Mấy ngày nay hắn đều điên cuồng tu luyện, có chút thành quả trước đó làm bản thân hắn cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Trước đó tuy nói hắn đã nắm bắt được vài tia khí, nhưng đó chỉ là cảm giác kiến bò khắp cơ thể như Tiểu Bạch nói mà thôi.
Cụ thể khí hình thù như thế nào hắn còn không hình dung ra được, điều động khí ra sao hắn cũng không rõ.
Hiện tại chỉ có thể dùng theo bản năng tự nhiên và tập luyện để cố gắng dẫn khí về phế. Mộ khi đã có thành tựu nhất định liền có thể nắm chặt khí trong tay, từ đó tốc độ cũng tăng lên đáng kể.
Tính đến bây giờ thì đã sang ngày thứ ba Trần Lâm bắt đầu tu luyện, thông qua hai ngày trước thì hiện tại khí cũng bắt đầu thông theo hắn thổ nạp mà chạy khắp cơ thể, cảm giác này thực không hề dễ chịu tý nào.
Từng dòng khí theo nhịp hít thở của hắn mà đi vào cơ thể, theo thời gian lượng khí tích tụ ngày càng nhiều, điên cuồng chạy dọc phá phách khắp cơ thể, bản thân hắn từ khó chịu chuyển sang thống khổ.
Trán hắn nhăn lên, cơ mặt co giật liên tục, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt.
Theo Hồng Bàng Hỗn Pháp thì tu luyện bước đầu tiên cũng là thiên một thoát phàm, thiên một chia làm hai kỳ theo thứ tự là luyện khí kỳ và trúc cơ kỳ.
Hiện tại Trần Lâm đang cố gắng đạt tới luyện khí kỳ.
Luyện khí kỳ cũng chính là phương pháp đả tọa thổ nạp hắn đang thực hiện, mục đích cuối cùng cũng là đả thông các đường kinh mạch.
Trong cơ thể của mỗi người vốn đều có các đường kinh mạch, chỉ có điều nó vốn bít kín ngăn cách với tự nhiên, nhiệm vụ của hắn là phải đả thông được nó, đả thông càng nhiều thì luyện khí càng viên mãn, thành tựu sau này càng cao.
Hiện tại cơ thể hắn chưa có đường kinh mạch nào được mở ra cả, bởi vậy khí vào cơ thể hắn không có đường thoát ra mới điên cuồng chạy loạn.
Từng dòng khí theo tốc độ rất nhanh v·a c·hạm vào từng tế bào mạch máu của hắn.
Nếu nhìn từ bên ngoài có thể thấy được, cả cơ thể của Trần Lâm là một mảng hồng đỏ.
Theo các dòng khí tàn phá cơ thể từng mạch máu bị vỡ ra, Trần Lâm không có cách nào điều khiển được.
Chỉ khi điều khiển khí này đi theo đường kinh mạch nhất định, rồi dồn ép đường kinh mạch đó khiến nó mở ra, đẩy toàn bộ dòng khí này ra bên ngoài thì mới gọi là thành công.
Có điều đó chỉ là lý thuyết, hiện tại hắn còn chưa xác định được chính xác vị trí kinh mạch nào, ngoài ra các dòng khí kia cũng không chịu sự điều khiển của hắn, điều này làm hắn cảm giác có phần bất lực.
Tuy vậy điều này vẫn không làm lung lay ý chí của Trần Lâm, Trần Lâm nhớ lại trước đây hắn có đọc qua một vài sách cũng nói về kinh mạch, tuy lúc đó hắn không để tâm lắm nhưng cũng phần nào nhớ được nội dung bên trong.
Phế dần, đại mão, vị thìn cung.
Tỳ tỵ, tâm ngọ, tiểu mùi trung.
Thân bàng, dậu thận, tâm bào tuất.
Hợi tam, tý đảm, sửu can thông.
Có nghĩa kinh mạch hoạt động theo thời gian nhất định ứng với giờ hoạt động của tạng phủ.
Nếu muốn dể dàng đạt hiệu quả nhất vậy chả phải là cần thực hiện theo đúng thời gian trên.
Trần Lâm cau mày thầm nghĩ
Mười hai đường chính kinh tượng trưng cho mười hai tầng của luyện khí kỳ.
Tạng và phủ đại diện âm dương giống như ngày và đêm.
Vậy phế mà Tiểu Bạch nói cần dẫn khí vào chỉ là một trong số chúng, phế và tỳ thuộc tạng đại biểu âm hay nói đúng hơn là thái âm, nếu như vậy.
