Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Trần Lâm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trần Lâm


Hồn trụ và lực trụ này vốn được đặt trên mỗi bệ đá cao, nên khi tay Lâm Nhi chạm vào thân trụ thực chất chỉ là chạm vào chân trụ mà thôi, nói đạo ánh sáng cao quá đầu Lâm Nhi nhưng nếu so với chiều cao của trụ thì vẫn chưa thấm vào đâu.

Theo như Trần Lâm biết được từ những người bên cạnh hiện tại cũng mới bắt đầu chưa lâu, thanh niên bên trên gọi là Triệu Vũ Linh Sư là linh sư, phụ trách lần khảo hạch của Lĩnh Hồng sơn chuyến này.

Hôm nay hắn mặc trên người một chiếc áo văn sĩ màu xanh trông khá sạch sẽ, tóc được búi cao, chỉ để lại hai bên mai tóc dài phủ xuống quá nữa khuôn mặt.

Người đầu tiên bước lên trên là Lâm Nhi, Trần Lâm có nhận ra người này là biểu tỷ của Lâm Nguyên nhỏ hơn hắn hai tuổi.

Lúc này bên trên lôi đài đang có một thanh niên đang thao thao bất tuyệt, thanh niên này ngũ quan khôi ngô, tóc búi cao, mặc trên người bộ trường bào màu xanh toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.

Nghe Triệu Vũ Linh Sư nói vậy Lâm Nhi cũng biết bản thân mình không đạt được yêu cầu khảo hạch hồn trụ, nét mặt có phần thất lạc chậm rãi đi về phía lực trụ còn lại.

Đây vẫn đang trong tiết đại thử, thời gian rơi vào tháng sáu khá là oi bức, những thời gian ấm áp như là buổi sáng thế này rất là hiếm có, Trần Lâm vẫn nhân đó mà chậm rãi tận hưởng thời tiết này, hắn không vội vàng đi tới khu vực trung tâm mà trên đường đi liền chọn một con hẻm rẽ qua, cảm thấy đi dạo vào buổi sáng này cũng rất là thỏa mái.

Đứng ở đầu tiên tất nhiên là người của ba gia tộc trong đó Trần Lâm có thể thấy qua được đám Vương Hữu Tài và Lâm Nguyên, ngoài ra còn có đủ cả thế hệ trẻ của ba gia tộc lớn đều có trong đó.

Vì suy nghĩ này nên hôm nay Trần Lâm mới quyết đinh có mặt ở đây.

Nếu mà Trần Lâm biết hành động lần này của mình khiến sau này bản thân lại phí không ít công sức đi tìm hiểu lại, thì chắc bây giờ đã không có lơ là chủ quan như thế rồi, tất nhiên đây cũng là chuyện sau này, bây giờ nhắc tới vẫn còn quá sớm.

1 Trượng = 4m

Lâm Nhi cũng làm điều tương tụ giống hồn trụ, nhưng ánh sáng từ hắc trụ phát ra cũng không hề khác biệt so với trước đó, thậm chí còn có ít hơn, điều đó cũng xác định được Lâm Nhi đã hoàn toàn hết cơ hội tiếp theo.

Trong sách Trần Lâm đọc không ghi rõ là tam sơn xuất hiện từ khi nào, nhưng ít nhất thì nó cũng tồn tại được vài ngàn năm rồi.

Lâm Nguyên so với Trịnh Gia Thiên thì đẹp trai hơn rất nhiều, vì vậy bên dưới liền có vô số cô nương dùng ánh mắt say mê hướng về bàn tán, thậm chí không riêng gì các thiếu nữ mà một vài thiên niên cũng phải dùng ánh mắt nghiêm túc tập trung chú ý.

“Ngươi có thể tiếp tục thử tiếp với lực trụ.” Thấy được cảnh này Triệu Vũ Linh Sư nói với Lâm Nhi rồi không tiếp tục để ý tới nàng chỉ quay đầu nhìn về bên dưới tiếp tục gọi người khác lên.

