Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Thẩm Tử Kiêu nhướng mi, trầm mặc không nói.
Cơnsốtcaodovếtthươngmớibắtđầuhồiphụcvàosángnay.
Lúc Tô Linh nói chuyện, ngữ điệu hơi nâng lên, ngữ khí mang theo chút ý cười,làm cho người ta không có cách nào phát ra chút lửa giận.
Từ trước đến nay Tô Linh không thích hỏi vấn đề mà mình thấy không cần biết.Cô xoay người, bưng bát cháo trên bàn trà lên, sau đó đi vào phòng ngủ.
Thẩm Tử Kiêu: “…”
Thân phận của mình quá mức đặc thù, nếu lộ mặt, nhất định sẽ rước lấy khôngít phiền toái.
“Cậu nói khi anh ấy tỉnh lại, biết thành viên của tổ mình đã hi sinh gần hết, sẽkhông…”
SauđóanhtrơmắtnhìnTôLinhhắnggiọngmộtcái,hítsâumộthơi,bắtđầulảinhải:“Thìlàbuổitốihômtrướctôivềnhàthìpháthiệncóngườitựtiệnxông vào, sau đó trải qua một loạt động tác dũng mãnh đã thành công đưa ngườiđó vào cục cảnh sát. Sau khi xong việc, tôi thấy chỗ này thật không an toàn,muốn chuyển nhà, lúc này bạn tôi đã giúp tôi tìm một khu nhà có hoàn cảnh rấttốt! Sau đó tôi liền dọn nhà trong ngày hôm đó, nhưng sau khi dọn xong cảmthấy rất mệt chẳng muốn nấu cơm, sẵn tiện ra ngoài thịt nướng cùng bạn, sau đóchơi đến tối muộn mới quay về. Lúc ấy mưa to may mà tôi có mang theo ô, tôicầm ô đi trên con đường nhỏ trở về nhà mới.”
Nhưng bởi vì nếu cùng nhau có mặt ở hiện trường, nhất định sẽ bị phóng viênđến phỏng vấn.
Cơ thể như bị một lực lôi kéo, từng chút một rơi xuống, cảm giác mệt mỏi trànvào trong máu.
Đúng là việc mà cô sẽ làm.Nhưng---
Nhiệm vụ thứ 157 của tiểu đội săn sói thất bại.
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu rời đi.
Anh thậm chí có thể nhớ lại vô cùng rõ ràng, một đám đồng độisớm chiềusống chung, vào sinh ra tử lại hy sinh trước mặt mình. Có người còn không thểnhắm mắt, mãi cho đến khi cơ thể cứng đờ, tay phải vẫn siết chặt s·ú·n·g.
ThẩmTửKiêunhắmmắtnghỉngơi,lôngmikhẽđộng.Mộtgiọtmồhôitừtrêntránanhrơixuống,xẹtquayếthầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, xoay cánh tay nhìn thoáng qua lớp băng vải đượcbăng bó chỉnh tề, tay phải hơi dùng sức, nắm thành quyền. Anh ngước mắt lên,gian nan khởi động thân thể: “Tôi phải đi rồi.”
[Làm sao cho người đang hôn mê ăn?][Hônmêmộtngàycócứuđượckhông?]
Lúc Thẩm Tử Kiêu mở mắt, cô có thể nhìn rõ được tơ máu trong đáy mắt.
Thẩm Tử Kiêu: “Không cần.”
“Thẩm Tử Kiêu?”“Anhkhôngsaochứ?”
Tô Linh không biết từ đâu lấy ra một tập giấy phác thảo.
Bộ dáng của anh trông thật mệt mỏi, ngay cả nhấc ngón tay lên cũng phải dùnghơn nửa sức lực.
TôLinhxoayngười,rótnước,sauđóđỡThẩmTửKiêudậy,đưalynướcđếnbên môi anh.
“Tôi không bao giờ buông tha người mẫu thể hình của mình!”Tinhthần nghệthuật thậtkhiến lòngngười xúc động!
[Giới thiệu quan tài định chế...]Thật là giúp người làm niềm vui!Thật xúc động lòng người!
Cảm giác đau đớn cùng đói bụng kéo đến càng thêm mãnh liệt, từ lồng ngực tớibụng đều có chút khó chịu.
Thẩm Tử Kiêu giơ tay lên, nắm chặt thành nắm đấm, đặt bên môi, ho nhẹ vàitiếng, một lát sau anh mới ngước mắt lên, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Tô Linh: “Bởi vì rất có thể anh cũng là mục tiêu của đám người kia có phảikhông?”
