Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu cười một tiếng, thanh âm theo cổ họng phát ra, trầm thấpmà lại có từ tính, trong bầu không khí yên tĩnh này, không hiểu sao lại sinh ramột cảm giác nói không rõ, nặng nề áp lực.
Vídụnhư,theogócđộnày,TôLinhcóthểnhìnthấyrõgóchàmcủarấtsâucủaThẩm Tử Kiêu, cùng với yết hầu khẽ chuyển động.
Thẩm Tử Kiêu cười một tiếng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, anh nhẹnhàng nhả khói, giương mắt nói: “Trần Khải, có năng lực thì đừng để tôi giúpcậu giải quyết phiền phức.”
Đứng phía sau quả nhiên là một người phụ nữ, chính là người vừa rồi nói ngườiđàn ông kia toàn thân mang theo mùi máu tươi. Trên mặt người phụ nữ trangđiểm tỉ mỉ, nhìn qua quyến rũ động lòng người, phong tình vạn chủng.
“Tâm trạng anh ta có vẻ tốt, có thể ra tay thay cô giải quyết phiền toái.” Ngườiphụ nữ nói đến đây, vươn tay xoa xoa cằm, cười khẽ một tiếng, ngữ điệu trầmxuống, chầm chậm nói, “Tâm tình không tốt, có thể đem cô đang sống đùa chođến c·h·ế·t.”
“Phúthươngtrướckiatôiquencóđềcậpquathânphậncủangườinày,ngượclại cũng không biết anh ta rốt cuộc gọi là gì.” Người phụ nữ buộc xong, vỗ vỗbả vai Tô Linh, sau đó cau mày suy tư một chút, nói, “Nhưng mà, trong bữatiệc, tôi nghe thấy có người gọi tên anh ta.”
“Cậucũngthậtđủtànnhẫn,tôiởxanhìnthấy,cũngcảmthấyđauhộngườita.”
Người ngồi phía trước kia là ai?
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu qua, tay cầm ly nâng lên, thân thể hơi nghiêng vềhướng phía trước, đem ly rượu đặt lên mặt bàn.
TrầnKhảirấtcócốtkhínói:“Cầuxinanh.”
TrầnKhảitứcgiận:“Chuyểnkhoảnchuyểnkhoảnchuyểnkhoản!!!Quỷhẹphòi!”
Cuối cùng người nọ vừa nói xong, trên bàn nhất thời lặng ngắt như tờ, vừa mớirồi còn có mấy người đang phụ họa, nhất thời ngậm miệng, từ trên bàn bưng lênmột chén rượu, ra vẻ chính mình mới vừa rồi một câu cũng chưa nói.
Trần Khải giờ phút này cùng Thẩm Tử Kiêu mặt đối mặt, suy tư một chút, sauđó đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, thương lượng nói: “Đợi lát nữa đi ra ngoài,anhcho tôi chút mặt mũi, tôi nói tôi hung hăng giáo d·ụ·c anh một trận, anh có thểhay không không cần phản bác, bằng không tôi lấy không ra được một uynghiêm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Trần thiếu gia tiến vào toilet, kiểm tra xem toilet có người hay không, saukhi xác định không có một bóng người, cậu ta nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lưngvừa rồi căng cứng cũng buông lỏng.
TrầnKhảikêurên mộttiếng,sau đónói:“May mắncóanh nhìnchằmchằm TôLinh, vừa mới chơi vui vẻ không chú ý, nếu làm cho anh cô ấybiết em gái nhàmìnhtrong địa bàn của mình bị động tay chân, sẽ lột da tôi cô ấy mất.”
Hơn nữa trưởng bối hai nhà quen biết nhau, cho nên…
,vậyTrầnthiếugiasẽtínhchohắnta,taocũngkhôngtinmộtngườilailịchkhông rõ ràng có thể lật trời.”
Như thế nào cùng với người trong ảnh giống nhau như đúc?
Chương 2
“Ai, nếu là thích người ta, cũng không đến mức gây ra chuyện phiền phức nàychứ, mớ hỗn độn này cũng không tốt đâu.”
“Đủ lạnh lùng nha người anh em, ai, ngày nào đó dạy tôi mấy chiêu, hiện tạiphụnữđềuthíchmẫuhìnhnày,tôiởtrướcmặthọbiểuhiệnvàichiêu,chẳnglẽcòn thiếu bạn gái?”
Là một người học hội họa, Tô Linh từ trước đến nay cảm thấy được khả năngthưởng thức mỹ thuật của mình cũng không tệ.
“Mẹ nó, vừa rồi làm tao sợ muốn c·h·ế·t.”
TrầnKhảithậm chícòn nghethấytiếng TôPhó Thầnbên kiahítsâu mộthơi.
Trầnthiếugiađứngdậy,đemchânhạxuống,đứnglên,hướngvềphíaThẩmTửKiêu hất cằm, nói: “Cùng tôi đi WC hút điếu thuốc.”
