Sau một ngày nghỉ ngơi, một lần nữa trận đấu bán kết bắt đầu.
Bước lên sân đấu trong tiếng hò reo đầu tiên là Ngô Quyền với cơ thể cường tráng, một bộ áo nâu theo phương hướng võ thuật.
"Ngô Quyền vô địch, Ngô Quyền vô địch."
"Ngô ca, ta muốn sinh con cho huynh."
"Ngô ca quá đẹp trai đi, ta yêu huynh."
Người thứ hai bước lên là Trần Nhân với một bộ áo giáp mỏng màu vàng kim rất nổi bật.
Hắn cũng được rất nhiều người ở dưới cô vũ nhưng họ lại không hề cổ vũ bằng miệng mà là dụng hành động.
Có một đám gõ trống trợ uy, một tốp lại đang tự đấm tay vào ngực, vào tay mà hát cái gì đó rất uy vũ.
Mặc dù Trần Nhân không có cơ thể cơ bắp cuồn cuộn như Ngô Quyền nhưng cảm giác cơ thể hắn mạnh mẽ rắn trắc lại thường.
Một làn da nâu căng bóng, Một mái tóc vàng buộc đuôi gà rất nghệ sĩ.
Trong miệng lại ngậm một cọng cỏ nhỏ.
Vừa lên sân đâu hắn liền ôm quyền chào hỏi Ngô Quyền.
"Nghe nói Ngô Huynh rất mạnh, ngày hôm nay được chiêm ngưỡng quả danh bất hư truyền"
Ngô Quyền hình như không thích nói nhiều nên trực tiếp vào thế thủ.
"Không cần phải nói nhiều, lên đi."
"Vậy Ngô huynh, mời."
Vậy là trận đấu chính thức bắt đầu sau tiến hô của trọng tài.
Trần Nhân xông lên, cả cơ thể hắn bao trong nguyên khí kim sắc ánh lên sắc vàng, đôi tay thì chuyển sang màu đen.
Ngô Quyền thì tràn ngập trong màu cam sắc.
Hai người lao vào nhau quyền đối quyền, cước đối cước không phân cao thấp.
Quyền pháp Trần Nhân thì mạnh mẽ còn Ngô Quyền thì tràn đầy tính cứng rắn.
Cứ chiêu chiêu liên tiếp ngươi qua ta lại.
"Haha, thật sảng khoái."
Hai người cười lớn rồi lại lao vào nhau như hai con hổ.
Sau một hồi hai người đều nhảy lùi lại phía sau đồng thanh nói:
"Không tệ.
Tới!"
Lần này hai người bắt đầu sử dụng kĩ pháp.
Trần Nhân tung quyền từ xa đầy uy lực.
Quyền ảnh có hình nắm đấm bay thẳng tới chỗ Ngô Quyền.
Ngô Quyền thì ngưng tụ khiên phòng thủ.
Một hư ảnh con rùa hiện lên bảo quanh cơ thể hắn ta.
Ngô Quyền tính toán nếu cứ phòng thủ như vậy với mức độ tiêu hao lớn của linh căn hệ kim thì hắn sẽ có cơ hội thắng.
Chợt Trần Nhân hét lớn.
"Hãy xem tuyệt kĩ của ta đây."
Trần Nhân tụ tập cương khí ngưng tụ thành một mũi khoan hét lớn "thiên long sát".
Mũi khoan xoay tròn bắn mạnh về phía Ngô Quyền.
Ngô Quyền cũng hết lớn "Địa Quy Thẫn".
Chiếc khiên linh khí trên tay Ngô Quyền sáng rực, tăng trưởng kích thước đồng thời xuất hiện thêm nhiều lớp.
Mũi Khoan tiếp xúc với cái khiên của Ngô Quyền phát ra âm thanh "leng keng" chỉ thấy tỉa lửa bắn tung tóe.
Sau đó từng lớp khiên bắt đầu rạn nứt.
Lớp thứ nhất vỡ, lớp thứ hai vỡ, lớp thứ ba cũng vỡ tới lớp thứ bảy là lớp cuối cùng mà uy lực chiêu thức của Trần Nhân vẫn khổng giảm.
Ngô Quyền thì không ngừng lui về phía ngoài lôi đài.