Quảng trường Thạch Lạc khi Trần Lâm đi tới đây thì đã rất đông người đứng chờ ở đó hắn cũng không vội vàng chen lấn lên phía trước chỉ chọn một khu vực trống trải tầm mắt ở phía xa nhìn về.

“Nghe nói Lâm thiếu gia từ nhỏ đã thông minh hơn người học một hiểu mười, năm trước thi qua Văn Sĩ phủ có đậu nhưng không không bước chân vào Văn phủ khiến nhiều người thắc mắc, thì ra Lĩnh Hồng sơn mới là mục tiêu thật sự của Lâm thiếu gia.”

Trần Lâm với những điều này cũng khá là quen thuộc, dù sao Văn Sĩ phủ mỗi lần đi thi cũng không khác mấy, chỉ toàn là sảng văn nói không quá khi đây chỉ là hành động phô trương thanh thế, hắn một chút cũng không quan tâm, bản thân vẫn đang bận rộn quan sát xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người thứ ba đi lên là một thanh niên thân hình có vẻ cao lớn, nước da có phần ngân đen, khuôn mặt có phần hơi hung dữ, nếu như Trần Lâm nhớ không nhầm thì đây chính là Trịnh Gia Thiên con đầu của tộc trưởng Trịnh gia, sau khi lên lôi đài hắn liền nhắm thẳng hướng Lâm Nhi vừa đi xuống bước thẳng tới, mục tiêu của hắn là Lực trụ.

Nghe được âm thanh xung quanh, Trần Lâm không tiếp tục chú ý tới Trịnh Gia Thiên mà nhìn về hướng của Lâm Nguyên đang đứng, Lâm Nguyên này chính là một trong số ít bạn bè của hắn cùng với Vương Hữu Tài ở Thạch Lạc trấn này, khuôn mặt hắn tuấn tú, ánh mắt có phần sắc bén, tuy hắn cũng tầm trạc mười bốn mười lăm tuổi nhưng trông hắn có phần cao hơn so với Trần Lâm, da dẽ trắng trẻo nõn nà.

Muốn vào được Lĩnh Hồng sơn điều kiện đầu tiên đó là đáp ứng được tiểu chuẩn của Hồn Bảng và Lực Bảng, trước đó hắn còn không biết thứ này là gì, nhưng khi nhìn thấy được hai hắc trụ này thì hắn liền biết được cái gọi là Hồn bảng và Lực bảng là gì rồi, nói đúng hơn thì phải gọi là Hồn Trụ và Lực Trụ mới đúng.

Đài này nhìn qua có thể nhận ra là cao quá đầu người trưởng thành, từ phía xa cũng có thể theo dõi những gì diễn ra bên trên.

Trần Lâm từ lúc di chuyển tới đây cũng bắt đầu chú ý tìm kiếm những người quen, nhưng do tới khá muộn với người ở đây quá đông nên vẫn không thu hoạch được gì, lúc này tranh thủ các con đường nhỏ được tạo ra bởi dòng người, hắn cũng thuận tiện luồn lách lên trên đứng vào chung với đoàn người trong khu vực thất niên được chỉ định.

Lĩnh Hồng sơn này là một trong tam sơn thánh địa của khối đại lục này, nếu đặt ra để so sánh với cả Vạn Quốc thì tam sơn còn khổng lồ hơn cả Vạn Quốc này rất nhiều, hay nói đúng hơn thì tam sơn cai quản rất nhiều quốc gia nhỏ, trong đó bao gồm cả Vạn Quốc này.

Lúc Lâm Nguyên đi lên thì bên dưới truyền đến âm thanh huyên náo. (đọc tại Qidian-VP.com)

1 Phân = 0.4 cm

Dù sao hắn là con người khá cố chấp, thi cử cũng đã rớt vài lần nhưng hắn vẫn không dễ dàng bỏ cuộc mà vẫn ngày ngày đèn sách. Dù sao thì hắn cũng là người có học thức, vẫn biết câu “Bậc trí giả cầm lên được, bỏ xuống được."

Bên cạnh hồn trụ lúc này đã có một vị linh sư khác từ trên cao xuống chỉ dẫn Lâm Nguyên khảo hạch, bên phía còn lại lực trụ cũng có một vị linh sư khác đứng sẵn ở đó tiếp chỉ dẫn Lâm Nhi.

