Đúng như Trần Lâm suy đoán, đi tới phía trước không xa rất nhanh liền bắt gặp một đoàn người.
Trần Lâm vốn đã nghĩ ra một lý do thích hợp rồi, với cả một thiếu niên nhỏ người trắng như hắn cũng không khiến ai có thể nghi ngờ gì.
Để chắc chắn hắn còn dặn dò Tiểu Bạch một hồi, thấy một con heo lớn tiếng mới chuyện không khiến người khác sợ hãi cũng lạ.
Không xa phía trước là một đoàn người, bên trong đoàn người cầm đầu là một người trung niên mặt mày nghiêm nghị, theo sau là tám chín người khác với nhiều độ tuổi khác nhau.
Đoàn người quần áo chỉnh tề mỗi người đều cưỡi trên mình một con ngựa, kéo theo sau là hai xe lớn được đánh bởi hai phu xe chậm rãi đi về phía trước.
Nhìn từ trang phục cho tới dáng vẻ bên ngoài cũng phần nào đoán được xuất thân không bình thường.
"Tiểu Lưu sao lại thất thần thế, không phải là đang nhớ đến vợ chưa cưới đó chứ." Trung niên dẫn đoàn nói với một thanh niên bên cạnh.
Tiểu Lưu bên cạnh nghe vậy ngượng ngùng cười. "Cũng có chút chút."
"Nhanh thôi hai ngày nữa là có thể trở về bàn giao rồi." Trung niên cười lớn nói.
"Vâng Từ ca." Tiểu Lưu đáp.
Từ ca là người đứng đầu đoàn người này, giương mặt nghiêm nghị có dấu hiệu của thời gian bên trên chứng tỏ người từng trải, bên trong đoàn mọi người luôn nhất mực tin tưởng.
"Mọi người chú ý sắp về tới Tương Dương nhưng cũng không được lơ là cảnh giác." Càng là những lúc này liền càng phải chú ý cẩn thận.
Đúng lúc này.
"Ai ở đó, mau đi ra." Với kinh nghiệm của mình, phát hiện tiếng động lạ Từ ca lập tức khiến mọi người lập tức cảnh giác.
Đám người theo sau Từ ca cẩn thận quan sát.
Rất nhanh bọn họ phát hiện được một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, thiếu niên này có phần trắng trẻo, tóc được búi gọn gàng, mày cao mắt sáng tuy không hẳn là mỹ nam tuấn tú nhưng vẫn có phần bắt mắt, mặc trên người bộ quần áo màu xám tro tuy dính khá nhiều bụi bặm nhưng vẫn vô cùng lành lặn.
Thiếu niên này trên người không mang theo gì, đi theo sau thiếu niên là một con heo nhỏ màu trắng.
Trông thấy không có gì nguy hiểm bọn họ nhẹ nhàng thở một hơi.
Từ dáng vẻ thiếu niên nọ có thể phần nhiều đoán được đây là thư sinh hoặc công tử của một nhà nào đó, chỉ là tại sao xuất hiện nơi đây thì bọn họ đều không hiểu dù sao cũng không tạo thành nguy hiểm gì việc này có thể từ từ tìm hiểu.
Thiếu niên này chính là Trân Lâm và Tiểu Bạch, đúng như suy đoán trước đó của hắn đuổi theo rất nhanh liền phát hiện đoàn người này, có điều hắn duy trì một mực không xuất hiện vì chưa đoán được lai lịch và mực đích của họ.
Sau khi ẩn nấp gần đó một thời gian biết được không phải là sơn tặc thổ phỉ mới cố tình xuất hiện.
"Không biết tiểu huynh đệ đây là." Lúc này Từ ca đứng đầu đoàn người mỉm cười lên tiếng.
"Tại hạ Trần Lâm vốn ở gần Thạch Hà thành, gần đây theo đoàn người ra bên ngoài vô tình gặp tao ngộ nên bị lạc." Trần Lâm trả lời.
Từ ca mỉm cười. "Thì ra là vậy."
Không rõ thực hư nhưng có thể đoán được phần nào trong đó, lời của Trần Lâm cũng xem như một lý do đi, không lý nào một thiếu niên tay chân yếu ớt lại vào đây chạy loạn cả.
Lại nhìn tên tiểu tử này nói chuyện tuy rõ ràng nhưng lại có phần run rẩy, thái độ vẫn rất dè chừng, có lẻ hắn gặp phải chuyện không may thật.
