Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80: Tào Tu Kiệt

Chương 80: Tào Tu Kiệt


Hồng Bất Vân là ai, Trần Lâm không hề hay biết, có lẽ đây là kẻ thù của người này. Hắn cũng không trả lời lại người này mà nói. “Rất xin lỗi, ta nghĩ ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước.

Người cằm nhọn không lên tiếng, trong ánh mắt của hắn có sự dãy dụa một hồi rồi liền buông bỏ, xem ra hắn đã chấp nhận số mệnh của mình.

“Tiểu huynh đệ có thể đến được đây xem ra bản lĩnh cũng không tầm thường, không sai chính là do ta g·iết, hang động này vốn cũng chính là hang ổ của Hắc Hùng kia.” Người cằm nhọn nói.

“Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi hình như cũng là người của Lĩnh Hồng sơn, thậm chí còn không phải là một đệ tử bình thường? Bảy người hoàng sắc đệ tử bên ngoài kia . . . .”

“Ha ha, ta đúng là người của Bạch Tỵ phong, nhưng đó là trước kia bây giờ thì không còn nữa. Bọn hắn cũng là do ta g·iết, xem ra trước khi đến đây ngươi đã gặp qua bọn chúng.”

“Các ngươi không phải đồng bọn.”

“Hừ, bọn chúng chỉ ước ta c·hết càng sớm càng tốt, nếu ta có thể trở lại được, Tào Tu Kiệt ta có c·hết cũng phải g·iết lão già ấy.” Nói đến đây thần sắc người cằm nhọn có phần giận dữ lại kèm theo cả tia sát khí bên trong, nói rồi hắn lại hư nhược thêm một phần, xem ra đã không cũng không còn trụ lại được bao lâu nữa.

Tào Tu Kiệt cái tên này Trần Lâm cảm thấy khá quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, nhưng hắn quan tâm cũng không phải tên người này mà là câu nói kia.

“Nói vậy là ngươi có cách thoát ra khỏi nơi này.” Trần Lâm có phần kích động, đi lạc trong này mấy canh giờ đã khiến hắn có phần sốt ruột.

Tào Tu Kiệt nhìn Trần Lâm một cái như có như không. “Tào Tu Kiệt ta không tin vào số mệnh, nhưng tiểu huynh đệ tới được đây xem như với ta có duyên.”

“Trong túi trữ vật này có một cuốn Tử Linh Tâm Pháp, một thanh bảo khí cùng một ngàn viên linh thạch, chỉ cần tiểu huynh đệ đáp ứng tới ta một điều kiện, tất cả thứ này sẽ thuộc về tiểu huynh đệ.”

Tử Linh Tâm Pháp là thứ gì hắn không biết nhưng một ngàn viên linh thạch quả là một con số không hề nhỏ, có điều trên đời lại có miếng bánh dễ ăn đến vậy sao.

"Không phải chờ ngươi c·hết, thì nó sớm muộn cũng sẽ là của ta sao, vậy thì mắc gì ta phải đồng ý điều kiện của ngươi."

Tào Tu Kiệt cười khó khăn, có vẻ khá mỏi hắn chỉnh lại dáng người một chút rồi nói tiếp. "Tuy ta không còn được bao nhiêu khí lực nhưng vẫn đủ đến chấn nát thứ này, tiểu huynh đệ tin hay không thì cứ việc tuỳ tiện."

Trần Lâm khẽ cau mày, dừng một chút hắn mới lại lên tiếng. "Giúp ngươi cũng không phải không được, nhưng còn phải xem điều kiện của ngươi như thế nào."

"Tuy nhiên trước đó ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi nói có một cuốn Tử Linh Tâm Pháp, vậy ngươi biết cái gì gọi là Tử Linh sao."

Tào Tu Kiệt cũng bị giọng điệu của Trần Lâm làm giật mình, đáng ra hắn mới là người cầu cạnh Trần Lâm mới đúng, nhưng không đúng hắn dừng một chút rồi run run chỉ về Trần Lâm khó khăn nói.

Vốn định dùng bảo vật của hắn để Trần Lâm thề độc đáp ứng thay hắn báo thù, nhưng xem ra không cần nữa rồi.

“Ngươi là Trần Lâm.”

Không biết do bản thân may mắn hay do định mệnh sắp đặt nữa đây, quan sát Trần Lâm một lúc hắn giọng điệu run rẩy nói, không biết là do kích động hay là kiệt sức nữa.

Trần Lâm cảnh giác, bản thân bất giác lùi lại phía sau.

