Lúc này hắn mới ngửa cổ lên.
Cái miệng đã be bét máu vì liên tục nhét đồ ăn vào.
Hắn không dừng lại mà vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nuốt.
Đôi mắt đã đẫm lệ, miệng thì không ngừng “ư ư” như muốn cầu xin.
Mọi người thấy vậy vội lùi ra xa.
Hắn thì cứ ngồi đó liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Nhưng càng ăn thì trông hắn lại càng gầy, chỉ có cái bụng là càng ngày càng to.
Sau một hồi thì nổ cái “ bụp”.
Máu thịt bay tung tóe.
Nhiều người sợ hãi thét gào, có người trực tiếp ngất lịm.
Tên Xích Viêm thấy vậy nhìn chúng tôi run rẩy.
"Ngươi, các ngươi."
Rất nhanh đã có người kéo hắn chạy đi.
"Công tử, mau đi.
Chúng ta không lên động vào ngự linh sư đâu."
Vu Béo thấy thế, sảng khoái cười ha hả mà không biết trong mắt những người quanh đây, hắn đáng sợ như ma quỷ.
Một âm thanh run rẩy vang lên.
"Công tử, công tử.
Viên đá này ta miễn phí tặng cho ngươi.
Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng.
Ta trên còn có con già, dưới còn có mẹ nhỏ."
Đó là giong của tên tên chủ quán đang lắp bắp nói năng lộn xộn.
Vu Béo cũng không khách khí mà nhận lấy viên đá đó.
Chúng tôi nhanh chóng quay trở về phòng trọ.
Sáng hôm sau, khi còn mắt nhắm mắt mở, chúng tôi nghe thấy bên ngoài đã có tiếng ồn ào.
Lắng tai nghe chúng tôi giật mình.
"Các ngươi có nghe tin gì chưa?
Hôm Qua Xích Viêm công tử đ·ã c·hết rồi."
"Thật là đáng sợ.
Tháng này đã có mười mấy n·gười c·hết rồi.
Lại đều là người có tiền nữa chứ."
"Ta nghĩ ta tạm thời phải rời khỏi đây một thời gian.
Ma quỷ lộng hành như vậy mà quan phủ mãi không tìm thấy h·ung t·hủ."
Đúng lúc này có tiếng ầm ầm liên hồi.
Một đám binh lính xông vào.
"Quan phủ làm việc mời tất cả mọi người đứng yên."
Sau đó một tên lính đi tới chỗ chủ quán trọ hỏi một vài câu rồi lại ngước mặt lên lầu ba.
"Mời các vị phòng 303 theo chúng tôi về phủ thành chủ phục vụ điều tra."
Chúng tôi khá bất ngờ.
303 chính là phòng chúng tôi đang trọ.
Mặc dù chưa biết là có chuyện gì nhưng chúng tôi vẫn đi ra ngoài.
Âm Nguyệt vội nói.
"Này, chúng ta đâu có liên quan gì?"
Tên lính kia vội xua tay.
"Không dám, đây là phủ chủ xin mời ba vị."
Thấy vậy lão Khô Cốt cũng không có ngăn cản.
Vậy là chúng tôi theo họ về phủ thành chủ.
Thực ra cũng bình thường thôi, đất nước nào cũng vậy, địa vị người tu luyện luôn là cao cao tại thượng.
Với phàm nhân thì họ thà c·hết cũng sẽ không nguyện đắc tội những người tu hành như chúng tôi.
Sau một hồi thì chúng tôi cũng đến nơi.
Vừa thấy chúng tôi một lão già vóc dáng nhỏ nhắn đã tay bắt mặt mừng.
"Xin chào các vị.
Tôi là Ma Chí Cương.
Là thành chủ nơi đây."
Lão Khô Cốt không khách khí.
"Không biết ông tìm chúng tôi là có việc gì?"
Vì thành chủ kia lau vội mồ hôi trên chán.
"Thất lễ quá, mời mọi người vào dùng bữa để ta thưa chuyện."
Nói rồi hắn phất tay ra hiệu cho người hầu đi chuẩn bị đồ ăn.
Sau khi ngồi vào bàn tiệc.
Rất nhanh những món ăn được mang lên.
Rất nhiều sơn hào hải vị khiến cho tôi động tâm.
Tôi định giữ lễ nhưng thấy tên Vu Béo đã động đũa ăn như c·hết đói thì tôi cũng kệ mà bắt đầu đánh chén.
Âm Nguyệt là con gái nên chỉ gắp vài đũa nếm thử.
Lão Khô Cốt lại càng không khách khí, lão cầm lấy một con gà đưa lên miệng mà gậm trực tiếp.
Vị thành chủ kia thấy vậy thì cười khổ.
