Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23
Ghen?
Một tác giả manga thiếu nữ với điểm kỹ năng yêu đương phong phú như tôi sẽghen sao?
Chỉ bằng việc anh lớn lên đẹp trai âm thanh dễ nghe với đôi tay đẹp biết đánhnhau còn từng giúp tôi mấy lần tôi liền vì anh mà ghen?
Chuyện này có khả năng không?SauđóTôLinhcảmnhậnmộtchút.
… Thật đúng là có thể.
Không thì hoàn toàn không có biện pháp giải thích ngọn lửa vô danh vừa mớibùng lên khiến ngực khó chịu.
Lời nói của Thẩm Tử Kiêu dường như khai sáng một cách khó hiểu, vừa giốngnhư là giội một xô nước, khiến Tô Linh bởi vì sự bực bội này toàn bộ nổ thànhpháo hoa cảm xúc dần bình tĩnh.
Vì sao sẽ ghen?
Thật ra Tô Linh đã nghĩ đến, dường như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu,rất nhiều hành vi của mình đã có chút không bình thường.
Ví dụ như, trước đây cô sẽ không vì nhân từ mà tuỳ tiện đưa người không quenbiết về nhà.
Sẽ không biết rõ ràng có nguy hiểm mà vẫn tràn trề tinh thần trượng nghĩa giữngười này lại bên cạnh.
Sẽ không tuỳ tiện bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác hay là nghẹn ngào trútgiận.
Cũng sẽ không vì giúp ai mà chủ động dây vào phiền toái có thể sẽ nguy hiểmđến tính mạng.
Tất cả những điều này không phải hành động theo lẽ thường, Tô Linh bỗngnhiên nghĩ đến một từ có thể giải thích tất cả.
Thích.
Rốt cuộc là thích từ bao giờ?
Tô Linh phát hiện mình không có biện pháp tìm ra thời điểm chính xác, có rấtnhiều chuyện nhỏ nhặt được xâu thành một chuỗi, khiến Tô Linh phải chủ độngđến gần Thẩm Tử Kiêu.
Tô Linh, người đột nhiên nhận ra được tình cảm của mình…Càng thêm tức giận!
Nào có ai lại như vậy!
Nhìn thấy cô gái đáng yêu như này ghen không phải nên nhanh chóng dỗ dànhsao!
Sao lại còn chủ động nói ra nữa!
Hơn nữa ghen thì sao! Không nên ghen sao! Anh với cô gái trước lồi sau vểnhnhà người ta cùng uống trà trong thư phòng còn không cho phép tôi ở bên ngoàidũng cảm đọ sức với Tưởng Hách tức giận sao!
Tôi liền tức giận! Tôi liền ghen!Tôi cứ không thừa nhận!
Vì thế đầu óc Tô Linh xoay chuyển, tính toán nghĩ ra một loạt lời lẽ hung hăngđể áp đảo khiến cho Thẩm Tử Kiêu phải nhận lỗi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hìnhnhư không có lí do hợp lý nào để giải thích cho chính mình.
Vì vậy Tô Linh chuẩn bị thay đổi một chiến lược khác.
Cô phồng má, quay đầu, trong đôi mắt long lanh đều là uỷ khuất, thậm chí cònsụt sịt mũi, xem chừng một giây sau sẽ oà khóc: “Tôi có ý tốt giúp anh, anh cònkhông cảm kích, nhưng lại nói tôi ghen.”
“Anh ở trong thư phòng uống trà với con gái nhà người ta, tôi ở phòng khách bịTưởng Hách hung ác trừng mắt! Hơn nữa sau khi quay về anh còn nói tôighen!”
“Thật quá đáng!”
Một khi Tô Linh dùng chiến thuật tủi thân.
Thẩm Tử Kiêu thực sự liền bó tay không có biện pháp.
Thẩm Tử Kiêu không biết vì sao, rõ ràng biết người trước mặt này là cố ý diễnra một bộ dáng tủi thân muốn khóc, anh lại không thể đưa ra biện pháp vạchtrần.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, giọng điệu dịu dàng thay bằng sự sắc bén: “Tôi làsợ tổn thương cô.”
Tô Linh sững sờ, phải mất một lúc mới biết Thẩm Tử Kiêu đang ám chỉ điều gì.
Cô lại “vù”một tiếng đứng lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vẻ mặt uỷkhuất vừa rồi trong nháy mắt không còn, xoa thắt lưng giả bộ hung ác, nói:“b**n th**! Không được nói! Không cho nhắc! Không được nghĩ!”
Nói xong giẫm lên dép lê lạch lạch rời đi, còn hùng hổ đóng cửa lại.Thẩm Tử Kiêu: “…”
Tôi lại làm sao nữa?
Nhị Ma Tử đang nằm trên sô pha hiển nhiên hiểu rõ tâm tình của Tô Linh, nóthấy Tô Linh thả mình trên ghế sô pha, vì vậy bước đôi chân ngắn ngủn đến cọThẩm Tử Kiêu muốn anh vuốt lông cho nó.
“Cạch”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Tô Linh từ bên trong hùng hổ đi ra, sau đólưu loát khom lưng xuống, xách Nhị Ma Tử lên, rồi lại lần nữa xoay người đivào phòng.
Mèo cũng không cho anh sờ!
