Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21


Tưởng Mộ Lăng suy nghĩ, không nói gì, nhưng trong lòng tràn ngập sự cămhận.

Tưởng Hách đẩy cửa bước vào, trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt, nhưng khianh ta quay đầu về phía trong phòng, nụ cười bất ngờ lạnh xuống.

Cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tử Kiêu.“Dù cô có diễn như thế nào thì cũng không giống Tô Linh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

ThẩmTửKiêuthấyTôLinhởphíasauTưởngHách,anhnhíumày,nhanhbướclên nắm lấy cổ tay cô kéo đi ra khỏi cửa.

Tưởng Mộ Lăng: ….

“Biết châm trà không?”

Nói xong, cô ấy nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía đáy mắt Thẩm Tử Kiêu.

Tưởng Mộ Lăng: …

Lão quản gia vừa nhận được điện thoại của Tưởng Thành Minh.

Tưởng Hách đứng trơ mắt ở bàn làm việc, cho dù biết chân tướng sự việc,nhưng cũng chỉ có thể như giả vờ như không biết.

Hoàng Dịch Hạc một bên nhìn ngó xe, một bên lẩm bẩm thì thầm “Con ngườinày có tính cách quái đản và u ám, đừng nhìn vẻ ngoài ăn mặc bảnh bao màthực chất là người mưu mô hơn bất kỳ ai khác. Bố tôi luôn nói với tôi rằng đốiphó với bất kỳ nhà quý tộc nào cũng được, nhưng đừng liên quan đến nhữngloạingườinày. Này,tôi nói,mấyngày nay…”

“Tưởng Mộ Lăng.”

Lãoquảngialắcđầu:“TámphầnlàTrầnĐồngcùngngàiTưởngđãnóigìđó?”“Trầngia là cái gì?Tưởng Thành Minh còn bậntâm tới.”

TưởngMộLănglậptứcdừngđộngtáctrêntay,thầnsắctrênmặtcũngcóchútbối rối, cô ấy nhắm mắt lại, nghĩ tới những gì quản gia đã dặn dò, không khỏitrở nên bối rối hơn.

Cho tới bây giờ Tô Linh chưa bao giờ là một con chim hoàng yến được nuôidưỡng bởi người khác.

ThẩmTửKiêugiơtay,tránhđượcđộngtáccủaTưởngMộLăng,sauđónhẹnhàng nói: “Không cần cảm ơn.”

Tưởng Hách nở nụ cười nhẹ, sau đó nhanh chóng phản ứng, anh ta lắc đầu vôtội “Cậu Thẩm, tôi nghĩ, chúng ta nhất định có hiểu lầm.”

Tưởng Hách ngồi trên ghế trước bàn làm việc, ngả người ra sau, ánh mắt hiệnlên vẻ chán ghét: “Khuôn mặt nhỏ này, tôi dạy cô nhiều năm như vậy, cũngkhông học được chút nào.”

Ngón trỏ anh ta giật giật, giống như là chuẩn bị hạ quyết tâm.

Sắc mặt Tưởng Hách vô cùng khó coi, anh ta quay đầu, nhìn vào mắt TưởngMộ Lăng.

Tràđầytiễnkhách.

Nhìn qua thì có vẻ như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, nên mới cho qua mộtcáchnhẹ nhàng như vậy.

“AnhKiêu,làmthếnàomàanhchọcphảitênquáivậtTưởngHáchnày.”

Đây là lần can thiệp đầu tiên.

Hốc mắt cô ấy lấp lánh nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương.ThẩmTử Kiêu khẽcau mày.

Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười nhẹ, sau đó nói: “Chỉ là, cậu Tưởng nghĩ xem, nếuđãxảyrachuyệnnày,hômnay tôicóthểtiếptụcnóichuyện vớianhsao?”

Trong mắt Thẩm Tử Kiêu không có một chút thương tiếc như cô ấy dự đoán,thậm chí vẻ mặt cũng không có một chút biểu cảm, trên mặt chỉ đơn giản viếtmấychữ“Khôngphảiviệccủatôi”,anhkhẽnhướngmày,cườihỏi:“Chonên,trà còn rót không?”

Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười nhẹ, nói: “Tôi có một người bạn, hiện tại cũng đãđến rồi.”

Thẩm Tử Kiêu lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng, đường cong quai hàmsâu cùng với yết hầu đang khẽ cử động thật nhẹ nhàng, khiến người ta vô thứcmà chú ý vào anh.

Tưởng Mộ Lăng ngước mắt, ánh mắt lấp lánh, trong giọng nói có chút hối lỗi:“Tôi xin lỗi, bởi vì lâu lắm không có người ngoài vào trang viên Minh Yến, nêntôi không quen cho lắm.”

Năm đó, cũng chỉ vì khuôn mặt này giống với Tô Linh nên Tưởng Mộ Lăngmới được Tưởng Hách chọn nuôi tại trại trẻ mồ côi.

Cục diện trước mặt đã nói rõ Tưởng Mộ Lăng thất bại.Thậm chí, có thể đã bị Thẩm Tử Kiêu vạch trần.

TưởngMộLăngđitheoTưởngHáchnhiềunămnhưvậy,đươngnhiênlàbiếtýcủa anh ta, vì vậy cô ấy run rẩy bước đi, đi đến bên cạnh mấy người rồi cúingười, nói: “Tưởng tiên sinh, là do tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi chấp nhận bịphạt.”

Tưởng Mộ Lăng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng c*n m** d***, cả người nhìn quamang theo chút đáng thương làm cho người ta thương tiếc.

NhìnánhmắtâmucủaTưởngHách,ThẩmTửKiêunhíumày,mởmiệngcườinói: “Thật xin lỗi, tôi không thích cái này lắm.”

Nhưng Tưởng Mộ Lăng biết, thứ mà bản thân muốn làm cũng không phải là đểThẩm Tử Kiêu thương hại mình, mà chỉ là giữ anh lại ở trong căn phòng nàymột lúc.

Tưởng Mộ Lăng sửng sốt, vẻ bại lộ xuất hiện trên mặt.Tô Linh biết, có một số việc ngay cả không làm được.

Đúnglúcnày,tiếngbướcchândầnđếngầnphònglàmviệc.

“Đương nhiên là tôi tin tưởng thái độ làm người của cậu Tưởng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Linh đang ngồi ở phía sau cùng với Thẩm Tử Kiêu sửng sốt, quay đầu theobản năng.

Chương 21

Điếu thuốc lẳng lặng cháy dở bị dập tắt, khói thuốc bị xua tan.Sắc mặt Tưởng Mộ Lăng biến sắc, lập tức đứng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Việcnàykhôngcótrongkếhoạchcủaanhta.

“Người đâu, tiễn cậu Thẩm.”“Không cần.”

Sắc mặt Tưởng Hách trầm xuống, ánh mắt mang theo chút mơ hồ không rõ cảmxúc nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu. Một lát sau, anh ta gần như cắn răng mở miệngnói:

“Đồ rác rưởi!”

“Dừng xe.”

Tưởng Mộ Lăng nhất thời rụt cổ, rùng mình dưới ánh mắt của Tưởng Hách,bước chân theo bản năng lùi ra phía sau.

Bởi vì ngoại trừ Thẩm Tử Kiêu, Tưởng Mộ Lăng chưa bao giờ thất thủ.

Nói xong, cô ấy vươn tay muốn chạm vào mu bàn tay Thẩm Tử Kiêu: “Nếunhư anh đáp ứng tôi, anh muốn gì tôi cũng đều có thể …”

Nếu chuyện này bị phá hỏng, Tưởng Hách sẽ không bỏ qua cho mình.

Tưởng Mộ Lăng nhìn ánh mắt Thẩm Tử Kiêu.

Dáng vẻ của Tưởng Mộ Lăng, làm cho Thẩm Tử Kiêu trong nháy mắt nghĩ tớiTô Linh.

“Hạn chế tự do cá nhân là phạm pháp, lát nữa tôi có thể gọi cảnh sát cho cô.”