Khắp Vạn Quốc lý tưởng làm quan đã ăn sâu vào máu của từng người, có người vì vinh hoa phú quý, có người vì địa vị hơn người, cũng có người là vì muốn cống hiến xương máu bản thân lưu danh ngàn đời.

Chương 2: Trần Lâm (đọc tại Qidian-VP.com)

Đạo ánh sáng này lan nhanh từ chỗ Lâm Nhi, vừa chạm tay vào dần dần lan lên trên của thân trụ, sau vài hơi thở đã cao quá đầu Lâm Nhi xong liền dừng lại.

Mấy năm gần đây Trần Lâm ngày nào cũng từ sáng sớm tới đêm muộn, không ngày nào mà không chăm chỉ đèn sách chờ ngày thi cử thăng quan, nhưng mới đây thôi thì lần thứ ba của Văn Sĩ phủ hắn vẫn như cữ không thể thông qua được, bây giờ hắn vẫn đang suy nghĩ thêm về con đường sắp tới phải đi, nếu đã không vào được Văn Sĩ phủ vậy thì đầu nhập Lĩnh Hồng sơn thì cũng không phải là một ý kiến tồi.

Tại trung tâm Thạch Lạc trấn là một khu vực rộng rãi, đây là một khu vực quảng trường rộng lớn, cũng chính là nơi diễn ra khảo hạch của Lĩnh Hồng sơn ngày hôm nay.

“Người kế tiếp.” Triệu Vũ Linh Sư thấy kết quả như vậy giống như đã đoán trước được kết quả này, khuôn mặt không hề thay đổi biểu cảm liền tiếp tục gọi người tiếp theo.

Nhận ra bên ngoài cũng bắt đầu vắng vẻ hơn Trần Lâm cũng không nhịn được mà chậm rãi bắt đầu di chuyển vào khu vực trung tâm, kinh nghiệm nhiều lần thi vào Văn Sĩ Phủ để Trần Lâm biết được tới sớm cũng chỉ tốn thời gian đứng chen chúc và tốn thời gian ở đó mà thôi, các sự kiện như thế này thường hay diễn ra khá muộn, tất nhiên trước đây do hắn là người dự thi nên bắt buộc phải đến khá là sớm hôm nay không còn nhiều áp lực nên cảm thấy thỏa mái hơn rất nhiều.

Ngày thường trừ lúc ra ngoài cùng đám Vương Hữu Tài ra thì hắn ít có những khoảng thời gian như thế này, với lại việc thi rớt lần thứ ba khiến tâm trạng của hắn khá buồn bực, vì vậy lúc này đây cảm nhận không khí tươi mát đập vào mặt liền cảm giác thư thái đi rất nhiều.

Trần Lâm thầm nghĩ.

Nhìn trở về phía trên lôi đài, tuy Trần Lâm đến muộn nhưng thông qua những người bên cạnh vẫn hiểu được ý Triệu Vũ Linh Sư.

Lúc này ánh sáng từ hồn trụ tỏa ra ngày càng mạnh, so với chiều cao mà Lâm Nhi đạt trước đó thì bây giờ đã cao hơn rất nhiều, sau khi đặt tới chiều cao nhất định liền dừng lại không tiếp tục dâng cao nữa.

Xung quanh lôi đài được thắp lên những trụ lửa lớn, Trần Lâm không rõ để làm gì chắc cũng chỉ để tăng thêm phần kích thích và hấp dẫn.

Người tiếp theo sau Lâm Nhi đi lên vậy mà lại là Lâm Nguyên, Lâm Nguyên ánh mắt hơi nhìn về vị biểu tỷ của mình rồi di chuyển lại hồn trụ, lần này Triệu Vũ Linh Sư không tiếp tục chỉ dẫn nữa mà chỉ đứng bên ngoài nhìn về hồn trụ.

Ở trung tâm một lôi đài to lớn khá là trống trải, mọi người đều chỉ dám tập trung phía xa nhường khoảng trống cho nơi này nhìn về, nơi đây chỉ có một vài người đứng bên trên, Trần Lâm nghĩ chắc là người tới từ Lĩnh Hồng sơn rồi.