Anhkhẽnhíumày,dùngcáibậtlửachâmtànthuốc.Mộtđốm lửađỏ lặnglẽ bốccháy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu ngáp một cái: “Chuyển khoản hay là tiền mặt?”
“Lợi hại nhỉ.”
Thẩm Tử Kiêu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình.Làm một tác giả vẽ manhua, Thẩm Tử Kiêu....
Tô Linh giương mắt, cười cười, đối với lời nói của người phụ nữ từ chối cho ýkiến.
Động tác của trợ lý rất nhanh, mười phút sau đã đem ảnh chụp gửi qua điệnthoạicủa Trần Khải.
Màđúnglúcnày,cóngườiđiraphíasaucô,cúingườixuống,mộtgiọngnữnhẹnhàng vang lên: “Cần tôi hỗ trợ không?”
Maymắn,ThẩmTửKiêuratay.
ÂmthanhcủaTôPhóThầnởđầubênkiađiệnthoại,TrầnKhảinghethấylưngcóchút lạnh: “Thỉnhcầu cậu bạc đãiem ấy.”
Nhưngrấtnhanh,TrầnKhảibắtđượcý:“Tôihiểuđược,anhyêntâm,tôisẽkhôngbạc đãi em ấy.”
TrầnKhảilúc bắtđầubuổi tụtập,liền nhậnđượcmột cuộcđiệnthoại.
Lúc Trần Khải mở ra liền thấyAi da, một cô gái xinh đẹp nha.Lại nhìn kỹ.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: “Đừng còng lưng.”
Nhưng là càng sợ cái gì là cái đó càng đến.
Tô Linh thầm nói lại một lần trong lòng, lông mày hơi hơi giật giật.Mộtcái tên rất hay.
Cho dù nhẹ nhàng đến mấy cũng vang lên một tiếng, nhưng cũng làm cho mấykẻ đang nói huyên thiên rùng mình một cái, không dám nói tiếp.
Cậu ta mệt mỏi quá.
Kỳ thật cũng chính là, trá hình để mình chiếu cố một chút.
Tô Linh quay đầu.
TrầnKhảinóitiếp:“Tôimuốnchobọnhọbiết!Trầntiểuthiếugiata,ngaycảmột người hung dữ như vậy cũng dám dạy bảo!”
Tô Linh không có cự tuyệt ý tốt, cô mím môi cười nhẹ, đem mái tóc dài vénqua một bên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
ThẩmTửKiêunhíumày.
Tuy rằng Tô Phó Thần nói như vậy, nhưng Trần Khải đại khái cũng có thể hiểuđược, nếu thật là nghĩ muốn gây sức ép cho em gái mình, Tô Phó Thần có ngànvạn cách, không cần phải thông báo cho mình làm gì.
Trần thiếu gia lười biếng bắt chéo chân, dựa vào sô pha, tay phải ôm An HiểuChi, đôi mắt hoa đào mang theo nụ cười ngả ngớn, cởi bỏ nút áo đầu tiên, ánhmắt lười biếng khiến ai cũng kinh sợ.
Tô Linh chớp chớp mắt, vươn tay muốn buộc lại dây áo sau lưng, nhưng pháthiện như vậy thực sự có chút không tiện.
TrầnKhải:“. ”
Mấy người vừa rồi lặng ngắt như tờ ngồi trên sô pha, sau khi hai người kia rờiđi mới sinh động trở lại.
Trầnthiếugiabĩumôi,sauđóđứngthẳngsốnglưnglên,mộtbêncàilạicúcáo,một bên mở miệng nói: “Anh như thế nào lại y hệt bố tôi.”
Hứng thú được khơi dậy không có gì có thể ngăn lại.
Trêuđùagìvậy?
Tô Phó Thần lần này gọi điện thoại, là vì em gái của mình.
“Nhưng mà có vấn đề gì không? Tôi vừa mới nhìn người nọ, hình như làphótổng giám đốc Trương, không phải gần đây đang cùng Trần thiếu gia bànchuyện làm ăn sao. ” (đọc tại Qidian-VP.com)
......?
Mấy người bên cạnh nhìn nhau, quyết định vẫn là nịnh nọt Trần thiếu gia, dùsao vẫn còn hơn nịnh nọt Thẩm Tử Kiêu không rõ lai lịch, trước mặt vị Phật lớnnhấtở đây,khẳng định làTrần thiếugia.
Tàn thuốc rơi vào thùng rác.
Tô Linh không chút để ý chống cằm, nhấc mí mắt, hàng mi như cánh bướm runrun, ánh mắt không có gì cảm xúc, giọng điệu cũng có vẻ bình tĩnh: “Nghe cóvẻ rất lạnh lùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh để ly xuống cũng không dùng sức, ly rượu cùng mặt bàn tạo ra âm thanhthanhthúy.
TrầnKhảivẻmặthỏichấm.
“Anh Kiêu, đây là anh không đúng rồi, những buổi tụ tập này vốn đã hiếm rồi,hơnnữaanhxemxemmấycôgáithamgiahômnay,aimàkhôngmuốnbaylêncànhcao làmchim phượnghoàng, hàtất phải cốchấp ratay.”