Ánh mắt Trần Lâm lóe sáng như đã tìm ra được điểm mấu chốt, nếu như hắn suy đoán đúng vậy trong đêm nay vào giờ dần, hắn cần thực hiện thổ nạp lại lần nữa.
Trước đây hắn chỉ tu luyện vào ban ngày nên không đạt được kết quả như ý, chuyện này làm hắn khó chịu không thôi, nếu không có gì sai sót vậy qua ngày mai là hắn có thể đả thông được kinh mạch đầu tiên này rồi.
Suy nghĩ thông suốt cũng làm hắn thỏa mái hơn, hắn quyết định thả lòng bản thân nghỉ ngơi chờ tới giờ dần.
Rất nhanh thời gian cũng tới, sau khi nghỉ ngơi trò chuyện với Tiểu Bạch rồi đi ngủ sớm bây giờ khí huyết Trần Lâm rất xung mãn.
Tối qua ăn uống no nên nên bây giờ Tiểu Bạch vẫn đang còn ngủ say, bên kia con heo trắng nhỏ hai mắt nhắm nghiền bốn chân cứ giơ thẳng lên trời, trông dáng vẻ rất buồn cười.
Có vẻ Trần Lâm đã khá quen với cảnh này nên cũng chỉ cười nhẹ rồi không quan tân đến nó, bản thân còn chuẩn bị thổ nạp.
Sắc trời bây giờ vẫn còn rất tối, ánh trăng không còn nhưng vẫn lờ mờ thấy được không gian xung quanh.
Để chắc chắn không xảy ra sai lầm Trần Lâm một lần nữa cố nhớ lại những gì đã đọc trước đây.
Nếu hắn không nhầm thì ngoài thời gian không sai biệt ra còn cần tuân theo biểu lý tương phối, hay nói đúng hơn là âm dương tương phối.
Có nghĩa là liên kết của tạng và phủ lại với nhau, khi đó mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Kinh mạch phân âm dương, phân bố ở tứ chi cho nên đường khí đi qua gọi là thủ kinh, hắn cần đưa khí qua thủ kinh đẩy ra tứ chi khai thông một đường kinh mạch, vậy là coi như hoàn thành.
Tuy nhiên nói thì dễ làm lại là một chuyện khác.
Bắt đầu từ phế hay đúng hơn là thủ thái âm phế kinh.
Đầu tiên từ trung tiêu trung quản hướng xuống đại trường có một đường lạc nối, rồi lại từ đại trường đi trở lại một đường nông ngoài đi lên trên cổ trung tiêu, ven theo cổ trung tiêu xuyên lên quan cơ hoành cách, vào phế tạng, lại từ phế tạng lên đến cạnh hầu, lại đi ngang ra đến phía dưới hố đòn, ven theo cạnh trong cánh tay trên đi xuống qua hốc khuỷu tay, ven theo cạnh trong phía trước xương quay, đến cổ tay ở thốn khẩu, từ thốn khẩu đi đến mô cái, ven theo mô cái đi đến cạnh đầu ngón cái.
Đến đây có thể tạm thời coi là hoàn thiện một vòng.
Để hoàn thiện được âm dương tương phối, sau thủ thái âm phế kinh chính là thủ dương minh đại trường kinh.
Đầu tiên là từ thương dương ở cạnh trong đầu ngón tay trỏ, đi theo cạnh ngón vào hợp cốc rồi đi lên qua cạnh trước cẳng tay, qua cạnh ngoài khuỷu tay, cạnh ngoài cánh tay trên, đến mỏm quạ, đi lên phía sau vai giao hội vào đại chùy ở đốc mạch, ...
Rõ ràng các vòng dẫn khi đi qua thủ kinh là một cực kỳ khó khăn.
Nghỉ là làm, Trần Lâm ngay lập tức thực hiện việc thổ nạp.
Bước đầu vẫn rất khó khăn khi từng dòng khí vẫn chạy loạn, khiến hắn không thể kiểm soát được.
Suốt một canh giờ việc hắn làm được chỉ là kìm nén các khí bớt chạy loạn trong cơ thể, việc điều khiển dòng khí vẫn quá khó với hắn.
May mắn không lâu sau đó bắt một dòng khi đang chạy quanh tam tiêu ( phần bụng ) nhanh chóng Trần Lâm cố gắng dẫn động dòng khí chạy vào trung tiêu.
Mới đầu tia khí này vẫn rất ngang ngược phá phách, dần dần cũng ổn định trở lại.
