0
“Ta đã cảnh báo hắn trước, chỉ tiếc rằng hắn nghe không hiểu tiếng người.”
Mất đi một người như Đông Cảnh Phi, hắn không tin tên Đông Quân này còn không suy nghĩ tới tình hình hiện tại, dù lập trường hắn không chỉ ra là hướng về bên nào, nhưng thế cục này Đông gia quả thực vô cùng bất lợi.
Trần Lâm một hơi liền g·iết đi hai người Đông gia, coi như một nữa đã nghiêng về hướng Hạ gia rồi.
“Thế nào, chả lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục đánh tiếp.” Trần Lâm bĩnh tĩnh nói.
Đông Quân vốn bị Hạ Trí Đăng kèm chặt, hắn cảm thấy bị Trần Lâm đả kích tôn nghiêm một chiêu đánh bay Hạ Trí Đăng rồi phi tới chỗ Trần Lâm.
“Đúng là ta đã quá coi thường ngươi rồi, nhưng đừng nghĩ mới giết được hai huynh đệ bọn hắn liền đã không coi ai ra gì, ngươi đã muốn chết như vậy thì ta đây liền cho ngươi toại nguyện.”
Đông Quân hét lớn một cái, tiếp đến hắn hướng thanh kiếm chém mạnh tới, khí thế này so với Đông Cảnh Phi thì không chỉ mạnh hơn có một điểm.
Hạ Trí Đăng thấy một kiếm này mới biết vừa rồi đánh với mình Đông Quân còn bảo lưu rất nhiều thực lực, nếu hắn tiếp một chiêu này e rằng bản thân khó lòng trụ nổi.
Hắn vô cùng gấp gáp muốn đuổi theo ứng cứu, chỉ sợ một chiêu này khiến Trần Lâm bị thua thiệt, Trần Lâm mà thất bại đồng nghĩ với việc toàn bộ bọn hắn cũng khó thoát khỏi số mệnh.
Nhưng, vừa mới tiến được vài bước đã có một tên Đông gia khác đứng ra cản đường, Hạ Trí Đăng chỉ đành bất lực chôn chân tại chỗ.
So ra thì chỗ của Hạ Mân Dung có phần khá hơn một chút, nàng vốn một mình phải đối lại hai vốn rơi vào thế hạ phong, lúc này Dự Hà đã kịp tiến tới hoá giải phần nào áp lực, dần dần bọn họ lấy lại được thế trận áp đảo lại hai người Đông gia kia.
Bên phía Trần Lâm hắn cũng đã thu lại vẻ mặt thong dong trước đó, đối thủ lần này không còn dễ dàng như trước đó nữa mà là có cảnh giới ngang bằng với hắn.
Rắc.
Vội vàng thúc dụng linh khí vào thanh mã tấu trên tay, lập tức thanh mã tấu không chịu đựng nổi lượng linh khí tràn vào, liền xuất hiện vô số vết nứt.
Lúc này kiếm của Đông Quân đã chém tới, Trần Lâm cũng không quản thêm được nhiều nữa cũng vội chém ra một đạo mã tấu.
Khanh. Rắc.
Hai thanh vũ khí va vào nhau để lại một âm thanh lớn vội vã truyền ra bên ngoài, theo sau đó một sóng sung lực từ vụ va chạm lấy hai người làm trung tâm liền khuếch tán ra.
Sau một chiêu qua đi Đông Quân liền bị đẩy lui ba bước, Trần Lâm cũng không hề dễ chịu, hắn lùi lại năm bước thậm chí thanh mã tấu trên tay sau lần va chạm vừa rồi liền lập tức vỡ vụn.
Đông Quân không ngờ khí lực Trần Lâm lại lớn đến như vậy, hắn bất ngờ sững sờ nhưng khi thấy bộ dạng của Trần Lâm liền cười ha hả, quản đối phương tuổi tác thế nào, yêu nghiệt ra sao, cuối cũng cũng bị hắn chém giết mà thôi.
Thậm chí có thể chém giết những người như Trần Lâm lại càng làm hắn cảm thấy phấn khích, hắn cười lớn một tiếng rồi tiếp tục phân phóng tới.
“Tốt, rất tốt, để xem lần này không còn vũ khí thì ngươi lấy gì chống lại Dạ Mân kiếm của ta.”
- Dạ Tập Vân Phiên.
Đông Quân quát lên một cái rồi lại nhún chân lần nữa phóng tới, lần này khí thế so với trước đó vậy mà còn có phần lớn hơn so với trước đó, chỉ thấy Dạ Mân kiếm của Đông Quân như hoá lớn hơn, bên ngoài thanh kiếm vậy mà hiển hoá kim quang lộ vẻ mười phần bất phàm.
Trần Lâm không thể không ngưng trọng, linh khí sao… không, hình như chỉ là không phải, có lẽ là pháp khí, phẩm chất vậy mà cũng không tệ, hắn lập tức thốt lên nhưng sau khi nhìn kỹ thì chợt nhận ra là không phải.
Dù vậy Trần Lâm cũng không dám chậm trễ, cũng không thể lấy quyền phong đối cứng được, tâm niệm khẽ động Vân Thiên kiếm lập tức xuất hiện trên tay.
- Lục Liên Trường Thiên.
