Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 47: - Luyện thuốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: - Luyện thuốc


"Cô..." Tằng Kỳ nắm lấy vai Nhất Diệp lắc điên cuồng, "Lấy túi Càn khôn của cô ra đây, tôi muốn gϊếŧ người cướp của".

Đường đường là yêu tộc đệ nhất của thượng giới mà lại bị Nhất Diệp biến thành yêu tộc cấp thấp khó hoá hình, Vũ Quân chỉ có thể nín lặng không nói lời nào.

"Không cần gấp, cứ chờ cô khôi phục linh lực đã rồi tính" Vũ Quân khuyên nhủ.

"Cô đi đâu vậy?" Vũ Quân lên tiếng hỏi.

Tằng Kỳ thấy trận pháp đã che luôn phòng của Mã Nhã nên nói, "Đi thôi, tôi dẫn cô tới một phòng khác".

"Cũng... cũng tàm tạm" Vũ Quân khiêm tốn.

Tằng Kỳ trợn trắng mắt, "Ở quán trọ có nhiều người như vậy mà cô lại dám luyện Huyền Linh Đan, một khi mùi hương tràn ra ngoài thì cô tính làm sao?"

Không bao lâu sau Tằng Kỳ đã mua về hơn mười phần thảo dược để luyện chế Huyền Linh Đan, Nhất Diệp tìm trong túi Càn Khôn một lúc thì móc ra một lò luyện đan đen nhánh.

"Không cần" Vũ Quân phẩy phẩy đôi cánh, sau đó dừng trên một thân cây trong sân nói, "Tôi chờ ở đây là được rồi".

"Lò luyện này là Cửu Liên chân quân cho cô đúng không?" Tằng Kỳ suy đoán.

"Cái lò này cũng có hiếm đến vậy đâu" Cái lò luyện thuốc này chính là cái làm cô phát hiện ra thiên phú luyện thuốc của mình, mẹ cô đưa cho cô luyện thuốc chơi, cô còn cho rằng đây chỉ là lò luyện thuốc bình thường, "Vậy đứng đầu là loại lò nào?"

Nhất Diệp ở trong phòng ôn tập lại quá trình luyện Huyền Linh Đan một lần nữa trong đầu. Nói đến chuyện này thì Nhất Diệp không khỏi bội phục trí nhớ cửa tu sĩ, có thể sống ngàn vạn năm, nhìn thấy vô số sự vật, sự việc nhưng họ không hề quên thứ gì. Họ chỉ có thể nhớ tới khi c·h·ế·t mà thôi.

Mã Nhã thấy Tằng Kỳ trừng mắt nhìn mình thì có chút sợ hãi nhìn về Nhất Diệp.

"Đi thôi" Nhất Diệp gật đầu nói, "Cậu ta ngoại trừ giỏi về bố trí trận pháp thì cũng không có sở trường nào khác".

Nhất Diệp cười cười nói, "Đây đều chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nếu thật sự là thế thì tôi xuất hiện càng sớm thì càng giúp anh ấy cởi bỏ khúc mắc càng nhanh. Nếu không phải thì anh ấy nhìn thấy tôi cũng rất vui vẻ. Dù sao thì gặp chồng sớm một chút cũng tốt".

Nhất Diệp gom thuốc lại, vươn tay lấy một viên Huyền Linh Đan màu xanh lá kiểm tra nhưng không thể xác định được viên thuốc này có được luyện thành công hay không.

Tằng Kỳ suýt thì phun máu, "Kêu cô tới để nâng cao kiến thức, đồ không biết tốt xấu".

Lôi Viêm Thần Điểu không độ lôi kiếp, chỉ độ tâm ma.

"Ý cô là gì?" Tằng Kỳ và Vũ Quân cùng ngó qua.

"Đúng rồi, tiền bối có biết hoá hình không?" Nhất Diệp đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Không sao, chỉ là linh lực đã hao hết rồi thôi" Nhất Diệp nói.

"Luyện thuốc lâu lắm sao?" Mã Nhã hỏi.

"Việc gì?" Vũ Quân hiếu kỳ hỏi.