Mấy tên này chẳng có phong phạm người tu hành nào.
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một đám ăn mày c·hết đói hơn.
Không biết đây có phải đám ma đói dầu thai không nữa.
Lão ho khan để bắt đầu câu chuyện.
"Khụ khụ! Chắc các vị đã nghe chuyện ma quỷ gần đây ở trong thành.
Âm Nguyệt vội trả lời.
"Chúng tôi đã nghe qua."
Lão thành chủ gật đầu rồi tiếp.
"Hài, chúng tôi đã điều tra rất lâu mà không có manh mối nào.
Liên tục có các vị công tử của các gia tộc lớn t·hiệt m·ạng khiến tôi vô cùng rối bời.
Nghe nói các vị là ngự linh sư nên tôi muốn nhờ các vị giúp đỡ."
Tên Vu Béo nghe vậy thì nói.
"Tưởng gì, riêng chuyện ma linh rơi vào tay chúng tôi thì phút mốt."
Lão thành chủ thấy vậy vô cùng vui mừng, vội chắp tay đa tạ.
Sau đó lão lại hỏi.
"Đa tạ các vị, chuyện thù lao?"
Nghe đến đây lão Khô Cốt ném ngay con gà xuống nhảy lên ngồi cạnh vị thành chủ kia.
"Chuyện này này, để anh bàn với chú em.
Thù lao thì đơn giản."
Rồi hai lão cứ thậm thụt bàn bạc.
Vu Béo hắn lại không thiếu tiền nên lười quản.
Bao nhiêu đồ ăn ngon bỏ thì phí.
Tôi thấy hắn ăn nhanh quá cũng vội đẩy nhanh tốc độ.
Âm Nguyệt mới đầu còn giữ ý nhưng sau cũng chẳng quan tâm nữa.
Kì thực người tu hành là vậy.
Ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Đến khi lão Khô Cốt bàn xong đi xuống thì đã sạch trơn.
Thấy tên Vu Béo còn đang cầm một cái chân gà thì vội lao tới giật.
"Con mẹ ngươi.
Ngươi ăn mà không chừa cho sư phụ ngươi một miếng à?
Mau đưa cái chân gà cho ta."
Tên Vu Béo thấy vậy thì dùng lưỡi liếʍ một cái rồi mới đưa cho Lão Khô Cốt.
"Này, ông giỏi thì ông ăn đi khà khà.
Ông không dám ăn thì ông là đồ đệ của tôi."
Lão khô cốt tức xì khói.
"Ngươi ... ngươi."
Nói rồi lão cũng cười "khà khà" rồi giật lấy cái chân gà mà ăn ngon lành.
"Muốn đấu với ta, không có cửa."
Chúng tôi thấy vậy đều rùng mình.
Vu Béo cũng đành á khẩu vì hành động đó.
"Con mẹ nó, sư phụ đúng là sư phụ mà."
Sau khi đánh chén chúng tôi quyết định đi tới chỗ tên Xích Viêm công tử bị gϊếŧ để điều tra tình hình.
Theo những gì lão thành chủ cung cấp thì người bị gϊếŧ đa phần là người giàu có.
Sau khi bị gϊếŧ thì b·ị c·ướp sạch tiền bạc.
Những c·ái c·hết vô cùng quỷ dị nên được dự đoán là do ma linh gây ra.
Nhưng cũng không ngoại trừ ngự linh sư ra tay vì ma linh không có nhu cầu sử dụng vàng bạc.
Tới nơi chúng tôi đã thấy Xích Viêm công tử thân hình xẹp lép.
Máu bị rút sạch.
Một tên gia nhân hôm trước đi cùng Xích Viêm công tử chỉ tay về phía chúng tôi mà quát.
"Các ngươi tới đây làm gì."
Vu Béo đáp trả một cách không khách khí.
"Chúng ta thích tới thì tới, ngươi có giỏi thì tới cắn ta đi."
Nghe vậy hắn nổi khùng lên mà chỉ tay vào chúng tôi.
"Theo ta chính các ngươi đã hại c·hết công tử.
Hôm qua các ngươi đã gϊếŧ c·hết A Phi cũng rất quỷ dị."
Nghe vậy một đám gia nhân cầm gậy toan lao tới phía chúng tôi.
Cũng may một vị quan nhân vội chạy tới giải thích.
"Đây là các vị đại nhân được thành chủ chỉ điểm điều tra.
Xin các vị phối hợp cho ạ."
Thực ra họ cũng chỉ dám ra oai lấy lệ thôi, lại thấy có quan nhân ra mặt nên mọi chuyện rất nhanh kết thúc.
Sau đó họ không kiếm cớ mà làm khó chúng tôi nữa mà rất tích cực phối hợp với chúng tôi.
0