Trần Lâm biết sự tình thế nào cũng diễn biến theo một cách rất xấu, hắn không có quyền chọn lựa quyết định chuyện này, vốn linh khí cũng bị tiêu hao toàn bộ, việc nhất thời bổ sung là không thể.
Cơ thể mặc dù lúc nào cũng hấp thu linh khí qua từng lỗ chân lông, nhưng việc này xa xa không đủ cho tiêu hao hiện tại.
Hắn cũng không có linh thạch để bù đắp mảng này, có chăng cũng chỉ có linh thảo cùng với Cam Bộc quả mà thôi.
Đôi lúc hắn muốn một ngụm hấp thu linh quả tại chỗ nhưng bản thân vẫn không dám làm liều.
Bởi vì sao ư?
Khoảnh khắc vừa rồi Trần Lâm nghe được một t·iếng n·ổ lớn. Trong trận chiến, việc máu chảy đầu rơi, c·háy n·ổ dẫu gì cũng là chuyện bình thường.
Điều đặc biệt là âm thanh bạo tạc này khác so với những tiếng khác, thậm chí có phần mãnh liệt, so sánh ra chỉ kém Huỷ Tích Đạn của Thiên sơn mà thôi.
Dù Trần Lâm đang có trận chiến của riêng mình không thể nhất tâm quan sát nhưng hắn vẫn đoán ra được một hai.
Một tên trong lúc giành được Cam Bộc bị rớt ra bên ngoài vốn muốn rời đi, nhưng bốn phía đâu cũng là người, trừ khi tên này mọc cánh nếu không khó thoát. Rơi vào đường cùng hắn không còn lựa chọn nào khác, bảo hắn giao ra linh quả tất nhiên bản thân sẽ không cam lòng, lựa chọn của hắn là để cho bản thân phục dụng ngay lập tức, khi không còn linh quả đám người này sẽ lựa chọn buông tha cho hắn.
Những người còn lại đâu ai muốn chuyện này xảy ra, khi tên này vừa cắn tới thì những tên khác lựa chọn đánh tới. Linh quả như trái Cam Bộc đâu thể sử dụng qua loa như vậy, khi vừa vào cơ thể không biết bằng cách nào khiến cho cơ thể hắn linh khí chạy toán loạn, lập tức không chịu sự điều khiển của bản thân, ngay lập tức hắn tự bạo ngay tại chỗ.
Kết quả đúng là những người khác buông tha hắn giống như hắn mong ước.
Trần Lâm biết rằng việc này không phải do linh quả gây nên, mà bởi vì những người khác q·uấy n·hiễu khiến cho hắn không thể nào toàn tâm toàn ý luyện hoá Cam Bộc được.
Tình cảnh của người này rất giống với Trần Lâm hiện tại, muốn tại chỗ luyện hoá gần như là điều không thể, không tới đường cùng hắn tuyệt đối không muốn sử dụng cách này.
Dù linh khí tiêu hao hết sạch nhưng Trần Lâm vẫn còn một con bài chưa tung ra, hắn không chắc rằng chiêu này có hiệu quả hay không nhưng những lần hắn sử dụng chiêu thức này đều mang tới một hiệu quả đáng kinh ngạc.
Lúc này vừa vặn thích hợp cho hắn chứng minh điều đó.
Đại hán bị Trần Lâm bắt lấy, hắn không do dự chém về phía Trần Lâm, muốn một kiếm giải quyết Trần Lâm tại chỗ.
Trần Lâm tất nhiên đâu để cho đại hán được toại nguyện, hắn cũng không phải xông tới để cho đại hán thoải mái chặt chém hắn.
Từ cánh tay của hắn lấy làm trung tâm khuếch tán ra một luồng sóng, máu từ trên cánh tay và trên người cũng theo đó dẫn theo sau, dù không phải là rất nhiều nhưng nhìn vào lại khá nổi bật, chỉ là khoảnh khắc này diễn ra quá nhanh mà thôi.
