0
Khi rời khỏi học viện tôi được nhận một chứng nhận ninja.
Cái đó để chứng minh thân phận cũng như không bị xem là ninja lưu lạc.
Ở đất nước này ma quỷ thực sự không đáng sợ.
Thứ đáng sợ là các ninja lưu lạc.
Họ vì sức mạnh mà kí khế ước với ma quỷ.
Họ học và sử dụng các cấm thuật đáng sợ để đổi lấy sức mạnh.
Họ cũng thành lập lên các ngôi làng riêng.
Cuộc chiến ở đất nước này đa phần là cuộc chiến giữa các Làng ninja với nhau.
Mà ma quỷ ở đất nước này cơ bản cũng chính là do các linh hồn bị tàn dư cấm thuật cuốn lấy mà không thể siêu thoát.
Các bạn đừng nghĩ ninja lưu lạc thì sao.
Trong lịch sử có một tộc hắc nhãn đã bị diệt vì một tên ninja lưu lạc muốn sử dụng đôi mắt của họ luyện cấm thuật.
Nói chung là đám ninja lưu lạc chúng không kiêng kị bất kì điều gì để đổi lại lực lượng cường đại.
Còn những ninja như chúng tôi sau khi tốt nghiệp sẽ đi tới các hòn đảo, đi tới các ngôi làng để nhận nhiệm vụ của họ phát ra.
Nó cũng như khi chúng tôi ở học viện sơ cấp vậy.
Nhưng giờ nhiệm vụ của chúng tôi là những nhiệm vụ cấp A trở lên.
Nhiệm vụ lần này của tôi là ở một hòn đảo phía nam.
Hòn đảo này xuất hiện một con quái vật khổng lồ giống một đống bùn nhão liên tục phá hủy các ngôi làng.
Mặc dù t·hương v·ong không có nhiều nhưng sức p·há h·oại của con quái vật này quá kinh khủng.
Đặc biệt là các công kích bình thường với con quái vật này gần như vô dụng.
Công kích lên người nó giống với đánh vào hư không vậy.
Sau khi tôi di chuyển tới đây thì đập vào mắt tôi là đ·ống đ·ổ n·át của một ngôi làng.
Điều kì lạ là những cây anh đào xung quanh lại không hề tổn hại gì.
Thậm chí là có phần tươi tốt hơn ở nơi khác.
Khi thấy tôi xuất hiện, trên người có đeo huy hiệu ninja cao đẳng.
Một bà lão nhanh chóng tới chào hỏi.
"Đại nhân, người cuối cùng cũng tới."
Tôi không vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề.
"Mọi chuyện diễn ra từ khi nào vậy?"
"Bẩn đại nhân, vừa hôm kia thôi."
Bà lão đó thành thật trả lời.
Thấy vậy tôi lại hỏi tiếp.
"Vậy bà có biết nó di chuyển về hướng nào không?"
Bà tay đưa cánh tay gần còm, run run lên chỉ.
"Lão thấy nó đi về hướng Đông, ở đó cũng có một ngôi làng tên Phong Trạch."
"Đa tạ."
Tôi cả ơn, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tôi không muốn khi tôi tới nơi lại có một ngôi làng nữa bị phá hủy.
Sau một ngày truy đuổi tôi đã thấy nó.
Dưới anh trăng, nó giống một con sên trần lấp lánh.
Cả người toàn những cái nhớp nháp kinh khủng toát ra một mui hôi tanh.
Nhưng điều kì lạ là nơi nó đi qua cây cối không hề đổ sụp mà lại càng tươi tốt.
Tôi có cảm giác nó giống một bãi phân di động hơn.
Những cái nước nhớt trên thân cứ liên tục rớt xuống để lộ ra những con gì đó giống như con giun liên tục ngoe nguẩy rồi chúng nhanh chóng lại bám lên người con sên.
Con sên đó vừa di chuyển vừa phát ra những tiếng như tiếng của loài cá voi vậy.
Rất vang vọng nhưng lại rất thê lương.
Tôi chợt thấy ở phía xa xa có ánh đèn.
Tôi thầm cảm thấy không tốt.
"Nguy rồi, Nó sắp tới ngôi làng tiếp theo rồi.
Không thể chậm trễ."
Tôi nhanh chóng lao tới phía trước con sên tung ra một loạt phi tiêu nổ.
“ Khởi” những tiếng ầm ầm vang lên nhưng chỉ có thể thổi bay một đám dịch nhầy.
Không hề gây ra tổng thương thực chất nào cho con sên.
Tôi vội sử dụng hỏa thuật, thủy thuật, phong thuật, lôi thuật để thăm dò.
Kết quả con sên không hề có phản ứng gì.
Nó vẫn tiếp tục tiến về phái ngôi làng.
"Con mẹ nó, làm sao có thể tiêu diệt con sên này đây."
Thực lực của tôi có thể gần tới hóa thần nhưng không có công kích cường đại để trực tiếp ngăn cản con sên.