Từ sáng sớm Trần Lâm đã dậy chuẩn bị nhưng hắn không vội tới khu vực quảng trường luôn, hắn thế mà đi dạo một vòng Thạch Lạc sẵn tiện kiếm một ít đồ ăn lót bụng rồi mới di chuyển tới, ai biết được lần khảo hạch này kéo dài tới khi nào mới kết thúc.

“Đó chính là Lâm Nguyên công tử.”

Phía trước chỉ có duy nhất một bậc thang lên xuống, bên trên lôi đài rộng lớn có hai trụ cao màu đen, do nhìn từ xa nên Trần Lâm không phán đoán chính xác được độ cao nhưng theo hắn đoán chí ít cũng cao quá một trượng, thân trụ to lớn chắc cũng gần bằng một vòng tay của hắn, trên thân nổi lên với nhiều họa tiết, nhưng do cả thân trụ đều có màu đen với từ khoảng cách cũng khá xa nên Trần Lâm chỉ thấy được vẻ sần sùi mà thôi.

Cùng lên với Trịnh Gia Thiên chính là Lâm Nguyên, hướng của hắn thì ngược là với Trịnh Gia Thiên, đi về phía Hồn Trụ.

Phải mất một khoảng thời gian để Triệu Vũ Linh Sư nói xong về Lĩnh Hồng sơn và cách thức khảo hạch này.

Bên dưới lôi đài mà đứng đầu là ba gia tộc Trịnh, Vương và Lâm bắt đầu cho người hỗ trợ các linh sư, phải mất một lúc sau đó khu vực bên dưới lôi đài đã rộng rãi hơn nhiều, bắt đầu có các thiếu niên thuộc thất niên đều bắt đầu di chuyển lên khu vực trống đó để chuẩn bị khảo hạch.

Cho dù thế nào, thi cử không thành vậy vẫn còn nhiều con đường khác dành cho ta, ta không tin ông trời lại tuyệt đường sống con người. Thông qua Văn Sĩ Phủ chẳng qua chỉ là cách nhanh và chắc chắn nhất để đi tới quan trường.

Sau lưng năm người này đặt hai tấm bảng lớn đề hai chữ Lĩnh và Hồng lớn trông rất bắt mắt, nét chữ như uốn như lượn như trầm như bổng, Trần Lâm lần đầu tiên thấy được nét chữ như thế khiến hắn luôn tấm tắc khen trong lòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt lên nhìn như sợ quên đi nét chữ đó.

“Nhìn kìa.”

Hoá ra nãy giờ Triệu Vũ Linh Sư đúng ra thao thao bất tuyệt thật, đâu cũng chỉ là nói về Lĩnh Hồng sơn là gì, chiêu đồ có ý nghĩa ra sao, thế nào là Linh Sư,... đủ cả.

Hai trụ cao màu đen trên chính là nội dung chính của khảo hạch lần này cũng tương ứng với Hồn và Lực, trụ bên trái đại diện cho Lực còn trụ bên phải đại diện cho Hồn.

Với sự chỉ dẫn của Triệu Vũ Linh Sư, Lâm Nhi nâng một tay đặt lên hắc trụ, rất nhanh hắc trụ này liền phát ra ánh sáng, mặc dù dưới ánh mặt trời nhưng vẫn mọi người từ xa đều cảm nhận được đạo ánh sáng này.

1 Tấc = 0.04m = 4cm

Ở đây lấy đơn vị đo của Việt Nam vào đầu thế kỷ XX không phải là của Trung Quốc nên có lẻ một vài người tưởng tượng sẽ bị sai.

Trần Lâm là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, thân hình có phần cân đối, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt to tròn nhìn như có vẻ ngây ngô nhưng kèm chút cơ trí trong đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghe nói Lâm Nguyên công tử là con của Lâm Thành, mà Lâm Thành không ai khác chính là bào đệ của tộc trưởng Lâm Gia.”

