Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 289: Biển Bạch Đằng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 289: Biển Bạch Đằng


Đây là một làng chài ở gần biển Bạch Đằng.

Quá khứ vui vẻ, leo trèo khắp nơi, được mọi người quan tâm chăm sóc, được cha mẹ bao bọc trở che.

"Ta ban cho ngươi ân huệ cuối cùng.

"Anh trai thối, à quên anh Đại Việt đẹp trai.

Mọi người thấy cảnh giành ăn của chúng tôi thì đều bật cười.

Chúng tôi được tộc người khổng lồ giữ lại làm khách quý nhưng chúng tôi tự chối.

Sau khi hỏi rõ tình hình thì chúng tôi cũng ngỏ ý mua một chiếc thuyền lớn để đi tìm đảo Vạn Xuân.

Hắn nhớ về quá khứ hai người đã từng làm anh em tốt.

Đọc theo con đường này, chúng tôi thấy ở cuối con đường là một tên người khổng lồ đang thoi thóp.

Ở đây đàn ông trưởng thành sẽ ra biển mà đánh bắt cá.

Trong vòng một tuần thì Trí Cao đã ổn định lại tình hình tộc người khổng lồ.

Trong thời gian này dường như sức mạnh cơ thể đều được âm thầm cải thiện dựa trên sự suy yếu của đậu thần.

Nhưng những thứ đấy có ý nghĩa gì sao.

Nói xong hắn cũng tắt thở.

Tên Quang Long thì do là chủng tộc bóng tối giống Huyết Hưng nên bị áp chế khá nhiều.

Cuộc sống này là vậy.

Tôi thở dài cảm khái.

Trên người hắn là vô số v·ết t·hương đang đóng băng.

Vì sao thịt người lại không ngon?

Có nhiều người từ bỏ tất cả để lấy được cái người khác cho là hạnh phúc.

Hắn thở hổn hển nói.

"Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp nha."

Chợt Bạch Tượng sát lại tôi mà cạ cạ vào người.

Hi vọng tương lai chúng tôi có thể kề vai chiến đấu với nhau lần nữa.

Tôi thở dài, nếu có một cường giả đứng ra mà xây dựng thì biển rộng ngoài kia hay nơi bờ biển dài này đều sẽ trở thành thiên đường.

"Vì sao chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Bù lại họ đem nhận được rất nhiều tiền tài, đồ tốt.

Nói rồi tôi dùng không gian lực toan lấy lại hoa quả.

Tôi cười khổ, dưới sự áp chế này hình như chỉ có tôi bị ảnh hưởng ít nhất.

Có gì ăn không cho em một ít."

Chúng tôi cứ vậy, lưu lạc trong sa mạng Trọng Trường gần một tháng.

Có người cho thì lại có người c·ướp.

"Con Voi thối, em!"

Ngươi muốn c·hết như thế nào?"

Rồi hắn nói.

Chương 289: Biển Bạch Đằng (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm ơn và xin lỗi ngươi, Trí Cao."

Lại phải trải qua nửa tháng nữa, chúng tôi mới có thể thấy xa xa có bóng dáng thành thị. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Anh có giỏi thì anh ăn đi, lêu lêu."

"Hãy cho ta c·ái c·hết có ý nghĩa.

Thạch Trung nhìn Trí Cao cười khổ.

Đúng không Quang Long?"

Tôi thì gãi mông nói.

Nhưng ngoài biển lớn lại là vô số quái vật và nguy hiểm rình rập nên người trở về được đều không có nhiều.

Đến cuối cùng lại nhận ra mình đã bỏ mất hạnh phúc lớn nhất của mình để đổi lấy những thứ vô dụng.

Chúng tôi nhanh chóng hỏi thăm tình hình thì đã biết nguyên nhân.

Về phần nhân tộc cũng được Trí Cao hạ lệnh buộc họ phải đem vật phẩm các tộc khác đến trao đổi chứ không nuôi không họ nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không cần giả bộ tốt với chúng ta.

Vì sao những gì ta làm đều trở nên như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên người khổng lồ kia cười khổ.

Những người sống ở đây đa phần cũng chỉ là trẻ nhỏ và người già, phụ nữ.

Cũng đem mọi chuyện công bố rộng rãi để mọi người hiểu là không được phép ăn thịt người.

"Thôi nghỉ đi, ta bị mặt trời thiêu đốt khô quắt còn mỗi bộ xương đây này."