“…”
Lúc Thẩm Tử Kiêu nói chuyện, giọng nói khàn khàn. Nhưng từng câu chữ đềuquả quyết và có lực uy h**p, khiến người ta không để ý đến sự suy yếu lúc nàycủa anh.
Nhưng tình trạng của Thẩm Tử Kiêu còn chưa tốt, liên tục sốt nhẹ cộng thêmmiệng vết thương bị nhiễm trùng, làm cho cả khuôn mặt của anh cực kỳ táinhợt. Bây giờ có thể có sức nói chuyện, tất cả dựa vào ý chí vững vàng.
Tô Linh lại trừng mắt nhìn: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không ăn anh. Với tìnhtrạngnàycủaanh,dùcólàthầntiêncũngkhôngthểrakhỏiđây.Tôingậmđắngnuốtcaycứu chữaanh haingày, khôngphải đểanh racửatìm c·h·ế·t.”
TôLinhcười,“Vìvậyanhnhấtđịnhphảiởđây.”“Ngoàinơinày,anhcòn cóthểđiđâu?”
“Chưangheainóiqua,bâygiờtôiđãnóichoanhrồiđấy.”
Tô Linh đứng lên, một tay xoa thắt lưng, cười nói: “Đã có ai nói với anh, đạitiểu thư như tôi không cần lo cơm ăn áo mặc, lúc nào cũng được nuông chiềukhông biết trời cao đất dày chưa?”
Lịch sử tìm kiếm cho thấy:
Dùcóbòtôicũngphảitrốnkhỏiđây.
Tô Linh đứng dậy đè anh lại: “Tình trạng này của anh muốn đi đâu?”Tô Linh nhìn thẳng mặt của Thẩm Tử Kiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, đôi mắt híp lại, anh trầm giọng nói: “Tôi khôngthểở đây.”
Từ khi Tô Linh đưa Thẩm Tử Kiêu về nhà, trang web được truy cập nhiều nhấtlà Baidu.
Thẩm Tử Kiêu không trả lời.
Thoát ra từ cõi c·h·ế·t, đôi khi cũng không phải chuyện đáng được ăn mừng.Trướcmắt là một mảnh trắng xoá.
Thẩm Tử Kiêu không nhớ rõ mình ngất xỉu ở đâu, cũng không nhớ Tô Linh đưamình về nhà như thế nào.
Chỉ còn lại đội trưởng Thẩm Tử Kiêu, và một thành viên nữ vô tình được cứubởi một doanh nhân giàu có đến khảo sát tình hình địa phương.
Rõ ràng thân thể đang trong tình trạng suy yếu, nhưng vẫn sắc bén, khiến ngườikhác không dám khinh thường.
“Bịthươngthànhnhưvậy,anhấysốngsótbằngcáchnào?”“Mạng lớn thật.”
Chương 11 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Này!?”
ThẩmTửKiêubìnhtĩnhnói:“Vìvậytôikhôngthểởđây.”“Không.”
Tô Linh: “Là điềm báo!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xuỵt,đừngnóinữa,látnữađừngnóivớianhấy,cơthểanhấyhiệntạibịthương rất nặng, không thể lại kích động.”
“Anh còn không chịu tỉnh tôi sẽ c** s*ch quần áo của anh rồi chụp lại, sau đóphát vào vòng bạn bè!”
“…ThiếugiaTrầnthịđãtỉnhlạitrongbệnhviện,saukhiđượcbácsĩkiểmtra,sức khoẻ dần tốt lên. Sự kiện b·ắ·t· ·c·ó·c lần này không có người mất tích haythương vong, cảnh sát cũng tiến hành điều tra thêm vụ án lần này…”
Cô nâng mắt lên, hàng mi run rẩy như cánh bướm: “Vì sao không thể quay vềnhàhọ Trần? Vì sao khôngthể gọi xe cứu thương?”
KýứccủaThẩmTửKiêudừnglạilúccứuTrầnKhải,saukhithuxếpchỗởantoànchocậu ta,đã dùngđiện thoạicủa TrầnKhải đểgửi địnhvị chocảnh sát.
Ánh sáng trước mắt cũng dần bị bóng tối bao phủ, sương mù đen nổi lên từ bốnphía, dần dần bao phủ toàn bộ suy nghĩ của Thẩm Tử Kiêu.