Tào Tu Kiệt cũng không để ý đến hành động của hắn liền bật cười. “Ông trời quả là không tuyệt được sống của Tào mỗ ta rồi,”

“Trần Lâm tiểu huynh đệ quả nhiên là không tầm thường, lần trước không biết ngươi thoát được bằng cách nào nhưng xem ra bí mật của ngươi không nhỏ. Yên tâm, nếu ngươi là Trần Lâm thì ta với ngươi có chung một kẻ thù thì rồi.”

Trần Lâm một mặt không hiểu, từ đầu đến cuối tên Tào Tu Kiệt luôn ăn nói khó hiểu, khiến hắn không biết thế nào mà lần. Trần Lâm lại không lên tiếng, chỉ im lặng nghe Tào Tu Kiệt nói tiếp.

“Chính là Hồng Bất Vân, không phải trước đây ngươi từng bị người t·ruy s·át sao. . . ”

Trần Lâm siết chặt nắm đấm, nói đến đây hắn đã biết ý của Tào Tu Kiệt là gì. Hắn hỏi lại "Hắn là Hồng Bất Vân."

“Không, tên mà ngươi đã gặp là Lập Điền, Hồng Bất Vân là sư phụ của cả ta và hắn.” Tào Tu Kiệt nói.

“Quả đúng như ta dự đoán, thì ra là Lĩnh Hồng sơn.” Trần Lâm kích động, dù đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính Tào Tu Kiệt xác nhận lại hắn vẫn không nhịn được.

“Ngươi biết hắn, vậy rốt cuộc ta là ai, Tử Linh là cái gì."

Tào Tu Kiệt nói. “Xem ra Trần Lâm tiểu huynh đệ vẫn còn chưa biết. Mặc dù ta không biết ngươi đã tu luyện tới cảnh giới gì, thậm chí còn không thấy linh vận vờn quanh, nhưng xem ra Trần huynh đệ quả đúng là bất phàm. Không ngờ dị linh căn vẫn có thể tu luyện được."

"Tử Linh theo như lão tặc Hồng Bất Vân nói thì chính là những người có dị linh căn."

“Bởi vì chưa bao giờ gặp qua dị linh căn, ta cũng không rõ dị linh căn có thể tu luyện được hay không nhưng nghe nói thì nó có thể giúp hỗ trợ tu luyện. Dị linh căn thì cũng có nhiều loại, Tử Linh cũng chỉ là một loại trong số đó thôi, chính là khi ngươi khảo hạch hắc thạch trụ, thấy được quang mang bất thường chắc ngươi cũng phần nào biết được về linh căn của minh rồi."

“Bởi vì công pháp hạn chế nên hiện tại Lập Điền hắn đang bị vây ở cảnh giới Hồn Sư, lão tắc Hồng Bất Vân lại nói có thể dùng Tử Linh liền có thể đột phá, vậy nên."

“Quả là một công pháp độc ác, một toà thánh sơn cũng có loại công pháp tu luyện thế này sao.” Trần Lâm muốn thốt lên, nếu quả thực Lĩnh Hồng sơn có những loại công pháp thế này thì hắn vô cùng lo lắng thay đám người Từ Linh rồi.

Tào Tu Kiệt lắc đầu. “Không phải như thế, Lĩnh Hồng tông tất nhiên là danh môn chính phái rồi, nếu không cũng không thể xếp vào tam sơn được, tuy nhiên cũng không phải tất cả công pháp tu luyện đều là một loại rồi.

"Ngoài Lĩnh Hồng pháp quyết thì vẫn còn hàng hàng hàng vạn công pháp tu luyện khác, trong số đó có không ít tà pháp, chỉ là vẫn bị giới hạn ở mức nhất định, nếu quá mức tà ác mới bị loại bỏ. Còn nữa, Tử Linh Tâm Pháp cùng công pháp kia đều không phải xuất phát từ tông môn."

"Tất nhiên muốn tu luyện vẫn là do bản thân lựa chọn rồi, cũng không ai ép buộc công pháp tu luyện của mỗi người. Cái gọi là chính phái cũng không phải quyết định bởi công pháp tu luyện, người tu luyện tà pháp vẫn có thể làm điều tốt bình thường mà thôi."

Trần Lâm gật đầu, hắn đồng ý với Tào Tu Kiệt ở ý này, cái huyết thuật của hắn nghe có vẻ tà ác nhưng hắn không nhận bản thân mình theo tà đạo.

Chí ít Hồng Bàng Hỗn Pháp của hắn vẫn là công pháp chính đạo hàng thật giá thật.

Chi chi . . .

Đang muốn hỏi tiếp thì chợt có âm thanh lạ ở góc hang động vang lên.