Với kiến thức học được ở trường ninja nhưng không có linh căn thì tôi cũng chỉ có thể sử dụng các thuật phát cơ bản.
Nếu có cấm thuật đặc thù thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôi đành từ bỏ cách chiến đấu của ninja, trực tiếp rút thương kiếm ra xúc lực.
Tung một chiêu cực mạnh về phía đầu con sên.
Chỉ nghe một tiếng rít vang vọng nhưng sau đó cái đám bầy nhầy kia lại lấp kín.
Những con giun lúc nhúc men theo v·ết t·hương mà lấp vào.
"Cái gì, không hề tổn thương ư?"
Tôi quan sát con sên rất lâu.
Trong tất cả bài học của ninja thì bài học quan trọng nhất là quan sát.
Ở đất nước này ma quỷ rất quỷ dị.
Chúng không hiển hiện rõ ràng như ở nơi khác.
Nó có thể chính là người hàng ngày nó chuyện với bạn.
Có thể là ngôi nhà bạn thấy hàng ngày.
Chỉ cần thiếu quan sát bạn sẽ c·hết lúc nào không hay.
Sau một hồi tôi nhận thấy v·ết t·hương tôi gây ra có chảy ra những chất dịch mà xanh lá.
Tôi vội phát động thần thức quan sát kĩ càng và nhận ra những con giun kia đang hút chất dịch đó.
Nếu thay đổi suy nghĩ một chút thì đây có phải một sinh vật b·ị t·hương, chất nhầy kia giống kiểu dịch mủ, còn những con giun kia là đám giòi bọ.
Nghĩ là làm, tôi thay đổi cách thức t·ấn c·ông.
Thay vì t·ấn c·ông con sâu tôi liên tục t·ấn c·ông những lớp dịch nhầy xung quanh.
Sau khi tách chúng tra khỏi cơ thể con sâu bằng kiếm phong tôi dùng hỏa thuật thiêu cháy.
Cứ liên tục như vậy sau nửa ngày tôi cũng thành công loại bỏ đáp bầy nhầy kia.
Sau đó tôi nhanh chóng dùng thủy thuật loại bỏ nốt cái dám dịch còn sót lại.
Hiện lên trước mắt tôi bây giờ là một sinh vật giống như một ngọn núi vậy.
Cả người đầy vết trày xước đang chảy máu màu xanh.
Bên trong đó tuôn ra những con giun như lúc trước tôi đã gϊếŧ c·hết.
Nó giờ chỉ đứng đó mà chảy ra dịch và đám giun.
Tôi cũng không thể giúp gì cho nó mà chỉ có thể tiêu diệt đám giun kia.
Rất lâu sau ngọn núi kia mọc ra hai cái tay, hai cái chân, mắt và miệng.
Nó ngồi xuống như con người rồi cất tiếng nói.
"Cảm ơn ngươi đa giúp ta loại bỏ đám giòi bọ kia."
Tôi nghe vậy cũng khá bất ngờ nhưng ở đất nước mọi thứ đều có thể sinh ra thì cũng không có gì lạ.
Sức mạnh linh hồn thế giới này quá mạnh thành thử ra ý thức của n·gười c·hết sẽ sinh ra hình dáng đặc thù của ma quỷ chứ không phụ thuộc vào hình hài vốn có.
Tôi hỏi lại.
"Ngươi là ai vậy?"
Chỉ nghe nó cất tiếng vang vang.
"Ta là thần núi Phú Mỹ.
Vốn đang tu luyện yên bình thì có một đám ninja tới đó.
Chúng đã bắt đi ta và bạn của ta.
Ta phải đi tìm cô ấy."
Tôi nhe vậy nhưng nghĩ lại nhưng gì nó đã làm, tôi chất vấn.
"Vậy tại sao ngươi lại phá hủy những ngôi làng?"
Nhưng câu trả lời của nó lại có chút ngốc nghếch đến đau lòng.
"Ta không biết cô ấy ở đâu nên phải tìm từng nơi một, ngươi có biết nàng ấy ở đâu không?"
Nghe vậy tôi đành thở dài.
"Cô ta trông như thế nào?"
Sau khi tôi hỏi thì ngọn núi kia bắt đầu dùng thần thông ngưng tụ ra một con hồ ly.
Tôi giật mình, đây không phải con hồ ly tôi nhìn thấy trước đó ở cuộc thi tuyển chọn sao.
Không ngờ vậy mà giờ nó đã b·ị b·ắt.
"Ta không biết nhưng ta có thể giúp ngươi tìm nó."
Nghe tôi nói vậy thì nó tỏ ra rất vui.
"Thật không?"
Tôi gật đầu.
"Tất nhiên nhưng ngươi có biết ai bắt cô ấy không?"
Ngọn núi lại bắt đầu khua tay.
Một đám hình ảnh hiện lên.
Là một đám ninja xa lạ.