Vừa ra thì nó lập tức bị thu lại về cánh tay đang gắn chặt trên cổ đại hán, luồng linh lực xung quanh vẫn được trọn vẹn duy trì.
Sự việc diễn ra quá nhanh làm đại hán nổi lên dự cảm bất hảo, rốt cuộc Trần Lâm còn muốn chơi đùa với y bao lâu nữa đây, trải qua bao cuộc chiến nhưng chiến đấu với Trần Lâm mới thực làm cho y cảm thấy khó thở nhất.
Một kiếm muốn chém tới cũng dừng lại giữa không trung rồi buông xuống, thanh kiếm cũng rớt khỏi tay. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu của y là nếu được làm lại, y cũng ngàn vạn lần không muốn trêu chọc Trần Lâm nữa. Tiếc rằng mong ước của y không bao giờ có thể thực hiện được.
Aaaaa. . .
Trần Lâm thét dài, hắn cũng không cần cố kỵ gì, âm thanh của hắn cũng giống như viên đã ném xuống mặt hồ, cũng không thu hút nhiều người để ý.
Một cảm giác như được hồi sinh tràn qua từng thớ thịt trên cơ thể, đan điền gần như cạn kiệt linh khí thì nay đã có dấu hiệu bắt đầu hồi phục trở lại, đây mới chính là số vốn hắn đặt cuộc vào.
“Hắn là ma tu giả.” Một tên giọng run rẩy hướng về Trần Lâm nói. Những người khác cũng kinh sợ nhìn về phía Trần Lâm.
Trần Lâm hiện tại không để tâm tới việc này, hắn đang vẫn suy nghĩ về một chiêu kia, nếu sử dụng nó tốt hắn hoàn toàn làm chủ được tình thế hiện tại.
Đứng bất động một hồi hắn vứt đại hán trên tay sang một bên, lúc này y chỉ còn là một cái xác khô, dường như toàn bộ máu của hắn đều bị hút sạch sẽ.
Vứt đại hán sang một bên Trần Lâm cũng không dừng lại, luồng sóng xung kích quanh cơ thể hắn, không, đúng hơn là linh khí được hắn điều động vờn quanh cơ thể toả ra bốn hướng.
Trên xác những kẻ vừa bị Trần Lâm g·iết liên tục có những dòng máu cuốn ra, nó xoáy tròn trên không hướng về phía Trần Lâm, cũng không phải dung nhập vào cơ thể hắn mà chỉ vờn xung quanh hắn.
Lượng máu này cũng không phải là ít, nhưng cũng không phải là nhiều, ít nhất nhìn những cái xác kia cũng không phải bị hút khô giống như đại hán nọ, số máu này chỉ lấy ra từ những v·ết t·hương vốn có mà thôi.
Nói đúng hơn là toàn bộ số máu đang có trên bãi chiến trường này đều bị Trần Lâm điều khiển, hắn cũng không có thêm thao tác nào khác.
Trần Lâm nở nụ cười cùng với trạng thái của hắn lúc này nhìn vô cùng đáng sợ, không chậm trễ hắn cùng với Vân Thiên kiếm trong tay g·iết về một hướng.
Những người này trông thấy Trần Lâm như vậy vội vàng chống đỡ vừa nhao nhao tránh lui.
Bọn hắn biết sự đánh sợ của ma tu giả như thế nào, dù chưa tận mắt chứng kiến qua nhưng đã có bao lời đồn được truyền lại, dù ai là thì cũng không muốn đi đánh nhau với một ma tu giả chút nào.
Phải mấy người hợp lại mới đỡ được một kiếm của Trần Lâm, nhưng cũng chỉ cản được một nhịp rồi thì tất cả cũng b·ị đ·ánh lui.
Trần Lâm lại phun ra thêm một ngụm máu, cả người lại thêm hư nhược, khuôn mặt tràn đầy tái nhợt, một ngụm máu vừa ra cũng lập tức trộn lẫn với màn sương máu bên ngoài.
