Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
Xấp ảnh trong hộp đâu rồi?
Tô Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta từ phía sau ôm lấy eo thon của Lục Thiên Dã, như thường lệ ngọt ngào hỏi: “Cưng à, rốt cuộc là sao thế? Sao anh không để ý đến em vậy?”
Anh nhớ lại buổi chiều hôm qua, khi hai người cùng ăn tối. Giờ nghĩ lại, lúc đó Lâm Tịch đã không muốn nói chuyện, chỉ có mỗi mình anh nói, mà anh lại không nhận ra sự khác thường của cô.
Bình thường, Lâm Tịch trân quý những bức ảnh chung của họ đến vậy. Khi rảnh rỗi, cô luôn lấy ra xem từng bức một, phía sau mỗi bức ảnh đều ghi lại thời gian và địa điểm chụp, kèm theo dòng chữ: “Lâm Tịch yêu Lục Thiên Dã, mãi mãi...”
Anh ôm lấy chiếc hộp trống không, hai chân như không còn nghe lời, toàn thân mềm nhũn.
Anh đã nói dối Lâm Tịch rằng công ty có việc, tối nay có thể không về.
Tô Nguyệt sợ đến ngẩn người, cô ta chưa bao giờ thấy Lục Thiên Dã như vậy, đôi tay đang ôm lấy anh cũng vội rụt lại, chỉ biết nhìn anh đầy bất an và ấm ức: “Cưng à, rốt cuộc em làm sai điều gì mà anh lại mắng em?”
Lục Thiên Dã sững người tại chỗ.
Dì Lý ngơ ngác lắc đầu, cũng không biết: “Phu nhân không nói với tôi, tối qua cô ấy ngồi rất lâu ngoài ban công một mình. Sau đó, cô ấy bảo tôi về nhà trước nên tôi đã về. Sáng nay, khi tôi quay lại thì cô ấy không còn ở nhà nữa.”
Vừa bước vào cửa, anh lớn tiếng gọi: “Tịch Tịch, anh về rồi! Em mang thai rồi đúng không? Anh thật sự rất vui, em sẽ không phá thai đâu, đúng không?”
Nhưng tối qua anh lại chạy đi ở bên Tô Nguyệt. Vì Tô Nguyệt đang mang thai đứa thứ hai, cô ta nói muốn được anh thưởng, muốn anh ở lại bên cô ấy cả đêm…
Sắc mặt anh tái nhợt, vội vàng kéo tủ quần áo ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc hộp nhỏ trong tủ quần áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Thiên Dã hối hận đến mức không thể diễn tả, nghĩ rằng chắc chắn Lâm Tịch đã phát hiện ra anh ngoại tình nên mới làm vậy.
Chiếc hộp đó là nơi Lâm Tịch cất giữ những bức ảnh chung của họ.
Anh thật đáng ch.ết!
Anh hoàn toàn phát điên, lớn tiếng hét lên: “Tịch Tịch, em ra đây đi được không? Đừng đùa với anh nữa, có được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh thật đáng ch.ết mà!
Lục Thiên Dã vội lao lên lầu, bước vào phòng ngủ của Lâm Tịch, căn phòng trống không một bóng người. Anh đảo mắt nhìn quanh và chợt nhận ra dường như nhiều đồ vật đã biến mất.
Lục Thiên Dã vừa thấy dì Lý đã phát điên lên, túm chặt lấy cánh tay dì, gấp gáp hỏi: “Phu nhân đâu? Phu nhân đi đâu rồi?”
Đúng vậy!
Vừa dứt lời, cô ta đã nghe thấy tiếng gào lên của Lục Thiên Dã: “Cút đi...”
Hiện tại, đầu óc Lục Thiên Dã rối như tơ vò. Anh đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa cố gắng suy nghĩ xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, nhưng càng gấp gáp, anh càng không thể suy nghĩ rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gì cơ?" Lục Thiên Dã toàn thân lạnh toát: “Tại sao dì không trông chừng Tịch Tịch? Tôi đã nói rồi mà, không được để cô ấy ở một mình!”
Lục Thiên Dã lao ra khỏi nhà của Tô Nguyệt, thậm chí quên cả mặc áo khoác, vội vã trở về nhà.
Chương 10
Chiếc hộp đang mở.
Giờ đây, những bức ảnh đó đã không còn.
Giờ đây, anh chỉ muốn về nhà ngay lập tức, muốn gặp Lâm Tịch càng sớm càng tốt.
Tô Nguyệt không cam tâm, lại đứng dậy ôm lấy anh, nước mắt chực trào: “Thiên Dã, rốt cuộc anh làm sao thế? Rõ ràng tối qua vẫn ổn mà...”
Môi Lục Thiên Dã run lên: “Tịch Tịch... cô ấy mang thai rồi, em có biết không? Tịch Tịch mang thai rồi. Anh phải về xem ngay, cô ấy định phá thai... nhưng anh không tin...”
Lâm Tịch không xuất hiện, thay vào đó là dì Lý giúp việc trong nhà, nghe thấy tiếng động nên đã lên lầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
10
Tối qua chính anh cũng không ở nhà, qua đêm ở bên ngoài, anh lấy tư cách gì để trách người giúp việc đây?
Dì Lý cũng hoảng hốt, nói với Lục Thiên Dã: “Nhưng... tôi đâu biết tối qua cậu không về nhà!”
Nếu hôm qua cô thực sự đã phá thai, cô sẽ đau khổ đến mức nào? Sẽ cần người bên cạnh ra sao?
Quần áo trong tủ vẫn còn nguyên. Lúc đó, anh bỗng thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy những bộ quần áo của Lâm Tịch, th* d*c từng hồi: “Anh biết mà, Tịch Tịch, em yêu anh như vậy, sao nỡ rời xa anh được? Em chưa đi, chắc chắn là chưa đi đâu cả.”
Anh đã bỏ mặc Lâm Tịch một mình ở nhà, để cô phải chịu đựng sự cô đơn.
Dì Lý nói: “Phu nhân đã đốt hết mấy bức ảnh trong hộp từ hôm qua rồi, tôi còn thấy cô ấy đốt rất nhiều thứ khác.”
Tuy nhiên, căn biệt thự trống trải không một tiếng đáp lại.
Anh run rẩy mặc đồ xong.
Anh vội vàng cầm lấy, bên trong đã trống trơn…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.