Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


Người đàn ông đứng trước cửa sổ lớn sát đất, v**t v* chiếc nhẫn trên ngón cáibàn tay phải, đôi mắt khép hờ, hơi nhíu chân mày, hai tay giao nhau chống lêncây gậy ba-toong, trên thân gậy là hình con sư tử được chạm khắc tỉ mỉ.

Trướccửasổcóthểnhìntoàncảnhthànhthịphíadướivớixecộchậtnhưnêmcối.

Trờiđãvềkhuya,nhưnghaibênngãtưđườngvẫnsángđèn,sầmuấtmàlạitĩnhmịch.

Căn phòng này sử dụng tông màu thiên về đen, phong cách trang trí rất sangtrọng và xa xỉ, cho dù là người không am hiểu về thiết kế và thẩm mỹ khi bướcvào, cũng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng hơi thở sặc mùi xa hoa trong khôngkhí. Có người đẩy cửa bước vào, cách người đàn ông khoảng 2-3m thì dừng lại,cung kính khom người, thái độ kính trọng vừa phải, ngữ khí lễ phép theo khuônmẫu: “Thưa ngài, tôi đã trở lại.”

Mi mắt của người đàn ông khẽ động, sau đó từ từ mở ra, ông ta không quay lại,chỉnhẹ giọng hỏi:“Tìm được người đãcứu Trần Khải chưa?”

Người này toàn thân cứng đờ, giọng nói hơi chột dạ: “Vẫn chưa tìm được, thưangài.”

Ngườiđànônghừlạnhmộttiếng,xoayngườivỗvaingườinày,ngồixuốngsôpha. Ông ta uể oải ngả người ra phía sau, vươn tay cầm lấy ly thuỷ tinh trênbàn, ngón trỏ ma sát thành ly, một lát sau nhướng mày, dùng sức ném chăn vềphía người đó. Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vanglên: “Đồ rác rưởi.”

Người này cũng không né tránh, mà ngoan ngoãn nhận đòn. Anh ta cắn chặtrăng, cúi đầu nói: “Thưa ngài, chúng tôi đã cho người điều tra, người đó tên làThẩmTửKiêu.KhôngbiếtnhàhọTrầntìmđượcvệsĩriêngởđâu,nhưngnănglực trinh sát rất mạnh, tôi nghi ngờ có thể là quân nhân đã xuất ngũ.”

Người đàn ông cười lạnh, đưa tay v**t v* hình sư tử được điêu khắc trên thângậy, nói: “Một tên lính đã xuất ngũ cũng không giải quyết được, tôi nuôi cácngười nhiều năm vậy để làm gì!”

Thuộc hạ cắn cắn môi, trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, không nói gì.

Người đàn ông nhắm mắt lại, dùng quải trượng gõ nhẹ trên đất, sau đó nói: “Tôikhông cần biết Thẩm Tử Kiêu có lai lịch thế nào, nhưng tên kia còn sống chínhlà mối đe dọa đến chúng ta.”

“Tìm được tên kia, sau đó lặng yên không một tiếng động giải quyết sạch sẽ.”Thuộc hạ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng, nói: “Rõ, thưa ngài.”

Nói xong liền cất bước đi ra cửa.

Sau đó lúc anh ta chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy người đàn ông nóithêm: “Lần này nếu lại thất bại, cậu biết kết cục là gì rồi chứ?”

Tên thuộc hạ ngẩn người, sau lưng cứng đờ.

Người đàn ông chớp mắt, sau đó nói: “Không phải tôi không chừa cho cácngười đường sống, nếu làm việc bất lợi đắc tội đến vị kia—”

“Tôi cũng không cứu được các người.”

***

Mấy ngày nay Tô Linh nhọc lòng quan tâm đến tình trạng Thẩm Tử Kiêu, khócóđược một giấcngủ ban đêmyên ổn nhưvậy.

Hơn nữa cô từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt thói quen lành mạnh, mỗingàyngủítnhất8tiếng,vídụnhư2giờsángđingủ,11giờtrưathứcdậy.

Chonênlúccôtỉnhdậy,đãgần12giờtrưa.

Nói đúng ra, là do nhịn không được muốn đi toilet.

Lúc mới tỉnh ngủ luôn có chút choáng váng, toàn thân rũ rượi, đầu óc mơ hồ.Tô Linh ngáp một cái, từ từ bước xuống giường, xỏ dép lê.

Suy nghĩ trống rỗng.

Đêm nay ấm hơn mấy ngày trước. Nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ của TôLinhhơicao,chănlạidày,lúcTôLinhngủđãchảymồhôi,đồngủcũngbịướt.