Nghĩ đến lời nói của sư huynh, Vũ Quân chấn động trong lòng, trăm năm qua Vũ Quân vẫn luôn tìm kiếm tâm ma của mình, vẫn luôn cảm thấy Thiên Đạo với anh còn cách nhau một tầng lá chắn, nhưng mơ hồ mãi không biết là gì, chẳng lẽ...

"Tôi có kết giới bảo vệ anh trai cho" Nhất Diệp nói xong liền đi lục túi Càn khôn.

Nhất Diệp nhắm mắt lại, bắt đầu tập luyện, đến khi ôn tập hòm hòm thì cô mới lấy một ít nguyên liệu luyện chế Huyền Linh Đan do Tằng Kỳ đưa cho lúc nãy lên. Tay trái cô khống chế lửa, tay phải cho thảo dược vào, từ từ luyện Huyền Linh Đan.

Tằng Kỳ lại nhìn về phía Vũ Quân hỏi "Vị... Ô tiền bối, có muốn tôi lấy cho ngài một phòng để nghỉ không?"

"Ừm" Vũ Quân cũng biết, anh tới Hoá Thần hậu kỳ đã hơn ngàn năm, mãi mà vẫn chưa tìm được phương pháp phi thăng, đến tận khi anh tỉnh lại lần này thấy yêu lực thức tỉnh thì mới biết được ngọn nguồn. Do đó hơn trăm năm qua anh vẫn luôn dùng nguyên hình đi khắp nơi du lịch là để tìm kiếm phương pháp phi thăng của Lôi Viêm Thần Điểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao lại hỏi vậy?" Lông mao trên người Vũ Quân lại bắt đầu dựng lên.

Vũ Quân đậu trên cành cây canh giữ phòng của Nhất Diệp, anh yên lặng nhắm hai mắt lại, không biết tại sao anh luôn cảm thấy không yên tâm khi để cô nhóc rời khỏi tầm mắt mình.

Chương 47: - Luyện thuốc

"Nên tôi luôn cảm thấy lần này chồng tôi không phi thăng được là vì tôi" Nhất Diệp nói.

"..." Ánh mắt Vũ Quân phức tạp nhìn thoáng qua Nhất Diệp, cuối cùng lên tiếng, "Cũng không vội một hai ngày".

Vũ Quân lảo đảo làm lửa lò loé loé.

Tằng Kỳ thở phì phò vung tay áo đi ra ngoài, Mã Nhã không hiểu gì đi theo sau, cô cũng nhận ra hình như tiền bối kỳ quái kia hình như lại tức giận, nhưng mà tiền bối hình như luôn luôn tức giận, nên giờ cô cũng không còn kinh ngạc nữa.

"Tôi còn nhớ lúc ở Phàn Thành, chồng tôi mặc một bộ áo bào màu trắng, nắm kiếm chỉ lên trời cao, sau đó vô số tia sét giáng từ trên trời xuống, nhìn anh ấy giống như thiên thần trên trời bay xuống" Tuy rằng lúc đó Nhất Diệp sắp ngất đi nhưng tư thế đẹp trai, hào hùng của chồng cô vẫn luôn in sâu trong cô".

Khi Nhất Diệp vừa bước ra ngoài thì Vũ Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở hai mắt, anh nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Nhất Diệp thì lập tức nhận ra linh lực của cô đã hao hết. Vũ Quân lo lắng bay tới đậu trên vai Nhất Diệp.

Nhất Diệp ngửa đầu nuốt viên đan dược, không chờ khôi phục đã đi về phía trước.

"Tiền bối thật tốt bụng" Nhất Diệp vô cùng vui vẻ nói, dẫn Vũ Quân trở về phòng lần nữa.

"Cô tin chắc là chồng cô nhất định sẽ đến bí cảnh đó sao?" Vũ Quân hỏi.

"Anh trai à, đừng có xúc động" Nhất Diệp có lòng tốt khuyên nhủ, sau đó cô quay đầu nhìn Ô tiền bối đang đứng trên ghế tỏ vẻ cảm ơn, Vũ Quân rung rung cánh coi như đáp lại.

