hoàn toàn không chút để ý gì đến lĩnh vực mà Trương Bình đang mở ra, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của hắn vỗ mạnh xuống.
“Hừ, cho dù ngươi có là ai đi chăng nữa.
Hơn nữa, thực lực của người này cũng không hề thua kém gì hắn.
“Lão đại, đây là, đều do anh làm hết sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thế nào, tôi không thể xuất hiện ở đây được sao?”
Cho dù là bản thân Trình Nhạc, lúc này cũng không có cách nào nắm bắt được thân ảnh của đối phương hiện đang ở đâu.
“Không phải!”
“Cha vợ, làm sao cha cũng ở đây?!”
Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài.
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng vừa vặn đuổi tới.
“C·h·ế·t tiệt, Trương Bình, mi vậy mà ẩn giấu sâu thực lực như vậy?”
Nói xong lời này, thân ảnh của Tiêu Viễn Sơn bỗng dưng biến mất, để cho Trần Viễn có chút sững sờ, nhìn về phía tàn tích lưu lại ở trước mặt của mình.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Bình lúc này, mặc dù trong lòng của Trình Nhạc cũng hơi có chút hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Tiêu Viễn Sơn cũng không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt của cái bóng đen này hơi đảo quanh một vòng.
Thế nhưng, cả ba người đều không hề biết được rằng, ngay lúc bọn họ xoay người rời đi không được bao lâu, cỗ thi thể không đầu của Trình Nhạc vốn đã không có một chút khí tức sinh mệnh nào.
Ầm!
Nghe được ngữ khí hơi có phần bất mãn của Tiêu Viễn Sơn, Trần Viễn chỉ có thể cười nịnh, đáp lại.
Sau này, tôi sẽ nhất định đem con bé nguyên vẹn giao trả lại cho cậu!”
Sau đó, cả ba người cùng nhau xoay người rời đi.
Mà Trình Nhạc trước đây, kỳ thật cũng chưa bao giờ tồn tại..
Hơn nữa, khí thế của hắn cũng không mạnh giống như Trương Bình lúc này.
Cho dù là Trần Viễn vẫn là Tiêu Viễn Sơn, bọn họ cũng đều không thể ngờ đến, Trình Nhạc lại chỉ là một cỗ khôi lỗi, để cho giáo chủ của Minh Nguyệt giáo điều khiển.
Nhất thời, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng đánh trúng, để cho cả người Trương Bình đều nhịn không được, trực tiếp té bay ra ngoài.
Vừa nói, thân ảnh của “Trình Nhạc” càng lúc càng mờ dần, sau đó lập tức biến mất, không thấy gì nữa.
Đối với mấy lời oán hận của Trình Nhạc, Trương Bình lúc này cũng chẳng thèm để ý.
Ánh mắt của Trương Bình có chút ngây dại, nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của mình, khóe môi mấp máy, vẻ mặt có phần khó tin.
Thế nhưng, lời chỉ nói ra được một nửa, toàn bộ thân hình của Trương Bình nhanh chóng ngã gục xuống, trên mặt đất lúc này chỉ lưu lại một bộ thi thể, không còn một chút hơi thở sinh mệnh này.
Đợi cho hắn kịp phản ứng lại, thì lúc này nắm đấm của đối phương đã đánh tới, trực tiếp nện thẳng lên trên khuôn mặt của hắn.
“Mẹ kiếp, là tên khốn nào? Lại dám đánh lén tao?!”
Hơn nữa, đỉnh đầu của Trương Bình lúc này cũng bị cái vỗ này làm cho lún xuống.
Hơn nữa, mọi chuyện vừa mới diễn ra, hai người các cậu cũng không cần phải nói ra, mọi thứ có thể để tôi tự mình đi nói với đội trưởng là được rồi!”
Ầm!
“Làm… làm sao có thể? Chẳng phải, ngài đã c·h·ế·t rồi sao?”
Qua một hồi, Phi Hổ rốt cuộc cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi thăm.
Nghe được tiếng nói chuyện lúc này của đối phương, trong lòng Trần Viễn mặc dù hơi có một chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không có biện pháp nào khác, thực lực của đối phương thật sự là quá mức đáng sợ.
“Vâng, lão đại!”
“Đi ra đi, cậu còn muốn ẩn giấu ở nơi đó đến khi nào nữa?!”
Các người cho dù có c·h·ế·t cũng sẽ không có nghĩ đến, cỗ thân thể này của ta chỉ là một vật chứa, là khôi lỗi để cho giáo chủ sai vặt mà thôi.”
Nhưng khi thấy được vết tích ở trên mặt đất, cả hai đều nhịn không được, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần hoảng sợ.
Lĩnh vực, đây là một loại đặc trưng chỉ có cao thủ cấp bậc đại tông sư mới có thể mở ra.
“Đại hộ pháp ơi là đại hô pháp, không nghĩ đến ông vậy mà vẫn còn sống.
Hơn nữa, phần sống mũi của hắn lúc này cũng bị nện gãy, lưu lại trên mặt là một chùm máu tươi, để cho sắc mặt của Trương Bình trở nên vô cùng dữ tợn.
Ngay sau đó, cũng không để cho Trình Nhạc một chút cơ hội phản ứng nào, một bàn tay lạnh lùng vỗ xuống, trực tiếp đem đầu của Trình Nhạc đánh cho vỡ tung.
Thế nhưng, sắc mặt của Trương Bình lúc này vô cùng phẫn nộ.
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi liên hệ với đội trưởng, nhờ họ cho người đến thu dẹp hiện trường.
Hắn cũng không có quá nhiều cố kỵ, trực tiếp mở ra toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể, khiến cho thân thể lúc này giống như một cái lỗ đen, điên cuồng đem không khí bốn phía xung quanh hút mạnh vào.
Đến lúc đó, bản giáo chủ sẽ tự tay giải quyết hết tất cả đám tạp ngư các ngươi…”
Sau đó, anh cũng nhanh chóng xoay người lại, nhìn về phía hai người bọn họ, tiếp túc nói chuyện.
“Nào có, con chỉ cảm thấy ngạc nhiên một chút mà thôi! Hì hì!”
Cái vỗ này nhìn như hết sức nhẹ nhàng, nhưng lực lượng lại mạnh mẽ đến mức làm cho toàn bộ lĩnh vực của Trương Bình đều bị đánh nát.
“Đại… đại…”
“Lão đại, lão đại! Anh không có sao chứ?”
“Ha ha ha, Trương Bình, ngươi rốt cuộc cũng nhận được quả báo rồi! Ha ha ha!”
Nhưng tình huống trước mắt lại để cho Trương Bình không có cách nào không làm như vậy.
Nhưng mà, Trần Viễn vẫn cố ý thăm dò, hướng về phía Tiêu Viễn Sơn mỉm cười nói ra.
Tiếng thét của Trương Bình rất lớn.
Bị tập kích bất ngờ, Trương Bình hoàn toàn không có một chút phòng bị nào.
Nghe được lời này của Trần Viễn, lông mày của Tiêu Viễn Sơn không khỏi dừng ngược lên.
Chương 172: 172: Khôi Lỗi
Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.
Thế nên, hai người đều không do dự chút nào, trực tiếp gật đầu đáp lại.
Hơn nữa, lĩnh vực mà hắn mở ra có thể ảnh hưởng tới phạm vi hơn trăm thước vuông, thì rõ ràng thực lực của người này đã đạt tới cấp bậc đại tông sư trung kỳ trở lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.