Nửa canh giờ sau, chúng tôi tới nơi nhưng đập vào mắt chúng tôi là những xác người béo tròn nằm la liệt.

Huyết Hưng thấy mọi người đi đường đã lâu thì kêu.

"Ha hả, giờ tất cả là của bổn Voi rồi."

Trí Cao nhìn hắn thở dài rồi nói.

Thấy từng quả, từng quả bị kéo vào không gian mà không giữ được thì Bạch Tượng đưa đôi mắt quyết tuyệt nhìn tôi đầy ác ý.

Hắn muốn tới đó để thả hết đám bị nhốt đó ra.

Đó chính là dấu hiệu bị Quang Long chém trước đó.

Biến ta thành phân bón cho đậu thần.

Bạch Tượng rất nhanh, ôm tất cả chỗ hoa quả cười lớn.

Trí Cao trực tiếp tiễn chúng tôi tới xa mạc trọng trường để tới vùng đất tiếp theo mang tên là biển Bạch Đằng.

Mặc dù mới đầu họ có chút bất mãn vì trước nay họ chỉ cần cung phụng con cháu cho người khổng lồ để đổi tài nguyên.

Tôi biết nó định nịnh tôi nhưng thấy mọi người cũng mệt nên cũng lấy trong không gian ra một lượng lớn hoa quả.

Tôi lại có không gian chứa đồ nên không gặp nhiều vấn đề.

Trí Cao cau này hỏi dò.

Thấy cảnh đó tôi như lâm vào đường cùng, không ngờ con bé lại dám làm vậy.

Những gì chúng tôi thấy chỉ là những nhà tranh mái lá sơ xác.

Nhưng dưới sự kiêm quyết của Trí Cao, đồng thời nói rằng sẽ không nhận hiến tế nữa thì họ cũng đành khuất phục.

"Anh trai, cho em thêm một ít đi mà."

"Không đi nữa đâu, mệt c·hết bé rồi."

Đáng tiếc không có cường giả, nên đành để đám lang sói liên tục p·há h·oại, c·ướp đoạt.

Tôi dùng không gian chuyển nó cho từng người.

Để chúng tự sinh diệt rồi tới chỗ nhân tộc sinh sống để truyền bá mệnh lệnh mới.

"Em, em...."

Điều này thể hiện sự tôn trọng lớn nhất với chúng tôi, làm chúng tôi vô cùng cảm kích.

"Nào Voi con, muốn ăn thì mau cầu xin anh trai đi nào."

Mặc dù di chuyển vất vả và mệt mỏi nhưng do chúng tôi đều không yếu.

"Mơ đi."

Lâu lâu lại có người muốn đi tới Đảo Vạn Xuân để cầu nguyện nên hầu hết nam nhân có kinh nghiệm đều buộc phải đi cùng.

Bạch Tượng đảo mắt một vòng rồi lấy vòi đấm lưng cho tôi.

Sau đó Trí Cao nhìn về chỗ nuôi nhốt nhân tộc.

Rất nhiều quả đậu đã được tìm thấy giúp tộc người khổng lồ khôi phục nguyên khí sau đại chiến.

Sau đó tôi cũng lười giành với con voi không có liêm sỉ đó nữa.

Chỉ có Bạch Tượng là cả ngày kêu gào không ngớt.

Khi mà tôi đang đắc ý thì cái vòi hóa lớn rồi một lực ném tôi bay đi.

Đây giống như một thử thách để nâng cao thực lực nhiều hơn là một sa mạc khô cằn.

Sau đó nó lấy vòi phun nước miếng vào tất cả chỗ hoa quả kia.

Nhanh chóng lại gần thì đập vào mắt chúng tôi không phải là nơi sầm uất như trong tưởng tượng.

Vậy mà giờ lại bắt họ phải lao động để đổi lấy.

Kết quả do không có thực lực nên họ mãi mãi quẩn quanh trong khổ sở.

Đến lượt Bạch Tượng tôi cho nó ít hơn người khác để trêu tức còn bản thân thì giữ lại nhiều.

Hạnh phúc của mỗi người là khác nhau vì vậy hãy suy nghĩ thật kĩ trước mỗi hành động của mình.

"Ngươi thấy Trưng Nữ mệt rồi nên cố tình nói vậy chứ gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 289: Biển Bạch Đằng