Tằng Kỳ và Mã Nhã đi rồi nên bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại Nhất Diệp và Vũ Quân, Nhất Diệp bỗng nhìn Vũ Quân đầy tươi cười nói, "Tiền bối, mối quan hệ giữa ngài và chồng tôi rất tốt đúng không".

Hoá hình? Chẳng lẽ cô nghi ngờ rồi, muốn xem hình dáng của anh, Vũ Quân cuống quít lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"....." Được, dù sao cả nhà cô đều đỉnh, "Bốn chiếc lò luyện đan tốt nhất giới tu tiên gồm: Thanh Long dược đỉnh đứng thứ hai nằm trong tay tông chủ Tông Đan, đứng thứ 3 là Thanh Hải Bích Thuỷ dược đỉnh trong tay Thanh Phong chân nhân của Phong Hoà Sơn, đứng thứ 4 chính là Thất Bảo dược đỉnh này, giờ cô đã biết giá trị của nó đâu".

Vũ Quân nhìn về phía Nhất Diệp hỏi, "Cô vội vã đi tìm phu nhân là vì sợ cậu ta lưu lại tâm ma bởi cái c·h·ế·t của cô?"

"Phàn Thành là ở đâu?" Lại là một nơi anh chưa từng nghe tới.

"Đúng vậy" Nhất Diệp hoài niệm, "Bộ dáng gọi sét của chồng tôi vô cùng đẹp".

Tằng Kỳ bị Mã Nhã đối xử như vậy thì nóng lòng, bên ngoài kia có boa nhiêu người muốn anh dạy bảo mà anh còn không thèm phản ứng, vốn định tuỳ tiện chỉ cô nhóc này một chút mà cô lại làm như anh cầu xin cô tới xem không bằng.

Nhất Diệp nghĩ mình đã luyện sai bước nào rồi nên lại tiếp tục luyện thêm mẻ nữa, nhưng 3 lần luyện liên tiếp, đều dùng linh lực biến thành lửa, đến lần thứ 4 thì mới luyện được một nửa thì linh lực của Nhất Diệp bỗng nhiên không có tác dụng, lò luyện tắt lửa nên mẻ thuốc thứ 4 cũng coi như xong.

"Tiền bối chú ý lửa lò nha không là hư đan dược đó" Nhất Diệp kêu thảm thiết.

"Phải... phải không?" Vũ Quân lập tức sợ mình bị lộ.

"Không phải, là mẹ tôi đưa cho" Nhất Diệp trả lời.

"Đồ tấm chiếu mới" Nhất Diệp khinh bỉ.

Bỏ đi, không nên xúc động làm bại lộ thân phận. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Là một thành thị ở trần gian" Nhất Diệp nhớ tới những chuyện đã trả qua ở Phàn Thành, "Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời tôi. Mỗi ngày trôi qua tôi đều giúp chồng giặt quần áo, nấu cơm, tối đến thì chồng sẽ ôm tôi ngủ".

"Cô thế nào rồi?" Vũ Quân nhẹ nhàng hỏi.

"Được" Mã Nhã nghe xong thì mới gật gật đầu.

"Có phải cô nghĩ nhiều rồi không?" Ánh mắt Vũ Quân chợt loé, anh còn không nhớ rõ sự tồn tại của cô, sao anh lại có thể vì cô mà hoãn phi thăng.

Tằng Kỳ lại dùng thanh khiết thuật thu dọn sạch sẽ rồi mới nhìn qua Nhất Diệp hỏi, "Cô định luyện thuốc ở đây luôn à?"

Hai trăm năm trước mình có thể phi thăng rồi sao? Nếu những gì cô nhóc này nói là sự thật thì anh sẽ vì cô ấy mà hoãn thời gian phi thăng sao?

"Không thì ở đâu nữa?" Nhất Diệp hỏi.

"Để tôi làm cho" Vũ Quân bỗng lên tiếng nói, "Tôi dùng lửa giúp cô đốt lò".

Nhất Diệp không để ý nói, "Tạo một cái kết giới là được".