KhiTrầnKhảivừanhìnlên,phátgiácramộtngườibéođầymỡởtrướcmặtTôLinh, trong lòng phát lạnh.
TrầnKhảicònnhớrõâmthanhlãnhđạmởđầubênkiacủaTôPhóThần:“Emgái tôi mấy tháng trước vì mâu thuẫn với người trong nhà, rời nhà đi ra ngoài.”
Rốt cuộc là người nào không muốn sống ngay cả em gái của Tô Phó Thần cũngdám ký hợp đồng.
NgườiphụnữnhìnraTôLinhcóhứngthúvớingườiđànôngấy,cườivươntay,vỗ nhẹ lưng cô, sau đó nhíu mày, ngữ khí mang theo vài phần trêu đùa: “Tôikhuyên cô đừng trêu chọc anh ta, người như thế này so với mấy vị công tử cònkhó hầu hạ hơn.”
TrầnKhải:“?”Haianhem cácngườiđểtôiở đâu?
Sau một lúc lâu, Tô Phó Thần nói: “Người của tôi nói, đoạn thời gian trước, nóký hợp đồng làm việc với công ty của cậu.”
Thẩm Tử Kiêu giương mắt, hỏi câu: “Bao nhiêu tiền?”TrầnKhảilậptứcnhảydựnglên:“Nhưvậyquátụcđi”
TôPhóThần:“Tôikhôngphảicóýnày.”TrầnKhải: “Hả?”
Em của anh liên quan gì đến tôi?
ThẩmTửKiêunghevậy,lườibiếngđứnglên,cùngTrầnthiếugiarờiđi.
Lúc anh ngồi trên sô pha, vẻ mặt thản nhiên như cũ, dường như sự việc hỗnloạn vừa rồi chưa hề xảy ra.
Ai nha, có điểm nhìn quen mắt.Sauđóngẩngđầuvừathấy.
Anh ta từ nãy đến giờ, một câu cũng chưa nói.
TrầnKhảinghĩtronglòng,pháingườitraxétmộtchúttưliệuvềemgáicủaTôPhó Thần.
Ngón tay cầm ly của anh khớp xương rõ ràng, khi nắm chặt nhìn càng có lực.
“Hả?”
Tô Phó Thần làm con nhà người ta trong truyền thuyết, quả thực là bóng mathờithơ ấu của Trần Khải.
Tô Linh hỏi: “Anh ta là?”
Chính là tài liệu sống hoàn mỹ về nam chính trong truyện manhua! (đọc tại Qidian-VP.com)
***
NgườimớivừarồinóichuyệnvớiTrầnthiếugiabắtchéochân,vừangẩngđầu,đắcýdào dạtnói: “Sợcái gì,Thẩm TửKiêu nếulà làmviệc choTrần thiếugia
Đâykhôngphảilàmộtnhânvậtđơngiản,nếunóinhàhọTrầnlàconcálớnởthành phố B, vậy thì vị trí của Tô Phó Thần ở thành phố C cũng không thể layđộng.
Sô pha đầu bên kia, nhóm hoa hoa công tử vốn đang nằm, sau khi trận náo loạnquađi,một đámđềungồi dậy,hiệntại đangở đónóichuyện trêuchọc.
TrầnKhảikhôngbiếtnóigì,trảlời:“Chúcmừng!”Tô Phó Thần: “. ”
Người phụ nữ một bên giúp Tô Linh buộc lại sợi dây, một bên cười đáp lời:“Cô cũng thật may mắn, có lẽ là người đàn ông kia đột nhiên tốt bụng, ra mặtthay cô giải quyết phiền toái. Lần sau nếu còn gặp loại người như thế, cô nênhùa theo hai câu, bớt phiền toái.”
“Vừa rồi là ai ở nơi này lắm miệng, không biết rằng Thẩm Tử Kiêu người nàyngaycảchủtịchTrầncũngkhôngdámsaibảoanhta,vạnnhấtgâyhọalàmsaobây giờ.”
Tô Phó Thần.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, khiến cho cậu ta không tự chủ được da đầu runlên.
“Cácngườisẽchờđi,taothấyTrầnthiếugiagọianhtađi,khẳngđịnhlàmuốngiáohuấn hắn một chút.”
Trongtoilet.
BởivìTrầnKhảicùngTôPhóThầntuổixấpxỉnhau,chonênkhôngthểthiếunhiều lần bị mang ra so sánh.
ChonênTrầnKhảilolắngcảbuổi,sợaiđókhôngcómắttìmTôLinhtrêuchọc.
Tô Linh lãnh đạm hỏi câu: “Cô có biết người đàn ông vừa mới giúp tôi tên gìkhông?”
Bước chân người đàn ông rời đi không nhanh không chậm, giống như bìnhthường.
Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười, dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác, sau đó khoanh tay:“Nhưng tôi từ chối.”
Người phụ nữ một bên cau mày nhớ lại, chầm chậm nói: “Thẩm Tử Kiêu.”Thẩm Tử Kiêu?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.