0
“Vân ca ngươi xem đây là.” Trong bóng đêm một thanh niên lên tiếng, đám người còn lại nghe thấy cũng vội vã di chuyển tới.
Nơi thiếu niên đó đang đứng chính là vị trí Trần Lâm ẩn nấp không lâu trước đó.
Đám người còn lại nghe vậy cũng nhanh chóng chạy tới, ánh đèn trên tay đám người bọn hắn làm cả nơi này đều rõ sáng hơn.
Nam nhân được gọi lại Vân ca là một người mặt sẹo trông hắn lớn tuổi nhất trong đám người này, lúc này hắn đã chú ý thấy vị trí mà thanh niên kia chỉ tới.
Vài đoạn cỏ xanh được tấp lên, che lấp đi đám cỏ bị ngã nghiêng bên dưới, có thể đoán được do có người dẫm đạp lên mà thành như thế này.
Vân ca tay giơ cao ánh đèn hướng mắt nhìn lên phía trên, đôi lông mày có phần nheo lại như là muốn cố gắng nhìn cho rõ.
“Thì ra là trốn trên đoạn cành kia, thảo nào chúng ta đều không tìm ra được. “Được gọi là Vân ca lên tiếng xong cười gằn, hắn tiếp tục quan sát những cây cỏ bị đạp gãy bên dưới.
“Dấu vết còn rất mới chắc hắn chưa đi được bao lâu, các ngươi xem xung quanh coi có dấu vết nào hắn để lại không.” Sau khi tìm ra dấu vết của Trần Lâm hắn liền chỉ đạo mọi người xung quanh.
Đám người nghe Vân ca nói vậy cũng không tiếp tục đứng lại quan sát mà lập tức tản ra bốn hướng tìm kiếm.
“Vân ca có thể hắn di chuyển về hướng này, vừa vặn cũng ngược hướng với chúng ta ban nãy.” Vẫn là thanh niên cũ lên tiếng, hắn đứng một góc không xa nơi đó, tư thế có phần giống như đang ngồi xổm chăm chú nhìn những dầu vết còn lưu lại nơi đó.
Vân ca nhanh chóng di chuyển tới vị trí của thanh niên, sau khi chăm chú quan sát những dấu vết vô tình còn sót lại hắn trầm ngâm một lát xong liền cười gằn, kết hợp với vết sẹo lớn trên mặt làm cho người khác nhìn vào đều cảm thấy rất đáng sợ. “Để xem lần này ngươi còn chạy được đi đâu.”
Dẫn theo đám người còn lại Vân ca dựa theo dấu vết Trần Lâm để lại nhanh chóng tiến về phía trước.
Bọn hắn đã mất thời gian cả đêm đều chưa thu được kết quả gì, hiện giờ bỗng nhiên nắm được manh mối, như có chỗ để phát tiết cả đám người đều như con thú lao đi nhanh chóng.
Bên trong Đại Lâm lúc này tuy vẫn còn tối nhưng có vẻ bầu trời đã dần chuyển qua buổi sáng rồi, vô tình vẫn có vài ánh sáng lọt vào đây được khiến tầm nhìn được rõ ràng hơn.
Đám người bọn hắn có vẻ cũng không phải là lũ tay mơ, sau khi bỏ hết đi những cây đèn trong tay, dựa vào sự thông thuộc về khu vực này cùng với ánh sáng bình minh dẫn đường phía trước, bọn hắn giống như đàn cá trở về lại với nguồn nước đều di chuyển một cách linh hoạt.
Tuy nhiên càng đuổi theo Trần Lâm, tiết khí trong lòng bọn hắn vừa được vơi đi đã lại bị nhân lên lần nữa. Trần Lâm như một con cá trơn tuột mà đám người bọn hắn nắm hoài không được.
Chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi trói gà không chặt nhưng đã mất rất nhiều thời gian mà mãi vẫn không thể bắt được.
Khi bọn hắn cảm giác chuẩn bị tóm được Trần Lâm thì dấu vết bên trong đều biến mất, đành phải tìm lại phương hướng và xác định lại từ đầu.
Đây đã là lần thứ tư Trần Lâm thay đổi lộ tuyến ban đầu, phải mất rất nhiều thời gian đám người truy đuổi hắn mới có thể lần theo dấu vết tiếp tục truy đuổi theo hắn.