"Tiền bối, ngài ở núi Phong Hoà nên chắc cũng biết là tu vi của chồng tôi đã sớm có thể phi thăng rồi" Nhất Diệp bỗng nhiên nói.

"Hả? Tiền bối không bố trí một mình được sao?" Mã Nhã nghiêng đầu hỏi.

"Cô biết?" Tằng Kỳ giật mình nói.

"..." Sao cô lại có suy nghĩ thế vậy?

"Nếu không ở trong tay chồng tôi thì ở trong tay ma tu thôi" Nhất Diệp trả lời.

"Bà cô của tôi ơi, đồ Cửu Liên chân quân cho cô đâu phải thứ bình thường, cô luyện thuốc mà phải dùng đến nó làm gì?" Tằng Kỳ không thể nhìn nổi cách phí phạm của trời này của Nhất Diệp, "Được rồi, để tôi bố trí một cái trận pháp, hiệu quả cũng tương tự thôi".

"Tôi biết khoảng 200 năm trước khi ở Phàn Thành chồng đã có thể phi thăng nhưng lúc đó tôi còn 10 năm tuổi thọ thôi nên chồng tôi liền hoãn thời gian phi thăng lại". Nhất Diệp nói, "Tôi tưởng 200 năm sau rồi chồng tôi kiểu gì cũng phi thăng rồi, ai ngờ mọi người lại nói anh ấy vẫn còn nỗ lực tìm kiếm phương pháp phi thăng".

Nhất Diệp có thiên phú rất cao ở mảng luyện thuốc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thử luyện Huyền Linh Đan, hơn nữa cũng không có phương pháp cụ thể nên một hai lần đầu cô vẫn thất bại. Đến lần thứ 3 luyện chế Nhất Diệp mới xem như tiến vào trạng thái, nhưng đến thời điểm kết thúc quá trình luyện thuốc thì Nhất Diệp lại phát hiện ra chỗ không đúng. Căn bản là lúc trước khi vị trưởng lão kia luyện Huyền Linh Đan thì thu được đan dược mang dược khí màu vàng, sau đó Huyền Linh Đan luyện thành cũng nhiễm hoa văn màu vàng nhạt, nhưng lúc Nhất Diệp lấy thuốc thì xung quanh lò luyện lại bay dược khí màu xanh lá, cuối cùng đan dược cũng có sọc màu xanh lá. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thất bảo dược đỉnh" Vũ Quân thấy cái lò luyện đan xuất hiện, liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của nó.

"Viên phòng!" Nhất Diệp hét lớn một tiếng rồi bỏ hết thảo dược vào trong lò.

Vũ Quân lấy từ trong túi Càn khôn ra một lọ thuốc Hồi Linh Đan do sư huynh luyện chế rồi nói, "Ăn một viên đi"

"Rầm!"

"Bọn tôi ở bên ngoài chờ cô" Tằng Kỳ dẫn Mã Nhã và Vũ Quân rời khỏi phòng.

"Cũng được" Tằng Kỳ cũng không cố chấp, chỉ dẫn Mã Nhã rời đi.

"Hôm nay ngài đã đánh Tằng Kỳ vài lần, đây là tiền bối đang thay mặt chồng bảo vệ tôi đúng không?" Nhất Diệp cười hì hì nói, "Trước đây khi có người bắt nạt tôi thì chồng cũng dùng sét đánh người ta, rất giống với phương pháp của tiền bối".

"Mã Nhã không phải đã bói rồi sao, chồng tôi ở bên cạnh tôi, chỗ nào gần đây đáng giá để đi tìm thì cũng chỉ có cái bí cảnh đó thôi" Nhất Diệp cười trả lời.

Nhất Diệp lau lau mồ hôi trên thái dương, có chút không cam lòng cắn cắn môi. Cuối cùng cô vòng qua lò luyện, đẩy cửa đi ra ngoài.

"Đan dược còn chưa luyện xong, tôi muốn đi tìm Tằng Kỳ, bảo cậu ấy dùng linh lực giúp tôi đốt lò" Nhất Diệp trả lời.