Theo đó chạy theo đường thủ kinh định sẵn đi đến đầu ngón cái.
Ngón tay cái của hắn có phần to lên một cách bất thường, giống như không tìm được đường ra, tới đây tia khí lại liên tục phá phách, ngón tay của hắn bắt đầu sưng đỏ cả lên.
Đau đớn này làm cho Trần Lâm không cách nào chịu được, có lúc hắn còn muốn vứt bỏ ngón tay này, may mắn bản thân vẫn còn nhẫn nhịn được.
Bản thân hắn biết chỉ cần chịu qua được khoảnh khắc này là có thể thành công rồi, hắn không muốn mọi công sức từ đầu đến giờ đều đổ sông đổ bể.
Khoảnh khắc thế này chỉ diễn ra trong vài hơi thở, bởi vậy hắn cần phải tận lực.
Có điều tia khí kia lại không đồng ý điều đó, mới đầu chỉ là dẫn dụ một tia khí nhưng khi thủ kinh định hình, kinh lộ tạo ra thì từ tia khí dần dần tạo thành dòng khí, từng dòng khí cứ theo đó đổ về.
Mới đầu chỉ là hai ngón cái của Trần Lâm sưng lên, theo thời gian đến cả cánh tay cũng bắt đầu sưng to theo, nếu nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy rõ ràng được.
Dòng khí này giống như từng cơn sóng chậm rãi từng nhịp từng nhịp đánh lên bản thân Trần Lâm.
Chỉ sau một lúc cả hai cánh tay của Trần Lâm đều t·ê l·iệt giống như mất đi cảm giác, hai cánh tay đều nặng trịch.
Ahhhhh... Ahhh...
Trần Lâm hét lớn, như muốn trút bỏ đi cảm giác đau đớn hắn đã phải chịu từ nãy tới giờ.
Tiếng hét phá tan cái tĩnh mịch của đêm đen, len lõi từng ngóc ngách bên trong đại lâm này rồi phóng thẳng lên trời cao.
Trần Lâm cần động lực, hắn tự cổ vũ lấy bản thân mình, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đả thông được thủ thái âm phế kinh này rồi.
Bục... ~
Rất nhanh, rất nhanh theo đúng nghĩa của nó, kéo theo sau tiếng hét kia một âm thanh nhỏ vang lên.
Giống như quả bóng bì xì hơi, cánh tay Trần Lâm thoát lực rồi dần trở về bình thường.
Bản thân như vừa được hồi sinh trở lại, hắn chỉ biết ngồi thở hổn hển, quả thực chuyện tu luyện này không dễ dàng gì cả.
Trần Lâm thầm nghĩ.
Mà quả thực cũng đúng nếu dễ dàng vậy thì tu luyện giả không khác gì cải xanh bên đường rồi, đây là hắn còn may mắn nắm được khá nhiều cơ duyên và kiến thức mới có thể hoàn thành tới bước này, tuy chỉ là bước đầu tiên.
Hai cánh tay bây giờ tuy vẫn còn cảm giác đau đớn nhưng đã có thể cử động lại bình thường, thậm chí không biết cảm giác của hắn có sai hay không mà từng cử động còn có vẻ nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Hoàn thành xong được một kinh mạch cũng gần hết hai canh giờ, lúc này sắc trời cũng đã dần trở nên sáng hơn.
Trong lúc định giơ cánh tay lên xem thử nỗ lực của hắn nãy giờ.
"Hạ cánh tay xuống, để tạp chất dễ dàng thoát ra." Tiểu Bạch gần đó lên tiếng xong liền chạy vội đi
Có lẻ nó thức giấc do tiếng hét của hắn lúc nãy.
Có phần ngạc nhiên không hiểu nhưng Trần Lâm vẫn làm theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch.
Ngay khi cánh tay hắn hạ xuống thì một ít chất nhầy màu đen theo hai ngón tay cái trào ra, có vẻ nó thoát ra theo đường kinh mạch vừa đả thông trước đó.
Chất nhầy này chính là tạp chất trong miệng Tiểu Bạch, một cỗ hôi tanh ngay lập tức truyền tới xộc thẳng vào mũi hắn.
Trần Lâm như muốn ngất lịm đi, hắn cố gắng đứng dậy rời xa chỗ này, chính là chạy theo Tiểu Bạch rõ ràng con heo kia biết kết quả này nên đã nhanh chóng trốn ra xa.
"Tiểu Trần tạp chất, đừng có tới đây."
0