Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Hết
Những đứa trẻ mồ côi từng được Lâm Tịch giúp đỡ cũng đến bờ biển, thắp nến cầu nguyện để cô ra đi thanh thản…
Sau khi Lục Thiên Dã tỉnh dậy, thế giới của anh thật sự không còn Lâm Tịch nữa, anh chỉ nhìn thấy một chiếc hộp tro cốt nhỏ bé.
Từ lúc quen biết đến khi kết thúc, tất cả những gì giữa họ giống như một bộ phim, đến vội vã, đi cũng vội vã.
Ngày Lục Thiên Dã tỉnh lại, cảnh sát đã điều tra rõ nguyên nhân cái ch.ết của Lâm Tịch.
Cô ấy đưa hộp tro cốt cho Lục Thiên Dã vừa tỉnh lại: “Đây là hộp tro cốt của chị dâu. Có lẽ... chị ấy không muốn ở lại ngôi nhà này. Nếu là anh, em sẽ để chị ấy được tự do, rải tro cốt xuống biển.”
Giơ tay, rải nốt phần tro cốt cuối cùng xuống biển, đôi mắt anh rơi ra giọt nước mắt cuối cùng, anh ho khụ khụ, lại phun ra một ngụm máu.
Anh cảm thấy bây giờ rất tốt, ngược lại không còn sợ cái ch.ết nữa.
Mục đích sống của anh, chính là vì Lâm Tịch.
Ngay cả khi cầu hôn, cô cũng mặc một chiếc váy trắng.
Khoảnh khắc đó, Lục Thiên Dã không thể chịu đựng thêm nữa, bất ngờ phun ra một ngụm máu lớn, rồi ngã gục xuống đất…
Chương 26: Hết
Nhưng anh không cảm thấy đau…
Khuôn mặt anh tái nhợt đến mức bất thường, không ai biết, ban đêm anh ho ra máu từng ngụm lớn.
Cô thà chìm sâu dưới đáy biển, cũng không muốn gặp lại anh nữa. Đó là nỗi tuyệt vọng đến mức nào?
Cô từng nói cô thích ngắm mặt trời mọc trên biển, từ nay trở đi, mỗi ngày đều sẽ là bình minh.
Lúc này, Lục Thiên Dã đã hoàn toàn bị rút cạn linh hồn, trái tim anh đã ch.ết, đã theo Lâm Tịch mà đi. Anh biết rằng, phần đời còn lại của mình chỉ đáng để sống trong sự hối hận.
Có một ngày nào đó, anh sẽ lại nhìn thấy Lâm Tịch, khi đến ngày ấy, anh nhất định sẽ nắm chặt Lâm Tịch, không bao giờ buông tay…
“Nhưng anh thật sự yêu em, em là sinh mệnh của anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ho khù khụ!
Trời đổ mưa lớn…
Lục Thiên Dã mặc bộ vest đen mà Lâm Tịch từng chọn cho anh, như một xác sống, ôm hộp tro cốt đứng bên bờ biển… (đọc tại Qidian-VP.com)
26
Lục Thiên Dã không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Nhảy biển tự sát…
Ông trời cũng đang thương xót Lâm Tịch.
Bây giờ Lâm Tịch không còn nữa, thì mục đích của anh cũng không còn.
Anh đã khóc đến cạn khô nước mắt, chỉ khẽ nhắm mắt lại, rồi lấy tro cốt rải xuống biển.
"Tịch Tịch... anh biết em hận anh." Giọng Lục Thiên Dã khàn đặc, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt, anh đau đớn thú nhận: “Anh biết mình không còn xứng đáng nói yêu em nữa!”
Trong mơ, toàn bộ đều là hình bóng của Lâm Tịch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàng trăm đóa hoa được mang đến bờ biển.
Gia đình họ Lục cũng đưa Lâm Tịch đến nhà hỏa táng.
Dù sao đi nữa, Lâm Tịch thà ch.ết còn hơn gặp lại Lục Thiên Dã.
Tất cả đều không quan trọng nữa.
Mấy ngày qua, anh cảm nhận rõ rệt rằng cơ thể mình ngày càng yếu đi, nhưng thậm chí anh còn không muốn đi bác sĩ, cảm giác như mạng sống đang dần trôi qua…
Anh không biết rằng, chính Lâm Tịch đã luôn bảo vệ anh, là Lâm Tịch đã tiêu hao chính mình để đổi lấy cuộc sống của anh đến bây giờ…
Thời gian của anh không còn nhiều nữa.
Da của Lâm Tịch mang một màu trắng nhợt nhạt, cô mặc một chiếc váy trắng, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau năm đó. Chiếc váy trắng tung bay của cô trên con đường nhỏ vào một ngày xuân, chỉ một ánh nhìn đã khắc sâu vào trái tim anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Kiều khóc đến đỏ cả mắt, hai ngày qua cô như sống qua cả một đời dài đằng đẵng, cô ấy hận chính mình đã lừa dối Lâm Tịch. Nếu có một người trong nhà họ Lục sớm nói sự thật này cho Lâm Tịch, có lẽ cô đã không ch.ết.
Chỉ là nhìn về phía xa xăm, trong làn sương mù, anh như thấy được nụ cười của Lâm Tịch, cô đang ngồi trên bãi cát, đón những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, cô đang nhảy múa một cách duyên dáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Hết]
Lục Kiều nói không sai, Lâm Tịch không muốn ở lại bên cạnh anh. Cô đã ch.ết, anh không muốn làm cô căm ghét, vậy thì hãy đưa cô đến nơi cô yêu thích!
Anh không thể tưởng tượng được, khoảnh khắc Lâm Tịch nhảy vào làn nước biển, trong lòng cô đã tuyệt vọng đến mức nào?
Những triệu chứng đã biến mất năm xưa, dường như đã quay lại trên cơ thể anh.
Lục Thiên Dã dưới đáy mắt nở một nụ cười, giơ tay về phía xa…
“Em ch.ết rồi... Vậy thì ý nghĩa của việc anh sống là gì?”
Nước biển lạnh quá!
Trên mạng tràn ngập những lời tiếc thương, có người tự nguyện đặt hoa bên bờ biển để tưởng niệm Lâm Tịch.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.