Hai người đều dùng toàn lực vì không ai muốn thua cả.
Mồ hôi trên trán Ngô Quyền đã chảy ra như mưa.
Bên phía của Trần Nhân cũng đang đốc sức để tang uy lực cho chiêu thức của mình.
Hai người đều lại đồng thanh hét lớn để ra tăng uy lực cho chiêu thức.
"Aaaaa."
Hư ảnh cái khiên và cái khoan đều lập tức sáng rực.
Một lúc sau thì lớp khiên cuối cùng cũng vỡ nát.
Ngô Quyền b·ị đ·ánh bay xuống đài, chỉ b·ị t·hương chút ngoài da.
Ngô Quyền nhìn về phía Trần Nhân lắc đầu thở dài.
"Ta thua."
Trần nhân chắp tay đáp lễ.
"Đa tạ ngô huynh đã nhường."
"Hừ, ngươi chỉ hơn ta một chút, nếu chiến đấu sinh tử chưa biết ai hơn ai."
Ngô Quyền trả lời một câu rồi xoay người rời đi.
Quả đúng như vậy, nếu là sinh tử chiến thì không thể nào nói trước được.
Một bên thiên về phòng thủ mà một bên lại thiên về công kích mạnh mẽ.
Trận chiến tràn đầy dã tính như vậy được người xem hết sức hoan nghênh.
Chỉ tiếc đa phần trận đấu chỉ mang tính cọ sát nên không có bên nào tung ra sát chiêu thực sự.
Từ đó mà các trận đấu cũng diễn ra khá nhanh chóng.
Trận đấu tiếp theo là của Thanh Tuyết và tên Gia Bảo.
Thanh Tuyết lần này mặc trên mình một bộ áo tuyết trắng nhìn đúng kiểu hình ảnh thần tiên tỉ tỉ kiếp trước trong phim tôi từng xem.
Tên Gia Bảo kia cũng mặc một bộ đồ màu đỏ, hơn thế hắn còn đánh son.
Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Hai người bước lên trên đài trong tiếng hò reo của nhiều người.
Rất nhiều người khi nhìn thấy Thanh Tuyết vẫn có chút bất ngờ. Dù sao cô mới về thành được có mấy hôm.
"Đó là Lý Thanh Tuyết phải không? Đẹp thật đó."
"Cô ấy trước là tốp mỹ nhân trong thành đó. Nhưng một năm trước lại đột ngột m·ất t·ích nên mới không được chú ý."
"Thanh Tuyết, tôi yêu cô."
Nhưng tiếng xì xào bàn tán, khen ngợi và cả bày tỏ tình cảm vang lên khắp sân đấu.
Trái ngược với lúc Thanh Tuyết lên sân.
Khi tên Gia Bảo bước lên thì không có mấy người cổ vũ.
Dường như những người bình thường đều có gì đó ác cảm kiêng dè, kì thị hoặc xa lánh hắn.
Nhưng chúng tôi lại nhìn thấy có mấy tài tuấn trẻ tuổi như Ngô Quyền, Trần Nhân đang đứng quan sát.
Họ chỉ khẽ gật đầu thể hiện sự tôn trọng và như một lời chào hỏi của các thiên kiêu.
Gia Bảo cũng chẳng có quan tâm ánh nhìn của người khác.
Hắn đưa mắt nhìn thanh tuyết lạnh lùng mà nói:
"Ngày hôm nay ta sẽ khiến cô không cần phải ra chiến trường nữa."
Thanh Tuyết cũng không chịu thất thể mà đáp lại.
"Ngươi cứ thử xem, cái loại "Nhị " công tử."
Không để mọi người đợi lâu, khi trọng tài hô bắt đầu.
Khí thế hai người lập tức bộc phát.
Không ngờ Thanh Tuyết vậy mà đã đột phá phá khí trung kì nhưng so với phá khí đỉnh phong của tên Gia Bảo thì thua xa.
Thanh Tuyết lập tức tung chiêu "lưu thủy băng phong".
Từng giọt mưa được linh lực ngưng tụ rơi về phía Gia Bảo, vừa chạm vào người hắn thì lập tức đóng băng.
