Đúng lúc này Hoa Tâm quay trở về, hắn nhanh chóng bay vào trong phòng.
"C·hết tiệt, ma nữ c·hết đi."
"Đạo sĩ thối, ngươi đến muộn rồi haha."
Sau một hồi giao đấu tôi thấy ma nữ thoát ra ngoài rồi bay đi.
Hoa Tâm nhảy ra nhưng có vẻ hắn đã b·ị t·hương nên hắn chỉ lảo đảo rồi ngồi xuống.
Thở hổn hển chửi với theo.
"Con mẹ ngươi, có ngon ngươi đứng lại, giỏi thì quyết đấu sống c·hết.
Chứ chạy thế không đáng mặt ma quỷ.
Con mẹ ngươi.
Đứng lái xem nào."
Thấy Ma Nữ chạy đi tôi nhanh chân đuổi theo.
Khi Tới căn nhà hoang thì con ma dừng trước cửa.
Nó khóc khóc rồi lại cười cười rồi một bóng trắng bay ra rồi tiêu biến.
Giờ đây con ma đó chỉ còn lại một vẻ âm tàn của ma quỷ, không còn một chút đáng thương nào.
Có lẽ, chấp niệm đã hết, còn lại ở trong cái con ma kia chỉ là oán khí và ma khí ngút trời.
Bóng trắng lảo đảo rồi lôn ra máu đen, nó bắt đầu khua tay múa chân.
Một đám bóng trắng nhanh chóng bay tới xung quanh.
Con ma bắt đầu cắn xé đám bóng trắng đó.
Đầu tiên là một miếng tay, 1 miếng chân.
Chỉ nghe đám ma kia không ngừng gào khóc xin tha.
"Nữ vương, xin tha cho chúng tôi."
"Làm ơn tha chúng tôi đi, chúng tôi cũng giống cô là người bị hại mà. Sao cô lại ăn chúng tôi chứ.."
Thì ra đạt tới cảnh giới tụ khí đám ma quỷ có thể cắn nuốt nhau gia tăng sức mạnh, tới cảnh giới tiếp theo chắc là có thể nhẹ nhàng hấp thụ đám ma quỷ xung quanh mất.
Tôi nhẹ nhàng tiếp cận, tôi tụ khí không gây ra chút tiếng động rồi ngưng khí khiến tay hóa kiếm.
Tới sau lưng con ma nữ tôi tung một chém toàn lực.
"Ma nữ, c·hết đi."
Nhát chém xuyên qua một đám ma quỷ khiến chúng nhanh chóng tan biến.
Con ma nữ thấy vậy hoảng hốt né tránh nhưng đã muộn.
Nhát chém bất ngờ của tôi đã khiến nó b·ị t·hương nặng.
Nó rít gào:
"Ngươi là ai, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
"Muốn biết ta là ai à, đợi kiếp sau đi."
Tôi sau thời gian luyện tập đã nhận ra bản thân khi gϊếŧ ma quỷ có thể hấp thụ năng lượng linh hồn để sử dụng.
Lượng sức mạnh linh hồn có thể sử dụng của tôi còn cao hơn nhiều việc sử dụng linh lực nữa là đằng khác.
Đó là lí do mà tôi quyết định mạo hiểm đi tranh gϊếŧ con ma nữ này.
Trước đó, Hoa tâm đã khiến nó trọng thương nên việc của tôi sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ma nữ thét dài Rồi ả lao tới tôi với vẻ mặt đầy dữ tợn.
"Thằng nhóc thối, tao gϊếŧ mày"
Tôi hiện đã có tu vi tương đương tụ khí kì vì thế đối đầu với ả ma nữ này không khó.
Nhưng nhát cào của con ma nữ tuy sắc bén nhưng tôi vẫn có thể tụ khí đỡ được.
Tôi ngưng tụ kiếm khí vào tay rồi dùng kiếm pháp đã học được liên tục phản đòn
Những kiếm pháp được Kiếm Tâm dạy đã phát huy rất nhiều hiệu quả.
Cái nào nhận thấy không được thì tôi cũng không dại ngạnh kháng.
Sau một hồi né tránh rồi sử dụng kiếm pháp thì tôi cũng đã chém cho ma nữ không có sực chống lại.
Tôi nhớ trước đây khi tu luyện trên núi, tôi cũng đã chém rất nhiều yêu ma quỷ quái nhưng chúng không bao giờ đáng sợ và nguy hiểm như đám ma quỷ ở trần thế.
Ở đây chúng luôn biến ảo, như vừa rồi cũng vậy.
Ngoài thoắt ẩn thoắt hiện chúng còn tạo đủ những thứ ảo ảnh ghê rợn để hù dọa, nhiễu loạn tâm chí tôi.
Nào là hình ảnh óc hở, ròi bọ, hầu hết là hình ảnh con người khi c·hết và cái mùi của tử khí.
Cũng may ả b·ị t·hương nên tôi cũng đỡ vất vả.
Ma nữ thấy hết đường chống trả và chạy thoát bắt đầu hiện lại nguyên hình trước khi c·hết.
Quả là một cô gái xinh đẹp, 3 vòng hoàn hảo, ma nữ cất giọng nói êm tai nhằm dụ dỗ tôi.
"Thiếu niên à, tha cho tôi đi. Chỉ cần cậu tha cho tôi thì cậu muốn gì cũng được."