1 Thước = 0.4m

Theo Lâm Nguyên nói thủ tục ban đầu vẫn rất cần nhiều công đoạn, có đến sớm lúc này cũng chưa chắc đã bắt đầu liền, vậy thì bản thân cũng không việc gì phải vội vã cả.

Vòng từ khu vực nam trấn sang tới đông trấn cũng không mất nhiều thời gian lắm, Trần Lâm cũng không vội vàng gì nhân tiện lúc này hắn cũng mua vài đồ ăn vặt bán trên đường.

Sau khi bước lên lôi đài, chắc cũng một phần khi đứng bên dưới đã quyết định lựa chọn rồi, Lâm Nhi liền đi về phía hắc trụ bên phải cũng tức là sẽ khảo hạch hồn trụ.

Phía sau lôi đài Trần Lâm thấy được thêm năm thanh niên nữa, trong đó có hai nữ ba nam, năm người này ngồi trên chỗ cao hơn cả lôi đài hướng mắt nhìn xuống dưới, nhìn qua cũng thấy được ai cũng khí chất hơn người, so với Triệu Vũ Linh Sư chỉ có hơn chứ không hề kém.

Phải lên tới trên này Trần Lâm mới nhận ra số người thuộc thất niên tại Thạch Lạc trấn cũng không hề ít, Trần Lâm không rõ cụ thể bao nhiêu nhưng theo hắn đoán cũng phải lên tới gần cả trăm người.

Trần Lâm thấy với chiều cao của đạo ánh sáng này đã phải lên tới bảy xích, trên lôi đài Triệu Vũ Linh Sư cùng các vị linh sư còn lại thấy cảnh này khuôn mặt cũng bất giác nở nụ cười nhẹ.

Mấy năm nay hắn được sự giúp đỡ của Vương Hữu Tài có được công việc trông coi thư viện, hắn cũng không đến nổi c·hết đói, thậm chí còn tích góp được một khoản tiền nho nhỏ. Nhưng mới đây thôi, hôm qua hắn đã tiêu hết vào phí thi khảo hạch, mới nghĩ thôi hắn lại hận chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở giữa Trần Lâm cũng thấy được Từ Linh, chắc là cũng được Từ lão bá dẫn đến từ sớm, ngoài ra hắn cũng chỉ nhận biết được vài người còn lại thì đều không hề quen thuộc.

Ba năm này, hắn đã luôn nỗ lực cố gắng nhưng vẫn luôn kẹt một chân bên ngoài Văn Sĩ phủ, hắn không biết tương lai ra sao, đâu là con đường hắn sẽ đi sắp tới.

“Người kế tiếp.”

Hôm qua hắn có đọc qua cuốn sách nói về Lĩnh Hồng sơn, theo như bên trong thì hắn được biết.

Theo như Triệu Vũ Linh Sư thì để đủ điều kiện tham gia khảo hạch yêu cầu phải thuộc vào "Thất Niên" cũng tức là từ chín tuổi tới mười sáu tuổi, tất nhiên cũng có vài trường hợp đặc biệt nhưng Triệu Vũ Linh Sư cũng không hề nhắc tới nên Trần Lâm cũng không hề biết.

Nghe nói năm xưa Đùng lão tổ tới khu vực phía nam đại lục, thấy nơi đây như động thiên phúc địa liền chọn một tòa sơn phong cao nhất, về sau lại đi tìm khắp nơi được thêm chín mươi chín ngọn núi khác về ghép chung với tòa sơn phong chính tạo nên Lĩnh Hồng sơn này, sau đó lại liền chiêu mộ thiên tài khắp nơi về lập nên Lĩnh Hồng tông, từ đó đến nay thiên tài liên tục xuất hiện khiến Lĩnh Hồng vươn lên tạo thành tam sơn không thể thay đổi của cả đại lục rộng lớn này.

Trần Lâm vì lúc đầu đứng ở khá xa quảng trường nên lúc vào được trong này cũng chỉ đứng khu vực cuối cùng, đứng xung quanh Trần Lâm có một vài thiếu niên mà hắn đều không hề quen thuộc, những thiếu niên này có người căng thẳng, có người háo hức, cũng có người sợ sệt nói chung là để có đủ cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trần Lâm