Ítnhấtlàngàyhômnay,anhtathựcsựkhôngcóbấtkỳlýdohợplýnàođểgiữThẩmTử Kiêuở lạichỗ này,trừ khi– dùngsức mạnhcưỡng chế.

Giọng nói của Thẩm Tử Kiêu mang theo chút nhạt nhẽo vang lên.

Ainấyđềuthấyđược,TưởngMộLănglàngườichịutộithay.

Hômnay,côấyliếcmắtmộtcáiliềnnhậnraTôLinh.CònTôLinh thìlại khôngnhậnra côấy.

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, trong lòng dâng lên một chút bực bội khó hiểu, anh nhíumày vươn tay cầm lấy chén trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Màngaylúcnày,lãoquảngiađộtnhiênvộivàngbướcđếnchỗTưởngHáchnói nhỏ bên tai.

Vì vậy Tưởng Mộ Lăng buông ấm trà trong tay xuống, đi đến trước mặt ThẩmTử Kiêu, cụp mắt xuống, sau đó ngồi xổm người xuống, giọng nói mang theochút run rẩy: “Anh Thẩm, anh có thể giúp tôi được không, tôi thực sự khôngthể ở trong trang viên này được nữa. Hơn mười năm ở đây, sớm muộn gì tôicũng sẽ phát điên mất.”

“Hả?”

Tưởng Hách quay đầu nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cấp dướicủa tôi thiếu chu đáo, thật có lỗi. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ trừng phạt thật nghiêmkhắc để đòi lại công bằng cho cậu Thẩm.”

Nhưng đây là lần đầu tiên, Tưởng Mộ Lăng đối với một người có khao khátchinhphục mãnh liệt nhưvậy.

Tưởng Hách đá một cái vào ngực Tưởng Mộ Lăng, sau đó ánh mắt lãnh đạm từbên người cô ấy đi qua và đi thẳng vào phòng làm việc.

Tô Linh còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, bất chợt nghe giọng nói lạnh lùng củaThẩm Tử Kiêu: “Bên trong không có gì sạch sẽ cả.”

Trong mười năm tiếp theo của cuộc đời, cô ấy sẽ học cười giống như nụ cườitrên khuôn mặt của Tô Linh, học sở thích, biểu cảm, dáng vẻ và cách cô ấy nóichuyện.

Tưởng Mộ Lăng xoay người, cầm lấy một tách trà không, rót trà, sau đó đưacho Thẩm Tử Kiêu. Cô ấy cắn chặt môi dưới, trong mắt hiện lên tia lấp lánh:“Xin lỗi, tôi không nên ép buộc anh – chỉ là chỉ dựa vào bản thân tôi, thật sựkhông làm gì được.”

Thẩm Tử Kiêu đứng lên, đi đến lư hương, sau đó giơ tay đem nước trànóngrót xuống.

Cô còn nói tiếp như thế nào được?

TưởngHáchhừlạnhmộttiếng,sauđónói:“Tiếptụcđiềutrachotôi,tôicũngkhông tin, Thẩm Tử Kiêu là một tên tép riêu như vậy, làm sao có thể có aichống lưng cho anh ta.”

Những cánh cửa xếp với những bức tranh phong cảnh bằng mực, những lọ hoavà đồ trang trí khác nhau theo phong cách sứ xanh và trắng, và lư hương đangcháy cách đó không xa khiến cả căn phòng trở nên thơ mộng.

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, giơ ngón trỏ lên và gõ vào đầu gối anh từng cáimột.

Hôm đó cô say khướt, sau khi làm ầm ĩ lên, cô ấy cũng rơm rớm nước mắt nói:“Sao tôi không làm được gì cả.”

Tưởng Mộ Lăng tưởng rằng chiêu trò của mình rốt cuộc cũng có chút hiệu quả,khiến kẻ cứng đầu trước mặt cô ấy động lòng trắc ẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng điệu của cô ấy hơi mất mát, thậm chí còn mang theo một chút chua xótkhó giải thích: “Tôi từ nhỏ không có bố mẹ, được Tưởng tiên sinh đây nhậnnuôidưỡng.Khôngcósựchophépcủaôngấy,tôikhôngthểbướcrakhỏitrangviên.”