Để chắc chắn Trần Lầm còn nhiều lần mất thời gian tạo nên nhiều dấu vết giả khiến cho đối phương bị chậm lại nhiều hơn.
Những khoảnh khắc như vậy tạo nên rất nhiều thời gian quý giá cho hắn có thể lấy lại sức lực, băng một mạch đã ba canh giờ, cơ thể phải trải qua một đêm vô cùng mệt mỏi. Tình trạng của hắn lúc này không hề tốt một chút nào cả.
Cả người đã mất đi vẻ thư sinh vốn có, quần áo trên người trên trong quá trình chạy trốn đã rách tả tơi, tay chân cũng tràn đầy những vết xước. Có những chỗ còn đọng lại thành những vệt máu dài, một vài chỗ khác máu đã đông cứng hết cả.
Sự lo sợ căng thẳng lúc trước thay vào đó cũng là một nét mặt âm trầm, hai con mắt di chuyển liên tục thay hắn phân tích lộ tuyến.
Trần Lâm vốn không hề có kinh nghiệm về những chuyện này cả, nhưng sau một đềm hắn như vừa chạy vừa học, hiện tại đã cơ bản nắm giữ được những kỹ năng cơ bản rồi.
Bản thân như toát lên một khí chất khác hẳn với sự yếu đuối trước đó, có vẻ hắn đã trưởng thành hơn, hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc sống là thế nào.
Chính xác thì trước đó hắn chỉ biết cắm đầu mà chạy, còn không rõ là có bị đám người kia đuổi theo hay không, sau đó lần đầu tiên thay đổi hướng chạy, hắn mới liều mạng tìm một trốn một chỗ gần đó, vừa tiện nghỉ lấy lại sức vừa tiện kiểm tra xem đám ngươi kia có đuổi theo hắn hay không.
Khi đó đã lấy lại được phần nào sức lực, cũng xác định được đám người kia vẫn đang tiếp trục truy đuổi hắn mới nhanh chóng rời đi
Trời cũng đã rất rõ sáng, bây giờ lợi thế của hắn cũng đã mất nhiều hơn, chỉ là đang nắm thế chủ động trong tay, Trần Lâm tận dụng nó mới vô số lần đổi hướng đường đi của mình. Lần đầu tiên trong đời hắn phát sinh ra sát khí thế này, hắn chỉ muốn đi tới một nơi khác trải qua tháng ngày bình thường sinh sống như bao người khác, nhưng đối phương có vẻ không cho hắn quyền lựa chọn.
Rất lâu sau đó, không biết đã chạy tới địa phương nào, với kinh nghiệm ít ỏi của mình hắn hoàn toàn không thể xác định được phương hướng nữa rồi, có vài lần hắn còn nghĩ tới việc quay lại liều mạng nhưng bản thân vẫn kìm nén lại được.
Nếu là một người am hiểu địa hình hay một thợ săn thì có vô số cách để chống lại đối phương, dù có chênh lệch về sức mạnh hay là số lượng, hoặc ít nhất cũng không vô vọng như hắn hiện tại.
Đại não nhanh chóng chuyển động, vừa xác định lại phương hướng để có thể đến một tòa thành hoặc trấn gần nhất hoặc ít nhất là không để bị lạc không có đường ra, vừa suy nghĩ cách đối phó với đám người phía sau.
Binh pháp có dạy “Không có sát cục nào lại không có kẻ hở”.
Hắn vẫn luôn tin tưởng vào bản thân mình.
Vài canh giờ trước có nhiều lúc bản thân cảm thấy rất mệt mỏi, Trần Lâm cảm thấy như việc chạy trốn chỉ giống như duy trì hơi tàn mà thôi, nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị hắn gạt bỏ, cảm giác tự tin nhanh chóng được hắn lấy lại.
Nắm sự chủ động trong tay hắn như dần hóa thành gã thợ săn, còn đám người phía sau như chuyển thành con mồi của hắn, hắn đang dẫn bào mòn đi niềm tin và sức lực con mồi. Điều nghịch lý là kẻ đi săn là người bỏ chạy còn con mồi đang chậm rãi đuổi theo sau.
Trước đó từ đám người trò chuyện phía sau Trần Lâm biết được rằng bọn hắn là của Trịnh gia phái đi, Trịnh gia có âm mưu với Lâm gia và Vương gia nhưng thấy Trần Lâm nữa đêm bỏ trốn sợ Trần Lâm biết chuyện nên mới vội vã phái người đuổi theo.