Vân Thiên kiếm biến ảo khôn lường, mặc dù không hiển lộ kim quang bên ngoài như Dạ Mân kiếm, thế nhưng thế công không hề chậm trễ chút nào.
Khanh.
Một tiếng va chạm vang lên lần nữa lại tạo nên một sóng xung kích, lần này lại nhỉnh hơn lần trước.
Dạ Mân kiếm bị Vân Thiên kiếm cản lại lập tức kim quang có xu thế yếu đi, có điều đây chỉ là yếu đi chứ không phải là dập tắt hoàn toàn.
Chưa hết, vậy mà một chiêu vừa qua đi Vân Thiên kiếm thế mà bị Dạ Mân kiếm trực tiếp lấn áp.
Đông Quân khi thấy Trần Lâm từ đâu chợt lấy ra một thanh kiếm liền cả kinh, nhưng một chiêu đã ra hắn không thể nào thu lại được nữa, ấy vậy mà bản thân bất ngờ lại chiếm thế thượng phong.
“Cái gì.”
Đang lúc đắc ý định buông lời giễu cợt Trần Lâm thì lại thấy Trần Lâm vậy mà nở nụ cười khó hiểu.
Vân Thiên kiếm biến ảo khôn lường, thấy một chiêu liền rơi vào thế hạ phong Trần Lâm vẫn không hề cảm thấy lo lắng, hắn nở nụ cười lại lật tay tung ra Lục Liên Trường Thiên thức thứ hai, tiếp đến lại thêm thức thứ ba được tung ra.
Từ thế hạ phong nhanh chóng kéo dãn liền rơi vào cục diện bất phân, tiếp tới sau đó Dạ Mân kiếm lại có xu hướng bị Vân Thiên kiếm lấn áp, kim quang quanh thân cũng dần thu nhỏ rồi lập tức vỡ tan tành.
Vân Thiên kiếm vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, thức thứ tư bắt đầu đã hình thành chém tới, nếu không có Dạ Mân kiếm chống đỡ chỉ sợ cơ thể Đông Quân lập tức sẽ bị đâm thành vô số lỗ thủng.
Đông Quân thất kinh, Dạ Tập Vân Phiên của hắn thế mà hoàn toàn đại bại dưới tay đối phương, đây gần như là kim bài của hắn rồi.
Thấy kiếm chiêu của đối phương vẫn gào thét đánh tới, hắn liền rút trong người ra một lá bùa rồi vội vã dán vào Dạ Mân kiếm, tiếp đó lại chém ra một kiếm về phía Trần Lâm.
- Dạ Tập Vân Phiên.
Một đạo kim quang còn lớn hơn so với trước liền bao phủ lấy Dạ Mân kiếm, kim quang lan nhanh rồi nhanh chóng bao trùm, kéo cả hai người vào bên trong nó.
Khanh. Khanh. Khanh.
Âm thanh liên tiếp vang lên, chỉ trong vài hơi thở đã có đến hơn chục va chạm giữa hai thanh vũ khí với nhau, xung quanh đó mặt đất cây cối cũng liên tục bị cắn xén thành hai nữa.
“Là ai thắng.”
“Đã phân thắng bại rồi sao.”
“Đông Quân đã dùng đến tuyệt chiêu, không tin rằng tiểu tử kia có thể chống lại được nữa.”
Dù có trận chiến của riêng mình, nhưng so với hai người Trần Lâm thì những người còn lại đều không đáng nhắc tới, bọn họ vẫn luôn một mực để ý tới tình hình bên này.
Lúc này kim quang bên ngoài đã yếu đi phần nào, rất nhanh nó cũng lập tức triệt tiêu hẳn, theo sau đó Trần Lâm cùng với Đông Quân cả hai đều bị đánh bật ra bên ngoài.
Đông Quân còn đỡ chứ Trần Lâm lập tức bị đánh bật trở lại, bản thân hắn đụng vào thân cây lớn phía sau mới miễn cưỡng dừng lại được, rõ ràng sau khi Đông Quân sử dụng quán chú phù lực lượng được bù đắp rất nhiều.
“Ha ha, vẫn là Đông Quân chúng ta lợi hại hơn, tiểu tử kia dù mạnh nhưng so ra vẫn còn quá trẻ.” Một tên Đông gia thấy cảnh này vội vàng cười lớn.
Trần Lâm ổn định lại thân hình, hắn khẽ liếc tên Đông gia kia rồi lại nhìn về phía Đông Quân. “Quả là rất mạnh."
“Chết đi.” Đông Quân nghĩ rằng Trần Lâm đang mỉa mai hắn, bản thân hắn sao có thể nhịn được, lập tức một lần nữa lao tới.
“Tới hay lắm, vừa vặn để ta kiểm chứng xem thực lực của bản thân đang nằm ở chỗ nào.” Trần Lâm cười ha hả, cũng không kém cạnh theo đó nâng Vân Thiên kiếm toàn lực ứng phó.
Đông Quân này quả là một đối thủ tốt cho hắn, không chỉ tu vi vừa vặn đã vậy vũ khí cũng không tồi.
Lúc ở Giăng Màn sơn vì vội vã đột phá nên bản thân vẫn chưa có dịp trải nghiệm hoàn toàn cảnh giới này, mặc dù bây giờ đã ở vào ngưỡng viên mãn nhưng vừa hay Đông Quân này ở đây, vậy liền lấy hắn một lần nữa cũng cố lại cảnh giới này đi.