Đồng thời lúc này Thanh Tuyết cũng xông tới sử dụng kiếm pháp t·ấn c·ông cận chiến.
Nhìn từ phía bên ngoài thì thấy giống như có một cơn bão tuyết đang xoay quanh Thanh Tuyết cùng t·ấn c·ông.
Còn cô thì như đang nhảy múa trong cơn bão đó.
Tên Gia Bảo thấy vậy thì cười lạnh.
"Chỉ có vậy sao?"
Sau đó nhanh chóng phát động hỏa công pháp chống lại.
Cả cơ thể hắn chìm trong hỏa diễm hừng hực khiến hắn không bị băng phong cản trở.
Chỉ nghe tiếng xèo xèo và hơi nước bốc lên che hết tầm mắt mọi người.
Ở trong màn sương hai người giao thủ trong chống nát thì hỏa diễm bộc phát đánh tan hết sương mù.
Chỉ thấy tên Gia Bảo đưa một ngón tay ra rồi hô "thủy hỏa".
Lập tức một cơn sóng Lửa bao trùm lao tới Thanh Tuyết.
Thanh tuyết nhanh chóng lùi lại hét lớn "phi long tại thiên" để nhảy lên né tránh.
Sau đó lại quát "thủy tức" để t·ấn c·ông.
Bên ngoài thì thấy Thanh Tuyết bay lên rồi hóa thành một cột xoáy nước đưa chân lao thẳng vào Gia Bảo.
Nhưng ngay lúc này chỉ nghe một âm thanh nhẹ nhàng "Hỏa Ngục".
Ngọn lửa linh khí mà tên Gia Bảo phóng ra trước đó bỗng bốc lên bao chùm về phía Thanh Tuyết.
Sau một nát, trên sàn chỉ còn lại một q·uả c·ầu l·ửa.
Cha của Thanh Tuyết vội vã hô lớn.
"Chúng ta chịu thua."
Rồi nhanh tay phát động một chiêu thủy thuộc tính dập tắt ngọn lửa của tên Gia Bảo.
Để cứu Thanh Tuyết, chúng tôi vội nhào lên sân.
Lúc này có thể thấy cô đã thương nặng.
Thanh Tuyết cả người đỏ rực chắc là đã bị phỏng sâu, lớp áo giáp vẫn còn nhưng hỏa khí đã ngấm sâu vào người gây nội thương.
Chắc Thanh Tuyết sẽ phải điều dưỡng ít nhất nửa năm và việc này sẽ bỏ lỡ dịp tích lũy công đức từ yêu ma xâm lấn lần này.
Mọi người nhìn tên Gia Bảo vô cùng phẫn nộ vì hắn ra tay không biết năng nhẹ.
Phải biết mặc dù nói đây là trận tỉ thí nhưng bản chất chỉ là các gia tộc cho con cháu cọ sát nhẹ nhàng mà thôi.
Thấy Thanh Tuyết như vậy, Hoa Tâm thậm chí còn định xông tới may mà Kiếm Tâm ngăn hắn lại.
Nhưng hắn vẫn không ngừng gào thét.
"Người đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết tay, tên vô sỉ, tên chó má."
Mặc dù kiếm tâm ngăn tên nhóc Hoa Tâm lại nhưng tôi thấy trong mắt lão cũng tràn đầy sự phẫn nộ.
Lão đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Đôi mắt lão đã chuyển sang màu đỏ từ bao giờ.
Chỉ thấy cha Thanh Tuyết nhanh chóng hạ lệnh.
"Nhanh, mau đưa nó về nhà chữa trị."
Nghe vậy, chúng tôi cũng nhanh chóng đưa Thanh Tuyết về trị thương mà không tiếp tục xem trận trung kết.
Nghe nói, Trần Nhân mặc dù mạnh nhưng tên Gia Bảo kia không chế hỏa quá tốt, sức t·ấn c·ông và tu vi đều cao hơn nên cũng phải nhận thất bại.
Chỉ là không b·ị t·hương nặng như Thanh Tuyết.
Hỏa cuồng bạo khó điều khiển vậy mà tên Gia Bảo có thể điều khiển vi diệu như vậy có lẽ là do công pháp hắn tu luyện.
Phải công nhận hắn đúng là một tên biếи ŧɦái mà!
0