Dù hư nhược nhưng ánh mắt của hắn lại càng thêm có thần, lại thêm luồn máu mới được triệu tập về quanh cơ thể hắn.
Có hai tên Bì Đồng từ hai bên công kích tới, Trần Lâm chỉ rảnh một tay để tóm một tên, tên này bị Trần Lâm một tay bóp chặt, chỉ nghe một tiếng “rắc” cổ của tên này bị hắn trực tiếp bẽ gãy.
Tên còn lại dùng một thanh loan đao chém về bên hông Trần Lâm, dù màn sương máu bên ngoài lập tức cản hắn lại nhưng hắn cũng chém gãy của Trần Lâm vài cây sương sườn.
Bị chém Trần Lâm lại tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu nữa, xử lý xong một tên hắn cố nhịn đau quay về tên còn lại một cước đá bay hắn, tên dùng loan đao đánh lén rớt ra bên ngoài sống c·hết không rõ.
Trần Lâm lúc này cũng suy yếu lắm rồi, may là sau một loạt đòn công kích vừa rồi nhất thời không còn ai mạo hiểm xông tới nữa.
Trần Lâm suy yếu cực độ, lúc này cảm tưởng hắn có thể ngã gục bất kỳ lúc nào.
Nhìn số máu lưu chuyển quanh cơ thể, dù không muốn nhưng hắn cũng đành cắn răng dùng tới chúng.
Lập tức lại một luồng khí được khuấy động lên, huyết vũ được cuốn lại thành một khối huyết cầu xoay tròn trên bàn tay hắn, nó to hơn cả hai nắm bàn tay nắm lại, nhưng mà cũng chỉ nhất thời, khối máu này đang ngày càng nhỏ lại.
“Không ổn, không thể để cho hắn hấp thu lấy nó, nếu không mọi công sức này giờ chỉ là vô nghĩa.”
Một tên trông thấy huyết cầu trên tay Trần Lâm liền vội la lên. Hắn không hiểu tại sao Trần Lâm lại không hút lấy nó, không phải mọi ma tu giả đều trực tiếp uống máu sao, trông Trần Lâm không có dấu hiệu nào sẽ hấp thu huyết cầu này bằng miệng cả.
Dù nói thế nhưng tên này không có dấu hiệu sẽ đi lên, không chỉ riêng hắn mà tất cả những người này không ai dám là người đầu tiên đi ra cả, sự quỷ dị của Trần Lâm không phải bọn hắn mới chỉ gặp qua có một lần.
Những người khác thầm khinh bỉ tên kia một cái “Có giỏi ngươi cứ việc xông lên trước, lão tử không dại làm con chim đầu đàn.”
Chỉ là khinh bỉ thì khinh bỉ nhưng bọn hắn cũng không khác tên này chút nào cả, chả có ai dám lao lên ngăn cản Trần Lâm, kết cục rồi cũng như bao người trước đó mà thôi.
Trần Lâm năng lượng giống như vô hạn, khi cảm giác hắn sắp ngã gục thì lại có một tên trong số bọn chúng ngã xuống.
Trần Lâm lúc này suy yếu là thật, hắn vốn đã tiêu hao hết số linh khí trong cơ thể, vừa rồi là nhờ vào số huyết khí hắn hấp thu từ đại hán bằng tà thuật hấp thu huyết nhục mà có được, nhưng số huyết khí này cũng vừa bị hắn tiêu sạch sàng sanh.
Trần Lâm bây giờ không còn sức hoàn thủ, nói không quá khi một người bị thường cũng có thể thắng được hắn lúc này.
May mắn đám người kia dường như không biết, cũng không có ai có ý định tiếp tục xông tới nữa.
P/S: Lâu rồi không lão Trư ta không viết cảm nghĩ nhỉ.
Lời đầu tiên ta xin cắn rơm cắn cỏ cầu xin một chút lòng thương.
Một đoá hoa, một đề cử sưởi ấm tâm hồi ta với.
Thịt heo dạo này không hề rẻ thì phải, thôi thì chuyển qua ăn cá tạm vậy !
0