Trần Lâm liền cảnh giác nhìn về hướng góc có âm thanh lạ kia, vừa quan sát vừa cảnh giác với Tào Tu Kiệt, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người này được.

Dù khá là tối nhưng qua thời gian Trần Lâm đã dần thích nghi với cường độ sáng này, rất nhanh hắn liền phát hiện một bóng dáng nhỏ len lỏi phía xa, nó ẩn mình rất kỹ sau một gốc đá, nếu không phải nó vô tình phát ra thanh âm thì hắn cũng không thể nào phát hiện ra được.

. . .

Một dòng xoáy linh khí vừa ngưng tụ thành hình nhưng không bao lâu lại suy yếu rồi tan vỡ, bên cạnh có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn là vô số mảnh vụn bột trắng vương vãi khắp nơi.

Người thiếu niên nà không ai khác mà chính là Trần Lâm, bên trong hang động hắn đã tu luyện ở đây cũng tầm được nữa tháng rồi, linh thạch hắn có rất nhiều nên không cố kỵ liền lấy ra sử dụng.

Nếu có ai mà thấy được hành động của hắn lúc này e rằng sẽ chửi đổng lên, phá gia chi tử, linh thạch lại có thể sử dụng như thế được sao.

Có linh thạch hỗ trợ tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, nhờ vào việc liên tiếp sử dụng linh thạch hiện tại hắn đã đạt tới luyện khí tầng bảy, ngoài ra còn cũng cố vững chắc tầng khí này, dù sao vừa qua tiến cảnh quá hắn quá nhanh, cơ thể bất giác sẽ không theo kịp tu vi.

Cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc sẽ đạt tới luyện khí hậu kỳ, hắn cũng rất mong chờ tới việc này.

Mặc dù tu vi tăng tiến nhưng thương thế vẫn vô cùng đáng ngại, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn bình phục hẳn, trong cơ thể những chiếc xương sườn chỉ mới bắt đầu lành lại thôi, cần phải tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian nữa.

Tại đây yêu thú từ lâu đã không còn nên hắn cũng yên tâm ở lại tu luyện, vừa tranh thủ nguồn linh khí dồi dào vừa chờ đợi v·ết t·hương hoàn toàn bình phục lại luôn.

Nữa tháng trước, sau khi Tào Tu Kiệt gặp được Trần Lâm thì đã vô cùng yếu ớt rồi, với c·hất đ·ộc kia thì Trần Lâm cũng không hỗ trợ gì được, phải nói có thể trụ được đến thời gian đó đã là không tầm thường rồi, một ngày sau thì hắn liền bỏ mình. Trần Lâm vẫn giúp hắn chôn cất bản thân bên ngoài rồi lập cho hắn một cái bia mộ tử tế.

Tào Tu Kiệt này ngoài theo nhầm người thì cũng gọi là một người đáng để kết giao, tuy chỉ tiếp xúc thời gian ngắn nhưng Trần Lâm vẫn biết con người này quả là đáng thương cũng vô cùng đáng hận.

Sự việc là hắn cùng với thê tử của mình đều là đệ tử của Bạch Tỵ phong, sư phụ của hắn Hồng Bất Vân theo lời kể của hắn thì chính là một kẻ lòng lang dạ thú.

Nhân lúc hắn đang bế quan đột phá thì lão ta lén lút g·iết c·hết thê tử của hắn, nguyên nhân thì chính là do bản công pháp Tử Linh Tâm Pháp này, chỉ là bản công pháp này lại do hắn nắm giữ vì vậy lão ta không đạt được mục đích.

Chưa hết, con trai của hắn cũng bị lão ta bắt về tế hồn, lúc hắn biết được chuyện thì đã là quá muộn rồi.

Kết quả là có một trận chiến diễn ra, tất nhiên hắn dù đột phá nhưng vẫn không thể nào là đối thủ của Hồng Bất Vân được, cuối cùng chỉ còn nước bỏ chạy, tiện đường còn c·ướp đi món bảo bối ưa thích của lão ta.

Hồng Bất Vân lúc này hắn ta bản thân đang kẹt ở bước quan trọng không thể rời đi được, thế nhưng lão vẫn cử ra mười tên đệ tử theo sát, nếu không b·ị t·hương thì những người này còn lâu mới là đối thủ của hắn, nhưng bản thân lúc giao chiến với Hồng Bất Vân đã bị hạ độc nên thực lực bị hạ xuống một cảnh giới.

Kết sau sau đó thì giống như hắn đã thấy trước đó.

Chương 80: Tào Tu Kiệt