Sau này tôi được biết, thì ra cô gái này cũng là một vị tu tiên trẻ tên Thanh Tuyết, năm nay 17 tuổi, là một thiên tài tu vi vậy mà đã đạt tới phá khí kì.
Khi bị lạc vào tay ma cây thì bị ả bắt.
Cũng may nhan sắc cô xinh đẹp, tu vi không tệ nên ma cây dùng cô câu dẫn, tiêu diệt những kẻ có tu vi có thể uy hϊếp nó.
Với năng lực đặc biệt điều khiển hồn phách của ma trành mà trước đây cô đã giúp ả ma cây gϊếŧ c·hết một vị ngưng đan kì.
Sau khi tiêu diệt hết đám tàn ma, Thanh tuyết bắt đầu khoanh chân phục hồi, cô cần chắc chắn rằng bản thân không còn bị thứ gì điều khiển nữa.
Trong suốt thời gian cô bị điều khiển cô thường phải ăn thịt sống, uống máu động vật.
Vì thế rất có thể nó sẽ trở thành tâm ma của cô.
Cô cần dùng hết sức phục hồi cả về thể chất và tinh thần.
Hoa tâm thấy có một cô gái lao ra ứng cứu thì cười "hề hề".
"Lão tử biết mà, lão tử nào có dễ c·hết như thế.
Hoàng Thao, cậu có sao không.
Sắp c·hết thì báo lão tử một câu."
Nghe vậy tôi, suýt nữa tắc thở luôn.
Con mẹ nó, nhìn bộ dạng hắn cũng đang b·ị t·hương nặng không kém gì tôi.
Ở đó mà chém gió đi.
Ở phía bên kia, nhờ kiếm kĩ tinh diệu mà Kiếm Tâm vẫn đang chống đỡ được.
Dưới đất không biết là bao nhiêu cành cây, lá được ma cây phóng ra.
Trên người Kiếm Tâm đầy rẫy v·ết t·hương ngoài da, quần áo thì rách nát.
Về phía tôi thì đang chẳng còn hi vọng gì.
Đúng lúc này tôi nhìn về phía con hổ.
Linh lực ngoài thiên địa quá ít, khả năng hấp thụ của tôi vẫn chỉ có hạn chế quanh bản thân vài chục mét.
Quá ít! Nếu có thể phân giải rồi hấp thụ năng lượng từ cây cối, đất đá, sinh vật thì tốt biết mấy.
Tôi chợt nhớ đến mấy truyện tiên hiệp kiếp trước.
Đám yêu quái lúc nào cũng có yêu đan.
Đó là thứ tràn đầy năng lượng, là nơi tích lũy sức mạnh, là cơ sở của ngưng đan kì.
Đúng.
Tôi bò từng bước tới xác con hổ trành, dùng sức thi triển kiếm kĩ mở sọ nó ra.
Quả nhiên có vài viên yêu đan.
Con hổ này mới là ngưng khí nên cũng không có nhiều.
Tôi nhanh chóng ném hết chúng vào miệng.
Một cỗ năng lượng nhanh chóng tràn ngập cơ thể tôi và bạo phát ra ngoài.
Tôi tự nhủ tại sao mình ngu quá vậy.
Kiếp trước đọc truyện thấy ăn yêu đan là bạo thể mà c·hết
Mà kiếp này tôi lại ăn một lúc vài viên, nhẽ ra nên để nó bên cạnh luyện hóa thôi.
Không có thời gian nghĩ quá nhiều.
Tôi ngồi xếp bằng phân tán năng lượng đi khắp cơ thể, chuyển hóa nó giúp chữa trị.
Cả người tôi chuyển sang màu đỏ, mồ hôi đổ ra không ngừng.
Nếu người ngoài chú ý có thể thấy tên da tôi đã có những vết rách nhỏ.
Tôi có cảm giác bản thân có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào.
Cũng may, lúc lâu sau mọi thứ đã ổn định.
Tôi thở phào!
"Sống rồi!"
Nhìn sang bên kia đã thấy Hoa Tâm cũng đang xếp bằng, còn phía bên kia thì đang đại chiến.
Nhưng lúc này là hai đấu một, Thanh Tuyết đã tới bên đó trợ giúp Kiếm Tâm từ lúc nào.
Một người dùng lôi điện t·ấn c·ông, một người thì chiêu chiêu đều mang theo hàn băng cực lạnh đóng băng mọi thứ.
Ấy thế mà tạo ra một sự kết hợp hoàn hảo.
Với võ kĩ kết hợp siêu tốt thì hai người nhanh chóng áp chế và nghiền áp.
Những chiêu thức dây leo của ma cây bay tới thì bị chiêu thức của thanh tuyết đóng băng.