Thầm nghĩ Từ ca liền vẫy tay. "Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, đám người chúng ta cũng không phải người xấu gì."
"Đúng vậy Trần Lâm tiểu huynh đệ đây là Từ Đào ca, chúng ta đều là người của Từ gia cả." Một bên có một thanh niên lớn tiếng cười nói.
"Chào Từ thúc, chào mọi người." Làm ra một bội mặt nhẹ nhõm, Trần Lâm liền chậm chậm tiền tới lên tiếng chào hỏi mọi người.
Ha ha. Nghe vậy mọi người đều đồng loạt cười lớn.
"Không giấu gì Trần Lâm tiểu huynh đệ chúng ta đích thực là người Từ gia cũng vừa từ Thạch Hà thành rời khỏi."
Từ Đào nói. "Còn Từ thúc cũng không cần đâu, tuy ta có phần lớn tuổi nhưng mọi người đây đều gọi một tiếng Từ ca. Nếu không ngại tiểu huynh đệ cứ gọi Từ ca là được rồi."
"Đúng vậy Trần Lâm tiểu huynh đệ Từ ca vẫn chưa muốn có người xem bản thân là già đi đâu. "Vẫn là thanh niên trước đó lên tiếng, tức thì cả đám người còn lại đều đồng loạt cười theo, có lẻ họ đã quen với cảnh này rồi.
"Chào Từ Đào huynh." Trần Lâm cũng hơi lúng túng, chờ đợi một hồi cũng lên tiếng.
Từ Đào trừng mắt với thanh niên kia xong ho nhẹ một tiếng rồi mỉm cười nói. "Bên trong đây những chuyện không may mắn đều không lường trước được, không biết lúc này Trần Lâm tiểu huynh đệ đã có dự tính gì chưa, nếu không… "
"Tại hạ trước mắt vẫn chưa có dự tính gì, chắc là tạm thời tìm một chỗ nào gần đây đi tới đó rồi tính tiếp." Trần Lâm nói.
"Đám người chúng ta cũng là Từ Thạch Hà về Tương Dương, phụ cận gần nhất cũng chỉ có Tương Dương này mà thôi. Nếu Trần Lâm tiểu huynh đệ không chê liền một chỗ đi theo cũng được."
"Vậy liền làm phiền Từ ca và mọi người rồi." Trần Lâm như có điều suy tư một hồi rồi mới đưa ra lựa chọn.
Đám người kia giống như đã biết kết quả này từ Từ Đào nên cũng không ngạc nhiên gì, chỉ có phần mỉm cười.
Đúng lúc này phía sau kia bỗng có âm thanh truyền tới. "Từ Đào thúc có chuyện gì vậy."
Âm thanh là của nữ nhân, đúng hơn là một thiếu nữ, âm thanh có phần trong trẻo nhỏ nhẹ vì vậy không thể là của một người lớn tuổi được.
Trần Lâm chỉ có thể đưa ra nhận định dù sao hắn chỉ nghe được âm thanh, chứ không nhìn thấy được bóng dáng nàng.
Âm thanh phát ra từ bên trong một xe ngựa bắt mắt đằng sau, chỉ nhìn sơ qua cũng phần nào đoán được người bên trong thân phận không tầm thường.
"Chỉ là Trần Lâm tiểu huynh đệ đây gặp chuyện không may, cũng tiện đường nên ta liền mời đi cùng." Từ Đào nghe được âm thanh kia liền nhanh chóng trả lời.
"Vậy thì Từ Đào thúc liền thay ta hỗ trợ cho Trần công tử kia." Bên trong xe lại vang lên tiếng thiếu nữ nọ.
"Vâng tiểu thư."
Những điều này đều đập vào mắt hắn, có điều Trần Lâm cũng không hề đề để tâm nhiều, dù sao mục địch hắn cũng đã đạt được, thậm chí còn dễ dàng hơn bản thân nghĩ rất nhiều.
Theo hướng dẫn hắn liền ôm lấy Tiểu Bạch rồi đi lên xe ngựa còn lại phía sau ngồi chung với phu xe nọ.
Hắn cũng không thể đi bộ được còn ngựa cũng không hề có sẵn vậy được, liền nhanh chóng ngồi ngay ngắn bên này.
Xe này có phần bình thường hơn chiếc xe phía trước, có vẻ xe này không dành để chở người thì phải, đúng như hắn nghĩ phía sau chỉ dành để chở hàng hóa, cụ thể hàng gì hắn cũng không rõ ràng mà những thứ này vốn không có nhiều tác dụng nên Trần Lâm cũng không để tâm đến.