Hắn dù không nghe được hết nội dung nhưng cũng phần nào đoán được mục đích của đối phương, tuy cảm thấy bản thân rất oan uổng nhưng nếu hắn có đứng ra giải thích thì liệu có ai tin hắn đây, kết cục này cùng với t·ự s·át đều không có sai biệt.
Hiện tại hắn cũng đã hiểu rõ hơn về đại lâm này hơn, cảm thấy nếu muốn thoát ra khỏi đám người đằng sau không phải là không có cách, dù sao nếu có thể bắt được hắn đám người kia cũng không phải chờ tới giây phút này.
Trần Lâm lại không cam tâm như thế, biết bản thân yếu đuối, biết là châu chấu đá xe nhưng nếu cứ vậy rời đi thì quá dễ dàng cho đám người đằng sau.
Ánh mắt Trần Lâm lóe lên trong đầu cũng dần nghĩ ra kế hoạch trả thù.
Thời gian cứ thế trôi qua, bất giác cũng đã về chiều.
Cũng đã lên tới mười hai canh giờ tìm kiếm và truy đuổi Trần Lâm, cảm giác bất lực lại càng hiện hữu lên đám người Trịnh gia phái đi.
Một đêm không ngủ và cũng chưa hề ăn uống gì qua kể từ thời điểm đó lại càng làm bọn họ mệt mỏi suy yếu, cả người đánh không ra một phần sức lực.
Trước đó cảm thấy chỉ cần với tay là có thể bắt được con mồi ai cũng hung ác dữ tợn thì hiện tại đã không còn có thể duy trì, nét mặt đám người vẫn có phần hùng hỗ dữ tợn nhưng đã bớt đi rất nhiều, thay vào đó là sự tức giận kèm bất lực, tức giận lên chính Trần Lâm rồi lại lan sang cả những người bên cạnh.
Một vài người không theo kịp tốc độ của nhau, đã bắt đầu có sự xung đột nội bộ ở đây. Có lúc bọn hắn muốn bỏ cuộc thì đâu đó từ xa lại có âm thanh vọng với, thậm chí càng về sau thân hình Trần Lâm có vẻ còn xuất hiện trong tầm mắt bọn chúng.
Sự mệt mỏi xen lẫn sự tức giận, con mồi thì mãi mãi là con mồi, giờ đây con mồi lại ngang nhiên khiêu khích quyền uy của kẻ săn mồi. Đám người bọn hắn lại cắn răng tiếp tục truy đuổi, cứ thể bên chạy bên đuổi lại tiếp tục diễn ra.
Không hiểu do Trần Lâm nhanh hay bọn hắn chậm mà khoảng cách vẫn không hề được thu hẹp mà cũng không hề được giãn ra, cứ như thế duy trì một thế cân bằng vi diệu.
Cảm giác đói khát vì liên tục tiêu hao sức lực ngày càng mãnh liệt, xung quanh lại không thể tìm được nguồn nước hay trái cây gì thay thế.
Ngoài ra còn một vấn đề khác làm bọn họ chú ý tới không kém, không biết qua qua bao lâu đi được bao xa, đám người bọn hắn cũng bắt đầu không thể xác định được vị trí nếu còn tiếp tục đi tới sẽ vô pháp quay trở về, đối mặt với bọn họ sẽ là c·hết đói, c·hết khát thậm chí là rời khỏi khu vực an toàn sẽ có thú dữ xuất hiện.
“Vân ca chúng ta có nên tiếp tục.” Một thiếu niên thanh niên có phần mất kiên nhẫn lên tiếng, các tên còn lại cũng hướng mắt về người đứng đầu chờ đợi câu trả lời.
Vân ca của đám người cũng rất khó chịu, hắn cũng không biết giải quyết tình huống này như thế nào. “Chắc chắn là tên tiểu tử kia có mang nước uống và đồ ăn. Không thể nào hắn còn sức để nhảy nhót như thế được”
Đầu lĩnh của đám người dù biết nhưng lại không nỡ bỏ qua như vậy, bọn hắn đã gắng sức tới giây phút này, đối phương thì còn ở trước mắt, chưa kể nếu tay không trở về đối diện bọn hắn sẽ là những gì nữa.
Nét mặt dữ tợn cộng với vết sẹo dài trên mặt của hắn căng ra, sau giây lát hắn cũng cắn ra đưa ra quyết định.
“Trở về.”