Tưởng Mộ Lăng luống cuống quay đầu, lúc này mới kịp phản ứng, nhận ramìnhđã rót tràtràn đầy, sắptràn ra ngoài.

Tưởng Hách nhiều năm làm xằng làm bậy đều được Tưởng Thành Minh nhắmmột con mắt mở một con mắt mà bỏ qua.

Tưởng Mộ Lăng khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, cúi thấp đầu, thậm chí cònkhông dám nhìn tới sắc mặt của Tưởng Hách.

***

Tưởng Hách quay đầu, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn: “Lão quảngia có ý gì, Thẩm Tử Kiêu rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao không được chạm vàoanh ta?”

Sắc mặt Tưởng Hách càng khó coi.

Tốt xấu gì thì đứa con có thể tự kiếm tiền cho mình, ngay cả khi nó làm nhữngđiều mờ ám này, nên chắc chắn sẽ không bị những tờ tiền nặng trịch kia hấpdẫn.

Tưởng Mộ Lăng được Tưởng Hách nuôi dưỡng đến mê hoặc lòng người, cô ấyđã từng chứng kiến rất nhiều vị khách được đưa vào trang viên Minh Yến, vàkhôngít người trongsố họ cúiđầu dưới váycô ấy.

Thẩm Tử Kiêu khẽ ngước mắt, mắt hơi phiếm hồng, mang theo chút tia máu.Anh vươn tay ấn huyệt thái dương, tựa như đang đè nén cái gì đó.

Thẩm Tử Kiêu đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo chút nhẫn nhịnkhó hiểu.

ThẩmTửKiêungướcmắt,giọngnóibìnhtĩnh:“Nhữngmónđồthấphènnày,tôi cũng có biết chút ít.”

Cô ấy tự do mà phát triển.

Cô đưa tay vén mái tóc dài đen nhánh của mình, lộ ra tấm lưng trắng như tuyếtvà một đôi xương cánh bướm thanh tú. Cô tựa như đang cố ý thả chậm độngtác, dáng vẻ gầy yếu không xương khiến người ta thương hại.

PhongcáchtrangtrícủaphònglàmviệcmanghơihướngcủathờiTrungHoaDân Quốc.

Ý muốn là ra lệnh cho Tưởng Hách đưa Thẩm Tử Kiêu từ trang viên Minh Yếntrở về, không được làm chuyện có ý đồ xấu.

***

Tiếpđó,anhtaquayđầunhìnthấyýlạnhtrongánhmắtThẩmTửKiêu,anhtamở miệng, giọng điệu có vẻ ôn hòa nhưng ánh mắt lại như vạn tảng băng:“Tưởng Mộ Lăng, giải thích một chút.”

ThẩmTửKiêuquayđầu,đôimắthẹpdàihơinhắmlại,đôimôimỏngmấpmáy.

CáitênThẩmTửKiêunày,khóchơihơnTưởngMộLăngnghĩ.

Tưởng Mộ Lăng xoay người, lấy tách trà ra, ở trước mặt Thẩm Tử Kiêu cúixuống, lấy ấm trà và rót trà.

Nhưng cho dù hàng ngàn hàng vạn lần thì cô ấy vẫn sẽ xông vào cho dù đầu rơimáu chảy cũng muốn đi thử sức.

Hoàng Dịch Hạc nghĩ rằng câu nói kia đụng đến Thẩm Tử Kiêu, thời điểm đanglolắngchoanh,lạinghethấygiọngnóitrầmthấpcủaThẩmTửKiêutruyềnđến: “Tô Linh, lên phía trước ngồi đi.”

Ngữ điệu của anh bình tĩnh, trên mặt nhìn qua cũng không biểu lộ gì, chỉ là khẽnâng mí mắt, để cho người ta không khỏi cảm thấy có chút giễu cợt nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21