Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 170: Kết Thúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170: Kết Thúc


Trong khung bình luận, đầy những câu nhận xét kiểu như:

“Tất nhiên là vui rồi. Nhưng tôi vui là vì được quen mọi người, chẳng liên quan gì đến tổ chương trình cả.”

“Không phải chính ông bảo tôi nói thật sao!” Ôn Thời khoanh tay, duỗi chân dài ra, gương mặt còn tức hơn cả đạo diễn.

Mặc dù không theo ý định ban đầu của tổ chương trình, nhưng vẫn đạt được mục tiêu.

“Cuộc Sống Thân Yêu” chính thức khép lại.

“Cảm nhận lớn nhất của tôi là: mong tổ chương trình đừng làm chương trình thực tế nữa. Hãy lên kế hoạch một chương trình troll, chắc chắn sẽ hot!”

Các khách mời cũng phải trở về với lịch trình riêng của mình, không thể nán lại lâu. Họ chỉ hẹn khi nào có thời gian sẽ tụ họp, rồi lần lượt chia tay.

Ba người ngoài sân tốn khá nhiều công sức mới đắp được một người tuyết. Mũi người tuyết làm từ cà rốt, cành cây làm tay, Hứa Tuấn Triết còn cống hiến hai chiếc cúc dự phòng từ áo khoác để làm mắt, Hồ Tiểu Ngọc tìm được một chiếc xô để làm mũ, còn Ôn Thời thì tháo khăn quàng cổ của mình ra quấn quanh cổ người tuyết.

“Tôi vẫn rất cảm ơn tổ chương trình. Thời gian vừa qua, kỹ năng nấu nướng của tôi thực sự tăng vọt, nhưng có lẽ đây cũng là đỉnh cao nhất đời tôi rồi.”

Chương 170: Kết Thúc

Ý định ban đầu là để tạo cảm giác xúc động, mong khán giả rơi nước mắt, tốt nhất là khách mời cũng rơi nước mắt, từ đó tăng nhiệt chương trình.

Ôn Thời định lắc đầu nhưng lại mỉm cười gian xảo: "Lạnh hay không, anh cảm nhận là biết ngay." Vừa nói, cô vừa đặt bàn tay lạnh ngắt của mình lên cổ Giang Trì Ấp.

“Đủ rồi, đủ rồi, Ôn lão sư, cô có thể rời khỏi đây được rồi.” Đạo diễn lập tức ngắt lời.

[Ba người này cộng lại chắc chắn không quá năm tuổi!]

[Haha, đối với mấy bà dì lớn tuổi cũng vừa đủ!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Đạo diễn lập tức cảm thấy bất an, nhưng vẫn gật đầu.

“Các bạn khán giả thân mến, đừng quá lưu luyến nhé, tuần sau chúng tôi sẽ phát phiên bản biên tập của chương trình này~”

Ôn Thời hơi bực bội liếc nhìn anh, khẽ chun chun mũi: "Ai thèm lo lắng cho anh chứ!"

"Vào nhà thôi nào, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, sắp nguội rồi." Bạch Lê mỉm cười nói với ba người.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp nhìn cảnh trong từng góc biệt thự mà cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Giang Trì Ấp không ngờ tới hành động này, bị bàn tay lạnh buốt chạm vào, không nhịn được hít một hơi.

Nhưng cả ba lại cảm thấy rất đẹp, phấn khích gọi những người khác ra xem.

Sau đó, các khách mời không nói dài dòng trước máy quay. Họ tạm biệt khán giả như thường lệ, rồi chương trình kết thúc.

Còn Giang Trì Ấp thì đơn giản hơn:

Bạch Lê nhìn tấm bảng câu hỏi, ngẫm một lúc, rồi nhìn máy quay, mỉm cười dịu dàng:

Đến lượt Hồ Tiểu Ngọc. Mặc dù thường ngày cô ấy hoạt bát, nhưng khi gặp việc thì khá cẩn thận. Nghĩ một lúc, cô ấy nói:

Giang Trì Ấp và Kim Nguyên Thanh đứng trước cửa kính, mỗi người cầm một tách cà phê, nhìn ba người vui đùa bên ngoài mà bật cười, thỉnh thoảng lắc đầu.

Sau đó, tổ chương trình liền mạnh tay khóa lời cậu ấy và chuyển ngay sang Bạch Lê, người được kỳ vọng nhiều nhất.

Dưới ô, Ôn Thời ngước nhìn Giang Trì Ấp, định đưa tay nhận chiếc ô từ tay anh nhưng lại bị anh né tránh.

Hồ Tiểu Ngọc và Hứa Tuấn Triết đi phía trước nhìn thấy cảnh này, lập tức nhìn nhau cười gian, đồng loạt thò tay vào cổ áo Bạch Lê và Kim Nguyên Thanh.

Hai người hét lên vì lạnh, tiếp theo là tiếng la của họ, xen lẫn tiếng cười khoái chí của Hồ Tiểu Ngọc và Hứa Tuấn Triết.