Tằng Kỳ nói xong thì liếc nhìn Mã Nhã đang ngồi im lặng một góc nghe mọi người nói chuyện, anh ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Nhóc con, tới đây hỗ trợ".

"Trước đây tôi có nuôi một gốc tiểu đằng yêu, con bé nói rằng yêu tộc cấp càng cao thì càng dễ hoá hình, con bé là yêu tộc cấp thấp nên đến Hoá Thần thì mới có thể hoá hình" Nhất Diệp an ủi Vũ Quân, "Tôi thấy có vẻ tu vi của tiền bối rất cao, chắc là khoảng Hoá Thần rồi".

Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, đánh cho Tằng Kỳ đang kích động cháy đen lần nữa.

"Haizz, không nói chuyện với ngài nữa, tôi muốn ra ngoài tìm Tằng Kỳ" Nhất Diệp nhấc chân đi ra ngoài sân.

Vũ Quân đậu trên vai Nhất Diệp, vừa dùng linh lực tạo ra lửa vừa tò mò hỏi: "Theo lời cô nói thôi chồng cô có khúc mắc trong lòng là vì cô, chờ đến khi cô tìm được cậu ta, cậu ta thấy cô rồi khúc mắc được cởi bỏ rồi phi thăng thì không phải cô càng không thấy được cậu ta sao?"

"Chắc khoảng 2, 3 ngày gì đó" Tằng Kỳ muốn chắc ăn nên nói, "Thế này còn nhanh đó".

"Không sao, có người giúp tôi đốt lửa thì luyện thuốc sẽ không tiêu hao linh lực, tôi phải nhanh luyện thành Huyền Linh Đan để đi tìm chồng nữa" Nhất Diệp nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Editor: Yuri Ilukh

"Ha ha... Vì 200 năm trước nó ở trong tay tôi mà" Nhất Diệp cười mỉa hai tiếng, "Sau đó hồn thể tôi tiêu tán, túi Càn Khôn cũng không biết bị ai nhặt đi rồi, dù sao cũng chỉ ở trong tay chồng tôi hoặc ma tu thôi".

Ôm cô... ngủ, Vũ Quân hoảng sợ bay xa hơn một chút, anh cảm thấy người chồng trong miệng Nhất Diệp không thể là anh được, nếu như anh thật sự là chồng của Nhất Diệp thì cũng sẽ không chủ động làm những việc đó.

"Cô biết sao?" Tằng Kỳ hỏi.

"Dạ" Mã Nhã lúc này mới nghe lời đi tới trước người Tằng Kỳ.

Bên này Tằng Kỳ vừa bố trí xong trận pháp bảo vệ thì dẫn Mã Nhã đi vào trong nói, "Trận pháp đã bố trí tốt rồi".

"Cửu Chuyển Càn Khôn dược đỉnh, bây giờ nó ở đâu thì tôi không biết" Tằng Kỳ nói.

"Hai trăm năm trước tôi tiêu tán trong ngực anh ấy, chồng tôi là người trọng chữ tín, không thể bảo vệ tốt cho tôi, không đáp ứng được yêu cầu của anh trai tôi, chắc là đã lưu lại khúc mắc trong lòng anh ấy" Nhất Diệp nói.

Vũ Quân mỉm cười nhìn Nhất Diệp, cảm giác quen thuộc và một chút ấm áp lại chậm rãi nổi lên trong lòng.

"Vậy địa vị yêu tộc của tiền bối chắc là không cao" Nhất Diệp nói.

"Đây là thất bảo dược đỉnh sao?" Tằng Kỳ nghe Vũ Quân nói vậy thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc lò luyện đan tấm tắc, "Đây là một trong bốn lò luyện đan tốt nhất của tu tiên giới sao?"

"Cảm ơn" Nhất Diệp nhận lấy viên thuốc, cô cảm nhận được mùi hương phát ra từ viên thuốc, cô biết đan dược này không phải đồ bình thường.

"Tôi biết nó ở đâu" Nhất Diệp chớp chớp mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: - Luyện thuốc