Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ấn Ngọc Uyên Ương

Không Thở Được

Chương 5: Chương 5 : Sợ nghe tin dữ .

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5 : Sợ nghe tin dữ .


- Nhưng ... nhưng ... thiếp không muốn ... mất chàng ... hu hu hu ...

Chàng vừa nói vừa nhìn khắp người tôi , tôi lắc đầu nói :

- Nhìn ta này .

Nhưng thời gian cứ thắm thoát trôi , con trai tôi cũng được 18 tuổi , nhưng điều kì lạ là con trai tôi vẫn không lớn được , tuy nó đã 18 tuổi nhưng vẫn ở trong thân thể của một đứa bé 10 tuổi .

Tôi nhìn chàng với đôi mắt đẫm lệ , tôi ức ử nói :

Tôi níu chặt tay áo chàng rồi khóc , chàng xoay người tôi lại rồi nói : (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nàng hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì đi .

tôi :

Vỹ Nại chạy đến bên tôi hớt hải nói :

Tôi rất muốn nói cho chàng biết nhưng sao lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng , hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên mặt tôi , tôi cúi đầu nói :

- Ừh .

Tôi đứng dậy chạy vào nhà .

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con trai tôi , tôi làm rất nhiều món ăn để chúc mừng sinh nhật Vỹ Lạc , gia đình chúng tôi xum vầy bên nhau , không khí thật ấm cúm dễ chịu .

Hằng ngày tôi đều nhìn cả hai tập võ , gia đình chúng tôi sống rất hạnh phúc , đều yêu thương lẫn nhau , ánh hào quang quanh Vỹ Nại đã đỏ rực đến cực điểm , điều đó cũng là một điềm báo xấu .

Ngoài sân có tiếng con trai của tôi : (đọc tại Qidian-VP.com)

Vỹ Nại hình như có điều gì đó muốn hỏi tôi , nhưng chàng gọi tên tôi rồi khưng lại , cả đêm tôi chằn trọc không ngủ được , tôi quay sang nhìn Vỹ Lạc , chàng đã ngủ , tôi sợ làm chàng và Vỹ Lạc thức giấc nên đã đi rất nhẹ nhàng ra ngoài sân . (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nói :

- Thiếp không sao , chỉ là bụi bay vào mắt thiếp thôi .

Chàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt tôi , chàng khẽ nói :

Chương 5: Chương 5 : Sợ nghe tin dữ .

Tại sao chàng lại nói như thế , chàng thật sự xem cái c·h·ế·t nhẹ tựa lông hồng sao , tôi bấu chặt áo của chàng , nước mắt cứ rơi lã chã , tôi ấp úng :

- Xin đừng ... đưa chàng ấy đi ... hu hu hu ...

Chàng không nói lời nào , chàng cứ ôm tôi như thế cho đến khi tôi bình tâm trở lại .

Chàng ôm tôi vào lòng rồi nói :

Chàng dùng tay áo lau nước mắt cho tôi rồi nói :

Cứ thế chúng tôi ra ngoài mà chẳng nói gì hơn .

Nước mắt chàng rơi xuống thấm vào lưng tôi , tôi ôm chàng khóc ức ử .

Tôi ôm miệng thút thít , sau đó một vòng tay ôm lấy tôi , tôi biết ngay người đó là Vỹ Nại , tôi bấu chặt áo chàng rồi khóc nức nở .

Tôi rơi nước mắt , điều tôi không mong chờ cũng sắp đến , nước mắt tôi cứ tuôn không ngừng .

- Thiếp ... thiếp ... không muốn chàng c·h·ế·t ... thiếp không muốn ... hu hu ...

- Thời gian của ta không còn nhiều nữa ... hay cho ta có những giây phút hạnh phúc bên nàng và con trong những ngày còn lại nhé .

Tôi cố kiềm nén cảm xúc để không bật khóc , nụ cười của tôi trở nên ngượng ngạo , tôi dọn chén bát rồi bước vô phòng . (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đi ăn cơm thôi chàng , con đang gọi kìa .

- Ta ... ta cũng không muốn ... ta không muốn xa nàng và con ... nhưng ta không thể chống lại ý trời ... ta xin lỗi ...

- Cha ơi , mẹ ơi con đói bụng rồi .

- Nàng sao thế , nàng đau ở đâu hả ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5 : Sợ nghe tin dữ .