Phu xe này là một thanh niên lớn tuổi khá là cởi mở, qua trò chuyện hắn biết được thanh niên này gọi là Từ Sa, cũng là người của Từ gia, xe phía trước phu xe là một lão nhân gọi là Từ Thiết, trong xe phía trước chở chính là là tiểu thư Từ gia Từ Mặc Thanh.
Hỏi ra thì hắn liền biết tại sao mọi người lại cung kính với Từ Mặc Thanh đến vậy, nàng vốn là con gái của Từ gia chủ Từ Mặc Hàn, vốn từ nhỏ đã tài trí hơn người lại giỏi việc kinh doanh còn rất được Từ Mặc Hàn yêu quý, ngoài nàng đối xử với mọi người rất tốt nên ai nấy đều kính trọng.
Trò chuyện thêm một hồi hắn liền biết thêm được, lần này tới Thạch Hà của bọn họ cũng giống như bao lần khác, mỗi tháng bọn hắn đều đi một lần như vậy, chủ yếu chỉ là bàn chuyện là kinh doanh.
Những vẫn đề này hắn đều không quan tâm lắm, nhưng Từ Sa cứ thế dọc đường trò chuyện nói ra hắn cũng chỉ bị động lắm nghe.
Ngoài ra đám người Từ Đào đi hai bên cũng liên tục lại gần bắt chuyện, miễn cưỡng hắn cũng chỉ có thể bịa vài câu chuyện trao đổi với bọn họ.
Gặp phải đám người của Từ gia này cũng khá may mắn cho hắn, được biết Từ gia chính là một gia tộc lớn ở Tương Dương, lại nói về Tương Dương hắn cũng có nghe qua vài lần đây là một tòa thành lớn gần với Thạch Hà, dù sao cũng là một tòa thành cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, đến nơi hắn cũng muốn lưu trú vài ngày rồi di chuyển nên tòa thành nào đi nữa cũng như nhau cả.
Nếu có người dẫn đường lại còn là bắp đùi lớn thế này, hắn tất nhiên liền muốn ôm rồi, không dễ dàng gì mới có cơ hội như thế này.
"Trần đệ đã từng thi Văn Sĩ phủ." Từ Sa một bên hỏi.
"Lúc nãy chỉ là tiện miệng trả lời mà thôi, chỉ là ta hơi ngu dốt thi mãi không thông nên mới đổi nghề này." Trần Lâm nói.
"Ta thấy Trần đệ mặt mày sáng sủa nói chuyện thánh hiền ta không hiểu được nhiều, nếu muốn ta có thể nói với tiểu thư giúp Trần đệ việc này, tiểu thư nhà chúng ta rất mến mộ người tài." Từ Sa tiếp tục nói, ánh mắt có phần nhiệt huyết khi nói về Từ Mặc Thanh.
"Đa tạ Từ Sa huynh chỉ là ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, có gì sau này nếu cần ta sẽ nhờ tới huynh." Trần Lâm khách khí đáp lại
"Từ Sa không phải ngươi muốn nói chuyện với tiểu thư sao, tới đây ta liền giúp ngươi một tay." Một bên thanh niên trước đó bắt chuyện với hắn nói chen vào, khuôn mặt hiện lên vẻ đầy hèn mọn.
Thiếu niên này cũng trạc tuổi Từ Sa gọi là Từ Bắc.
Từ Bắc theo hắn là người nhiệt huyết nhất trong đám người liên tục quay sang trò chuyện với hắn, ngoài ra Từ Bắc này còn có sở thích chọc ghẹo mọi người nhất là Từ Đào phía trước.
Từ Sa nghe vậy liền hơi lúng túng rồi vội vàng giải thích. "Lâm đệ đừng nghe tên này nói bậy, tên Từ Bắc này chỉ có một sở thích duy nhất mà thôi."
"Đó làm thèm đòn."
Trần Lâm cũng chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy được đám người này thật sự không có ác ý, những cảnh này âm thành này làm hắn nhớ về bản thân mình lúc còn ở Thạch Lạc thôn, lúc còn có đám người Vương Hữu Tài cũng vui vẻ thế này, chỉ có điều đó là chuyện nữa tháng trước, bây giờ có lẻ...
Mà không biết được, vốn tương lai của hắn đã bất định rồi.
0