Tô Linh dụi mắt, lấy áo ngực trong tủ quần áo ra, sau đó lạch cạch đi về phíaphòng tắm.

Tô Linh đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, tỉnh ngủ, thay áo ngực. Da thịt lộra trong không khí, cảm giác mát lạnh dâng lên, làm cho cô cảm thấy thoải máikhông ít.

Hình như đã quên gì đó?

Tô Linh xoa xoa huyệt Thái Dương, mở cửa phòng tắm.Sau đó đối diện là khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu mặc áo sơ mi trắng, cúc áo được cài chặt chẽ, nhưng lại có chútcảm giác cấm d·ụ·c. Tình trạng của anh dường như đã tốt hơn nhiều, khí huyếttrên mặt cũng tốt hơn trước, lúc này đôi môi mỏng nhếch lên, đường nét khuônmặt thâm thuý.

Luôn có vài chuyện khiến người khác khó có thể xem nhẹ.

Giống như việc Thẩm Tử Kiêu chỉ ngẫu nhiên giương mắt lên, liền có thể nhìnthấy rõ ràng cần cổ trắng như tuyết, cùng với xương quai xanh tinh xảo của TôLinh.

Tô Linh: “!”

Cô nhanh tay đóng cửa phòng tắm lại, mang theo một cơn gió, thổi tung nhữngsợi tóc trên trán của Thẩm Tử Kiêu.

Ngay sau đó giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận của Tô Linh truyền đến: “Lưumanh!”

Lưu manh?

Thẩm Tử Kiêu bối rối.

Ngay sau đó Tô Linh suy nghĩ, nhận ra mình không thể úp cái nồi này choThẩm Tử Kiêu được. Nhưng cô càng muốn già mồm át lẽ phải: “Sao anh dậysớm như vậy! Lưu manh!”

Thẩm Tử Kiêu: “12 giờ trưa rồi.”

Tô Linh nghẹn một chút: “Vì sao anh không gõ cửa!”ThẩmTửKiêu:“Chưakịpgõcửa,côđãmởcửarồi.”

Tô Linh lại nghẹn, sau đó vắt hết óc suy nghĩ một cái lí do: “Vậy anh trợn trònmắt làm gì!”

Thẩm Tử Kiêu: “…”Được rồi.

Anh nhướng mi, cười nói: “Rồi rồi, lỗi của tôi, xin lỗi.”

Thẩm Tử Kiêu nhẹ cụp mắt xuống, trong chốc lát quên mục đích tìm Tô Linhđể nói chuyện gì. Chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn, một đôi mắt đenkịt thâm thuý như biển sâu. Có một nháy mắt hình ảnh dừng lại trong đầu làcảnh tượng vừa rồi, sau đó tất cả các chi tiết bị phóng đại lên từng cm.

ThẩmTửKiêukhẽ“hừ”mộttiếng,nhắmmắtlạilấytaydayxươngmày,thấyhơi nhức đầu.

Thật là...

Thẩm Tử Kiêu để bản thân bình tĩnh một chút, vươn tay gõ cửa phòng tắm,giọngnóikhông chútkhácthường vanglên:“Trong phòngbếpcó cháo.”

Tô Linh sững sờ, người ta đã chuẩn bị bữa sáng rồi còn phải ăn mắng, mình nhưvậy hình như hơi vô nhân đạo. Khi chưa nghĩ xong nên làm sao để ra vẻ khôngcó việc gì mà mở miệng xin lỗi, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tô Linh đoán có thể đồ mấy ngày trước đặt trên mạng đã giao tới, vì vậy nói:“Hình như là chuyển phát nhanh, anh nhận giúp tôi chút.”

***

CốNhưHạkhoanhtay,vươnngóntrỏnhấnchuôngcửanhàTôLinh,cảkhuônmặt viết dòng chữ “Mở cửa ra cậu liền xong đời rồi”.

Từ 10 giờ sáng đến bây giờ, tròn 2 tiếng đồng hồ, Tô Linh chưa trả lời bất kỳ tinnhắn nào.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là đánh game đến hai ba giờ sáng, bâygiờcòn chưa dậy.

May mà Cố Như Hạ đã tập mãi thành quen, không đợi Tô Linh trả lời, mà dứtkhoát chạy tới nhà cô, thẳng tay kéo cô rời giường.

Cố Như Hạ lúc này một tay xoa thắt lưng, một tay không kiên nhẫn nhấnchuông cửa theo tiết tấu.

Tiếngbướcchânthấpthoángtừlốiravàotruyềnđến,sauđóchỗkhoácửacóđộng tĩnh.