Nói rồi nó bắt đầu vén váy lên để lộ cặp chân trắng ngần.
Tôi bất chi bất giác nuốt nước bọt đến "ực"
Mới đầu quả thực tôi cũng có chút mê man vì vốn dĩ linh hồn tôi cũng là một thằng đàn ông, một kẻ thiếu thốn tình cảm.
Cũng may kiếp này tôi vẫn là trẻ con còn kiếp trước thì đã quá chán nản với chuyện tình cảm nên cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Tôi cứ giả bộ mê man, đợi tới khi ma nữ tới gần, đưa bàn tay thon dài về phía tôi.
Tôi hết lớn rồi xuất chiêu.
"C·hết đi, định dụ dỗ ông đây à, không có cửa đâu."
Tôi vung kiếm chém bay đầu ma nữ không chút thương hoa tiếc ngọc.
Ma nữ không cam tâm mà hét thảm.
"Không!"
Rồi tiêu tán và hư không.
Kể ra cũng có chút đáng tiếc, kiếp trước cũng không thiếu bộ phim lấy đề tài truyện tình ma quỷ, pháp sư.
Cơ mà thông qua Kiếm Tâm, tôi cũng biết.
Ma quỷ thực chất chỉ có oán khí.
Nó khác hoàn toàn vong hồn có lí trí nên cách tốt nhất là tiêu diệt chúng.
Sau khi tiêu diệt được ả ma nữ, tôi cảm thấy linh hồn mình như đậm đặc thêm vài phần.
Tôi tự nhủ, nếu cứ tiếp tục như này thì chẳng mấy tôi có thể trực tiếp đạt cảnh giới hóa thần.
Nói rồi tôi trực tiếp quay trở về phòng trọ.
Sáng hôm sau cả thôn có vẻ hân hoan khi biết gia đình quan xã đều c·hết hết, bên cạnh đó pháp sư Hoa Tâm cũng đi kiểm tra một vòng rồi về trấn an thôn dân.
"Mọi người yên tâm đi, ma nữ đã được pháp sư đại tài lợi hại nhất Xích Quỷ quốc Hoa Tâm tôi đây xử lí rồi.
Mọi người không cần phải lo lắng gì nữa cả."
Hắn thậm chí còn vứt ra một xác vẹt thành tinh làm bằng chứng.
"Còn đây là con thần trùng nhé. Tôi cũng đã gϊếŧ c·hết rồi nên mọi người tối cứ ra ngoài mà chơi."
Người dân nghe vậy thì cũng nhanh chóng tới cảm tạ.
"Cảm tạ tiểu đạo sĩ, đa tạ ngài đã giúp dân làng chúng tôi. Không có ngài thì thực sự chúng tôi không biết phải làm sao."
Vậy là cuộc sống mọi người cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Tôi tới gặp Hoa Tâm cười nói:
"Mọi chuyện đã được giải quyết rồi ư."
Hoa Tâm nhìn tôi lắc đầu nghi hoặc chửi:
"Con mẹ nó chứ.
Không biết con ma nữ trốn đi đâu rồi."
Tôi nghe vậy chỉ cười hì hì
Hoa Tâm híp mắt nhìn tôi.
"À, mà tại sao ngươi không hề sợ hãi, ta không thấy trên người ngươi có ba động linh lực."
Tôi chỉ biết cười ha hả.
"À, ta là người thường, không có linh căn, cố gắng luyện thể miễn cưỡng cũng coi là ngưng khí kì nên với đám ma quỷ ta không có sợ."
"Vậy sao ngươi không ra tay giúp đỡ."
Hoa Tâm tỏ ra phẫn nộ chỉ vào mũi tôi.
Tôi gạt tay hắn ra.
"Ta không giúp kẻ xấu."
Hoa Tâm cũng không ngốc.
Hắn như đoán ra điều gì mà hỏi tôi.
"Vậy là ngươi đã tiêu diệt."
Tôi cũng không dấu diếm nữ mà kể sơ qua một lượt cho Hoa Tâm nghe.
Không quên kèm theo câu xin lỗi vì không nói cho Hoa Tâm biết.
"Con mẹ nhà ngươi, lão tử tân tân khổ khổ chiến đấu thế mà cuối cùng lại để tên chó c·hết ngươi chiếm tiện nghi.
Không biết, ngươi đền cho ta đi."
Tôi chỉ chỉ có thể cãi cùn.
"Không làm mà có ăn, chỉ có ăn hên, ăn may. Có trách thì trách ngươi kém cỏi thôi. Với lại ta cũng sắp rời đi rồi nên không cần phải đền cho ngươi. Có giỏi ngươi đi theo mà cắn ta nè."
"Ngươi, ngươi...."
Sau một hồi tức giận Hoa Tâm cũng bình tĩnh lại.
Hắn tỏ ý muốn đi theo 2 người chúng tôi.
"Hì hì, đi theo thì đi theo. Sẽ có một ngày ta sẽ đòi lại món nợ này."
Hắn cũng là người thông minh, hắn hiểu nhà quan xã đã làm quá nhiều việc ác.
Họ không đáng được hắn cứu nên cũng không lằng nhằng nữa.
Làm như tôi có vẻ tàn nhẫn nhưng chúng tôi là pháp sư chứ không phải sư phật.
Vì vậy Chúng tôi cũng không cần phải từ bi hỉ xả.
Đó chính là đạo của người tu hành chúng tôi.
0