Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7
Về đến nhà, cô tự nhốt mình trong phòng, ngồi một mình trên ban công, lấy một nghìn con hạc giấy mà Lục Thiên Dã tặng, từng con một tháo ra rồi đốt sạch.
Không thể quay lại được nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Thiên Dã: “Dì lớn, con không muốn dì gọi Lâm Tịch là người tàn phế. Dù sao đi nữa, con vẫn rất yêu cô ấy. Chuyện giữa con và Tô Nguyệt, nếu ai dám làm ầm ĩ trước mặt Lâm Tịch, thì đừng trách con trở mặt vô tình.”
Lâm Tịch nghe đến đây, tim cô như muốn nổ tung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ trong phòng bao truyền ra tiếng chạm ly, sau đó là bài hát mừng sinh nhật.
[Cậu Lục, tôi nguyện gọi anh ấy là người đàn ông chung tình số một ở Quận Thành.]
Tim Lâm Tịch đau đến dữ dội.
Bền lâu mãi mãi? Ngàn năm vạn năm?
Nước mắt lăn dài!
[Lâm Tịch thật có phúc, nếu tôi là cô ấy, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến ch.ết.]
Cuộc đời của cô như một trò hề, những thứ cô tin tưởng, chỉ trong một đêm đã hoàn toàn tan vỡ và sụp đổ.
Phần bình luận toàn là những suy đoán, đoán rằng liệu có phải vị tổng tài kia đang dỗ dành cô gái nhỏ hay không.
Anh nghĩ rằng Lâm Tịch đang nhìn những quả bóng bay, nhưng không biết rằng cô đã nhìn thấy hết mọi nội dung. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chưa hết, chúng ta vẫn luôn giấu kín mà, chỉ cần chúng ta không nói ra, Lâm Tịch mãi mãi không thể biết được.”
Lâm Tịch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tê dại, như rơi vào hồ băng, nỗi đau thấu tim gan khiến cô như một cái xác không hồn…
Lâm Tịch bình tĩnh xem hết hai đoạn video, cô xem trong lúc ăn sáng, ngay trước mặt Lục Thiên Dã.
Trên bầu trời phía Đông, một màn trình diễn pháo hoa xa hoa đang nở rộ, đó là món quà Lục Thiên Dã chuẩn bị cho Tô Nguyệt…
Hóa ra, Lục Thiên Dã hoàn toàn không phải lo sợ việc sinh con sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, mà là sợ cô sinh ra một đứa trẻ tàn phế…
Trên đó viết: [Bảo bối, cảm ơn anh vì món quà bất ngờ. Em rất thích, con gái nói màn bắn pháo hoa đẹp tuyệt vời, mãi mãi yêu anh…]
Lục Thiên Dã trở về lúc mười giờ tối, vừa vào nhà, anh lập tức ôm Lâm Tịch ngồi trên ban công. Anh không thấy dấu vết đốt hạc giấy trên ban công, mà chỉ tay lên bầu trời đêm nói với Lâm Tịch: “Bảo bối, em mau nhìn xem, đây là món quà bất ngờ anh chuẩn bị cho em, mong em có thể vui vẻ hơn.”
Anh cầm lên xem, là tin nhắn của Tô Nguyệt gửi đến.
Chương 7
Phía dưới video toàn là những bình luận ngưỡng mộ Lâm Tịch.
Khi Lục Thiên Dã nhìn thấy đoạn video pháo hoa thứ hai, hiển nhiên biểu cảm của anh thay đổi, nhưng anh diễn quá giỏi, lập tức đứng dậy, sát lại gần Lâm Tịch, hôn lên má cô một cái: “Nếu bảo bối của anh thích pháo hoa, anh sẽ chuẩn bị cho em một màn còn hoành tráng hơn thế này.”
Đồng thời, trái tim yêu Lục Thiên Dã của cô cũng bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro tàn.
“Cô gái à, đời người còn dài, có những thứ cô phải nhìn thoáng ra!”
Trái tim của cô, tan nát, nó đã ch.ết lặng.
Phải làm sao để nhìn thoáng?
Trên đó viết: “Lâm Tịch, anh mãi mãi yêu em. Lục Thiên Dã.”
Đoạn đầu tiên là video Lục Thiên Dã thả bóng bay lãng mạn cho Lâm Tịch.
Bình luận lại đầy những lời ghen tị với cô gái nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt của Tô Nguyệt trầm xuống.
Sáng ngày thứ ba, cả mạng xã hội đều đang thả tim cho hai đoạn video.
Đoạn video thứ hai là màn trình diễn pháo hoa xa hoa mà Lục Thiên Dã dành cho Tô Nguyệt, chỉ có điều, không ai biết đó là do Lục Thiên Dã thực hiện.
Lục Thiên Dã ôm lấy Lâm Tịch, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: “Tịch Tịch, em thích không? Chín nghìn chín trăm chín mươi chín quả bóng bay. Anh yêu em, anh muốn tình yêu của chúng ta bền lâu mãi mãi, ngàn năm vạn năm...”
Sao anh có thể nói ra những lời này?
Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi khách sạn như thế nào, chỉ nhớ người tài xế tốt bụng ấy luôn an ủi cô.
7 (đọc tại Qidian-VP.com)
Khắp bầu trời đầy sự lãng mạn, nhưng anh lại không nhận ra sự tuyệt vọng trong mắt Lâm Tịch…
“Hơn nữa, giá trị tài sản của Thiên Dã cao như vậy, chẳng lẽ tương lai các doanh nghiệp dưới tay nó không cần người thừa kế? Lâm Tịch là một người tàn phế, con bé đâu thể sinh con cho Thiên Dã, nhỡ đâu sinh ra một đứa trẻ cũng tàn phế thì làm sao?”
Sau đó, cô nghe thấy giọng dì lớn của Lục Thiên Dã: “Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật của Tô Nguyệt, con bé đã sinh cho cháu một đứa con gái, cũng là người có công lớn, ngày vui như thế này thì đừng nhắc đến Lâm Tịch nữa. Nào, nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật Tô Nguyệt, cũng chúc cho gia đình ba người các cháu mãi mãi hạnh phúc.”
Cùng lúc đó, điện thoại của Lục Thiên Dã vang lên.
[Cậu Lục thật là chung tình, vợ anh ấy đã liệt giường bao nhiêu năm, vậy mà anh ấy vẫn không bỏ rơi, luôn tạo bất ngờ, thật khiến người ta ghen tị.]
Nhìn thoáng ư?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.