Cố Như Hạ hít sâu một hơi, ngay cả mắt cũng chưa nhìn lên, giọng điệu mạnhmẽ dạt dào, thốt ra một đoạn dài những lời phàn nàn giống một người bắn súngliên thanh: “Tô Linh! Sáng qua tớ đã nói hôm nay đến nhà cậu, cậu nói ừ ừđược thôi em yêu đợi cậu, sáng nay liền chơi trò mất tích với tớ! Điện thoại vẫnở chế độ im lặng! Mấy giờ rồi mà vẫn ngủ! Suốt ngày muộn như vậy mới ngủ,bận tìm trai bao hay là…”

Tất cả những lời kịch liệt trào dâng đột ngột im bặt khi tầm mắt của Cố Như Hạchạm đến khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Thẩm Tử Kiêu dựa vào khung cửa, lười biếng ngước mắt lên.SauđógiọngnóikhôngxacủaTôLinhtrongnhàtruyềnđến.

“Chuyển phát nhanh của tôi đến rồi à! Anh ký nhận giúp tôi với! Tôi mặc quầnáo vào trước!”

Cố Như Hạ giống như bị sét đánh, cả người sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.Tình hình gì đây?

Người trước mặt là ai?

Vì sao Tô Linh còn đang mặc áo quần?Không phải là…!

Cô ấy lùi về phía sau hai bước, nhiều lần xác nhận khuôn mặt người đàn ôngphía trước.

Chờ chút, người này hình như hơi quen mắt?Một ý nghĩ vụt lên trong đầu Cố Như Hạ.

Không sai! Chính là anh đẹp trai mà ngày hôm đó mình đã gặp trong nghĩatrang.

Trongđầucôấyliềnxuấthiệntrămngànphiênbảnchuyệnxưa,càngngàycàng ly kỳ, không phù hợp với thiếu nhi.

Nhưng trải qua quá trình bình tĩnh phân tích, hơn nữa cùng hàng loạt suy đoánvề tuyến thời gian, một số cốt truyện khả thi đã bị loại trừ, cuối cùng cho ra mộtkết luận…

Đời người thật là ly kỳ và mộng ảo.

Cố Như Hạ cảm thấy vô cùng thống khổ, cô ấy che ngực, hết sức đau lòng nói:“Tôi quá thất vọng về anh, sao anh lại có thể làm ra loại chuyện này!”

Cố Như Hạ cảm thấy Thẩm Tử Kiêu với tư cách là bạn của anh trai mình, chodùcó sasút cỡnào, cũng khôngthể làmra loạichuyện này.

“?”

RõràngThẩmTửKiêukhôngmuốnlýgiảiýtứcủaCốNhưHạ,chỉnhíumày,vẻ mặt ngờ vực nhìn cô.

Sau đó Cố Như Hạ ngay cả dép cũng không kịp đổi, bước trên đôi giày cao gótđùng đùng đi vào phòng của Tô Linh.

Ngay sau đó, từ trong phòng truyền đến tiếng rít gào tê tâm liệt phế của Cố NhưHạ.

“Tô Linh! Chúng ta có còn là bạn không! Sao không nói cho tớ rốt cuộc là cậutừ chỗ nào tìm được một tên trai bao chất lượng cao như này!”

Tô Linh bị Cố Như Hạ đột nhiên nhảy đến trước mặt rống lên có chút ngâyngười,đợiđếnlúc côkịpphản ứnglại,đã khôngkịpche miệngCốNhư Hạlại.

Căn phòng rộng lớn trống trải, vì vậy câu gào thét này của Cố Như Hạ thậm chícòn vọng lại nhiều lần. Đặc biệt là từ “trai bao” kia, lặp đi lặp lại, vô cùng rõràng.

“…”

Tô Linh lòng như tro tàn, thậm chí cảm thấy bản thân cần thiết một lần nữa traBaidu về vấn đề rốt cuộc nên chọn cửa hàng nào định chế quan tài.

Mà Thẩm Tử Kiêu đứng ở chỗ ra vào nghe không sót một chữ đoạn chất vấn vôcùng rõ ràng mà khắc sâu vào lòng người. Anh nghiến răng, sắc mặt trầmxuống, trên trán nổi rõ gân xanh.

Thẩm Tử Kiêu nhớ lại, bản thân sống hơn 20 năm, cảnh tượng sống c·h·ế·t nàochưa từng trải qua. Nhưng tuyệt đối không có việc nào, có thể so sánh vớinhữngviệc rầm rộđã trải quamấy ngày nay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13