Đôi mắt của Thẩm Tử Kiêu, cho dù lúc thân thể suy yếu, sắc mặt kém đến mấythì vẫn sắc bén như cũ.
Mạng lớn có lúc cũng không phải chuyện tốt.
TV trong phòng khách đang phát tin tức ngày hôm đó.
[Hôn mê một ngày một đêm có thể cứu chữa không?][Hôn mê gần hai ngày có thể cứu không!!]
TôLinhnóiđếnđây,dừnglạimộtchút,rótchomìnhmộtlynước,saukhiuốngmột ngụm tiếp tục nói: “Sau đó trên đường về nhà tôi nhìn thấy anh, thuận tiệnmang anh về nhà.”
TôLinhđilên,vươntaycầmlấyđiềukhiểntừxa,tắtmànhìnhTV.Không có ai mất tích?
Vì sao không có ai nhắc đến Thẩm Tử Kiêu?
Nhưng vết thương trên người lại làm tiêu hao không ít thể lực.
Dường như căn bản không bị Thẩm Tử Kiêu hăm doạ.Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: “Tô Linh…”
Tô Linh vươn tay, vuốt mái tóc xõa xuống một bên mặt, giọng điệu bình tĩnh:“TôinhìnthấytintứcliênquanđếnTrầnKhải,cũngđạikháicóthểđoánđược,anhbiến thành như thế nàylà vì cứu Trần Khải.”
Trong quá trình vây quét các tụ điểm, do tình báo sai lệch lại thêm việc giánđiệp tiết lộ cơ mật, 15 thành viên của đội gần như bị tiêu diệt trong vòng mộtđêm.
ĐámngườimuốnhạiTrầnKhảichắcchắnsẽthămdòđượcailàngườiđãcứuTrầnthiếu gia.
Chonênnếumìnhbịpháthiện,TôLinhsẽbịliênlụy.
Thẩm Tử Kiêu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Tô Linh, cụp mắt xuống, một látsau từ lồng ngực phát ra một tiếng cười khẽ.
Tô Linh nói xong, không cho Thẩm Tử Kiêu cơ hội phản ứng, mà lập tức đi đếnphòng bếp, lấy bát cháo táo đỏ từ nồi cơm giữ nhiệt ra.
ThẩmTửKiêunghevậy,cóchútdựcảmkhôngtốt.
[Nhặt được một người đẹp trai trên đường nên chăm sóc như thế nào.][Vết thương trên người xử lý ra sao.]
Tô Linh đặt bát cháo bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, sau đó ngồi xuống, chống cằmcười tủm tỉm hỏi: “Cần tôi đút không?”
NgheThẩmTửKiêuhỏi,TôLinhkhẽnhíumày,trầmngâmnói:“Chuyệnnày...nói ra dài lắm!”
Bên tai truyền đến giọng nữ quen thuộc, nhưng một lát cũng không thể nhớ đãnghe qua ở đâu.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy não có chút đau: “Cho nên cô trước đó dài dòng nhưvậy là…”
ThẩmTửKiêucaumày,âmthanhtrầmthấpkhànkhàn:“Saotôilạiởđây?”
Dùngthủđoạnthâmđộcnhưvậyđểuyh**pngườibệnhtỉnhdậy.
Tô Linh cười, sau đó nói: “Anh có muốn biết vì sao tôi cứu anh không?”Thẩm Tử Kiêu có loại dự cảm không tốt: “Vì sao?”
Anh cắn răng, gian nan quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tô Linh.Thẩm Tử Kiêu: “…”
TôLinhthởdài,sauđónói:“Gầnhaingày.”
Chẳng qua mí mắt giống như chịu sức nặng ngàn cân, khiến anh cho dù dùnghết sức cũng không thể mở ra.
Ồn quá.
“Ngủ nữa tôi liền gọi xe cứu thương đó.”Hừm.
“Thẩm Tử Kiêu! Tôi thấy mắt anh khẽ mở rồi!!”
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy buồn ngủ.
Tiếngcườinàykéođếnmộttrậnhokhan.
Lúc Thẩm Tử Kiêu nằm trên giường bệnh, ý thức vẫn còn minh mẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ý thức thanh tỉnh cùng cảm giác buồn ngủ đè ép lẫn nhau, cảm giác mệt mỏi rãrời trên người cũng càng thêm nặng nề.
Lúc Tô Linh nói chuyện, ngữ khí giống như lúc thường, bình tĩnh không chút đểý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.