Mà Kiếm tâm cũng nhân cơ hội đó chém đứt rồi tung kiếm trả đòn.
Ma cây liên tục bị đả bại, sau khi b·ị t·hương biết mình không thể đấu lại nó nhanh chóng tìm cách chui vào trong cây để chạy trốn.
"Các ngươi đợi đó, ta sẽ còn trở lại."
"Muốn chạy, đừng mơ."
Kiếm Tâm hét lớn vận sức chém một cái đứt ngang thân cân.
Hiện ra bên trong giờ là một cái động sâu.
Kiếm Tâm nhìn cái cây rồi nhìn Thanh Tuyết.
"Quả nhiên đã là ngưng đan kì, tu luyện thành hình.
Nếu để nó sống sẽ làm hại vô số sinh linh."
Thanh Tuyết nhìn Kiếm Tâm gật đầu như đã đạt được thống nhất.
"Được, chúng ta nhanh đuổi theo."
Vậy là hai người nhanh chóng nhảy vào hốc cây.
Tôi sau khi thấy ổn hơn thì bò tới chỗ Hoa Tâm canh trừng cho hắn.
Nhìn qua, hắn thương thế không kém tôi.
Cũng may năng lực của tôi là hấp thụ và chuyển hóa đa dạng năng lượng nên thương thế nhanh chóng khép lại.
Đây là thiên phú lợi hại nhất mà tôi có cho tới nay.
Có lẽ đây chính là sự bù đắp của ông trời cho người không có linh căn.
Ở dưới đất, vẫn là một hồi đại chiến.
Thanh tuyết liên tục dùng hàn kiếm hạn chế chuyển động của ma cây.
"Hàn băng ngưng kết."
Còn kiếm tâm nhanh chóng phát động kiếm khí lôi điện "Lôi đình vạn quân" đánh xuyên vào nội thể của nó.
Khiến cho con ma cây b·ị t·hương vô cùng nghiêm trọng.
Trong đầu nó bây giờ chỉ có một suy nghĩ làm làm sao để trốn thoát.
Thậm chí nó đã bộc phát toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Chỉ thấy ma cây hô lớn.
"Mộc bích tù lung."
Một bức tường dây gai hiện ra ngăn cản bước tiến của hai người Thanh Tuyết và Kiếm Tâm.
Nó nhanh chóng tận dụng thời cơ chạy ra ngoài.
Khi vừa thoát ra ngay lập tức nó đưa ánh mắt xanh lè hướng về phía chúng tôi.
Rồi nhanh như một cơn gió nó lao tới.
Chắc nó định bắt chúng tôi làm con tim để chạy thoát.
Tôi thấy vậy cũng hết sức căng thẳng.
Mặc dù đang sếp bằng điều dưỡng cũng đành dốc sức tích lực.
Tường là mọi thứ đã bình yên ai ngờ xui tận mạng.
Tôi thầm nghĩ:
"Chắc lần này không sống được rồi, liều vậy!"
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Nó không biết rằng hiện tại tôi đã khôi phục được vài phần năng lượng linh lực còn nó thì giờ chỉ như nỏ mạnh hết đà.
Nếu bình thường thì chúng tôi b·ị t·hương nặng như vậy chỉ có thể chịu trói trở thành con tin của ma cây.
Nhưng thực tế tàn khốc.
Khi ma cây lao tới, tôi vẫn tỏ vẻ bản thân vô hại.
Đợi nó lao vào bắt Hoa Tâm thì nhanh chóng xuất thủ.
Con ma cây đưa một tay về phía cổ của Hoa Tâm mà chẳng mảnh may đề phóng tôi.
Lập tức tôi một kiếm chém ra.
Kì thực tôi chỉ hi vọng có thể cản nó lại một lúc, đợi hai người Kiếm Tâm, Thanh Tuyết tới.
Nào ngờ, con ma cây không kịp phản ứng, lại b·ị t·hương nặng từ trước.
Ma cây chỉ kịp nhìn thanh kiếm trong tay tôi mang theo linh lực lướt qua người nó.
Không có linh lực hộ thể con ma cây điên cuống rít gào.
"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?
Ngươi, người, sao có thể."
Tôi thấy vậy cũng ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi chửi thầm
"Con mẹ nó, chuyện gì vậy, ảo à!"
Chỉ thấy ma cây giãy dụa.
Rồi thân thể nó nhanh chóng trở nên nhăn nheo, héo úa, hóa thành một khúc gỗ hình người.
Lúc này tôi mới tin là nhát kiếm yếu đuối đó của tôi vậy mà đã gϊếŧ c·hết được một con ma cây đạt tới ngưng đan kì.
0