"Anh biết Ôn lão sư lo lắng cho anh, nhưng tay anh chỉ bị thương, chứ không tàn phế đâu." Anh mỉm cười nói.

Kim Nguyên Thanh ngẫu hứng làm một đoạn khẩu thuật, suýt chút nữa khiến đạo diễn phát điên.

Hồ Tiểu Ngọc và Hứa Tuấn Triết thấy vậy cũng chạy ra nhập hội, ba người chơi trò đuổi bắt rồi lại cùng nhau đắpngười tuyết.

Ôn Thời hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Cảm giác của tôi bây giờ chính là: cuối cùng cũng xong rồi! Tôi thật sự chịu đủ cái chương trình vớ vẩn này…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Trì Ấp cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

"Cảm ơn Bạch lão sư." Cả ba đồng thanh đáp.

Những người còn lại cười đến gập người nhưng vẫn không quên khen ngợi họ.

...

"Em có lạnh không?" Giang Trì Ấp nhìn chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của cô, bật cười.

[Rất trẻ con, nhưng với sinh viên đại học thì vừa đủ.]

‘Lời nhẹ nhàng mà cứa vào tim’, đạo diễn ôm ngực, bảo người dẫn cô ấy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoạn phỏng vấn và những phản ứng “đỡ không nổi” của tổ chương trình nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng.

Chủ yếu là hỏi cảm nhận của họ về thời gian vừa qua cùng vài lời nhắn gửi đến khán giả.

Bình luận trên màn hình:

Không ngoài dự đoán, cô ấy cũng bị mời ra ngoài.

Khi trở về biệt thự, mọi người ai nấy đều tự giác nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, buổi livestream tiếp tục như thường lệ.

Mọi người cùng nhau đi vào nhà, Ôn Thời và Giang Trì Ấp đi sau cùng.

Giang Trì Ấp chỉ cười không nói, dùng tay còn lại choàng lên vai cô.

Bạch Lê thì đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trong bếp, thỉnh thoảng liếc ra cửa sổ, nét mặt cũng mang ý cười.

Ôn Thời nhìn máy quay, hỏi: “Có cần nói thật không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên, tiếng cười này không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc đã chuyển thành tiếng cầu xin tha thứ, xen lẫn tiếng Ôn Thời cười như được mùa.

Mọi người đứng trước người tuyết để chụp ảnh kỷ niệm.

Ban đầu, cô còn lo rằng ở bên nhau sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng kỳ lạ là mọi thứ cứ diễn ra thật tự nhiên.

Sau một hồi náo loạn, mọi người cuối cùng cũng ngồi xuống bàn ăn sáng đơn giản. Sau bữa ăn, khoảnh khắc chia tay cuối cùng cũng đến.

“Chương trình có thể làm tiếp, nhưng đừng mời tôi làm khách mời nữa, khách mời đặc biệt cũng không!”

Ôn Thời là người đang đi dạo trong sân. Tuyết đã rơi suốt đêm qua, sân vườn phủ đầy một màu trắng xóa. Cô vừa thức dậy đã vội lao ra sân, vui đùa trên nền tuyết.

Hứa Tuấn Triết thì khỏi phải nói, thẳng thừng tuyên bố:

[Mấy người này đáng yêu quá, hy vọng họ mãi mãi giữ được tình bạn này!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Tổ chương trình lần này yêu cầu các khách mời tự mình đối mặt với máy quay để thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn.

Ôn Thời đạt được mục đích, lập tức chạy xa, còn quay lại lè lưỡi trêu anh. Giang Trì Ấp chỉ biết cười bất lực.

Nhưng mấy người này không khóc chút nào, trái lại, pha trò thì rất tài tình.

Ôn Thời nhìn tay anh trên vai mình, ngước lên nhìn anh, ánh mắt thoáng lóe sáng.

Nghĩ đến đây, Ôn Thời khẽ cười, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay lả tả dưới ánh đèn đường, thở ra một hơi: "Thật đẹp..."

Giọng đạo diễn kéo dài, sau đó buổi phát sóng trực tiếp tắt hẳn.

Chẳng lẽ đây là điều mà người ta gọi là "nước chảy thành sông"?

Thế là một người tuyết xấu xí đến kỳ lạ ra đời!

Các khách mời đã dậy, nhưng đều tản ra khắp biệt thự, người thì đang rửa mặt, người đang trang điểm hoặc thu dọn đồ đạc, số khác lại đi dạo trong sân, hoàn toàn không có không khí chia ly.

Khoảnh khắc đáng lẽ xúc động cuối cùng, lại trở thành đại hội chỉ trích tổ chương trình. Khán giả cười ngất, đến mức cảm giác buồn chia tay cũng phai nhạt đi nhiều.

[Hy vọng họ sẽ luôn vui vẻ như thế này!]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170: Kết Thúc