Thẩm Tử Kiêu nhìn một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi của TôLinh, bất đắc dĩ lắc đầu, khoé môi lại vô thức nhếch lên, mang theo chút ý cườimà chính bản thân cũng không nhận thức được.
***
Tô Linh: [Bảo bối Hạ Hạ, hình như tớ có chút thích Thẩm Tử Kiêu rồi.]Cố Như Hạ: [Ồ.]
Tô Linh: [Sao cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy? Không phải nên kinh ngạc “A aa a thật sao” ư?]
Cố Như Hạ: [Tớ đối với một người coi trọng nhan sắc của Thẩm Tử Kiêu nhưcậu không chút bất ngờ, nếu có, chính là tò mò vì sao đến hôm nay cậu vẫnchưa ngủ với người ta.]
Cách màn hình, Tô Linh dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường đangôm điện thoại gõ chữ của Cố Như Hạ, cả mặt đều là biểu tình “Tớ biết ngaymà”
Mặc dù Tô Linh với tư cách là một tác giả manga thiếu nữ từng trải, nhưng toànbộ tình tiết vở kịch yêu đương đều là lý luận suông, căn bản là thiếu kinhnghiệm thực chiến, toàn dựa vào năng lực não bộ mạnh mẽ mà ra.
MàCốNhưHạkhônggiốngvậy.
Từ khi bắt đầu cao trung (~ cấp 3), Cố Như Hạ thay bạn trai như thay áo, loạihình phong phú, hơn nữa cô ấy lớn lên có diện mạo rất xinh đẹp, chỉ cần khôngmở miệng nói chuyện, rất nhiều người xếp hàng tự tiến cử làm bề tôi dưới váycủacô ấy.
Nhìn thấy đầu gỗ Tô Linh này cuối cùng cũng thông suốt, Cố Như Hạ cũng rấtvui lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Cố Như Hạ: [Tớ nói cậu nghe, đối với đàn ông phải lạt mềm buộc chặt, cậucàng chủ động, người ta sẽ càng lười quan tâm đến cậu. Cậu trước tiên phảinâng cao địa vị của mình, người khác mới coi trọng cậu.]
Cố Như Hạ: [Này gọi là không chiếm được sẽ nôn nao trong lòng! Hiểu chưa!]Tô Linh: [Nâng cao địa vị?]
Cố Như Hạ: [Ý là phải đứng ở trên cao.]Tô Linh nghĩ nghĩ, đã tiếp thu.
Tô Linh: [Tớ hiểu rồi!]
Cố Như Hạ rất hài lòng, cảm thấy con nhóc Tô Linh này tuy chưa từng yêuđương, nhưng cũng may là thông minh.
Sau đó, tin nhắn của Tô Linh lập tức gửi qua.
Tô Linh: [Xác thực phải đứng cao một chút, bằng không mỗi lần đứng cãi nhauđều phải ngửa đầu, rất mỏi cổ. Bởi vì Thẩm Tử Kiêu cao 1m9 mấy lận, tớ mới1m6.]
Cố Như Hạ: [?]
Cố Như Hạ quyết định thu hồi câu nói đã khen Tô Linh thông minh.
Cảm giác bản thân vừa nói một đoạn dài, sau cùng cậu chỉ nhớ rõ một câu phảiđứng ở chỗ cao đúng không?
Cố Như Hạ quyết định phải chấm dứt đề tài này càng sớm càng tốt.
Cố Như Hạ: [Đúng rồi, mấy ngày trước nói đến người mẫu tạo hình, tớ bên nàyđã tìm được một người cho cậu. Em họ của đồng nghiệp tớ, hoàn toàn phù hợpvới yêu cầu của cậu, hơn nữa bộ dáng cũng ưa nhìn! Đúng lúc người nhà củangười này phải ra ngoài, ngày mai muốn người ta đến nhà cậu, cậu chăm sócchút, thuận tiện có thể làm người mẫu cho cậu, còn không cần trả công!]
Tô Linh lập tức trả lời một loạt dấu chấm than biểu thị ý biết ơn.
Nhưng nghĩ lại, có người muốn tới nhà mình làm khách, kiểu gì cũng phải dọndẹp lại chút?
Nhưng mấy ngày nay vừa chuyển nhà xong, đồ đạc trong nhà chất đống mộtchỗ tùm lum tùm la, chỉ là ngẫm lại cảm thấy nếu dọn dẹp, bản thân có thể sẽmất một nửa mạng già.
Sau đó Tô Linh nghĩ ngay đến Thẩm Tử Kiêu.
Vì thế cô quyết định khoan dung độ lượng tạm thời bỏ qua hành động xấu xacủa Thẩm Tử Kiêu.
Lúc Tô Linh lặng lẽ thò đầu ra từ trong phòng, Thẩm Tử Kiêu đang cầm diđộng nhắn tin.
Năng lực trinh sát của Thẩm Tử Kiêu rất mạnh, đã nhanh chóng phát hiện raánh mắt của Tô Linh, anh quay đầu, chớp mắt, nói: “Tìm tôi có việc?”
Tô Linh quyết định đưa một bậc thang cho Thẩm Tử Kiêu bước xuống: “Anh cómuốn tôi tha thứ cho lời nói vừa nãy của anh không?”
Thẩm Tử Kiêu nhìn biểu cảm trên mặt của Tô Linh.
Vẻ mặt của cô rối rắm, bên trên viết dòng chữ “Tôi tìm anh có việc” “Nhanh đểtôi tha thứ cho anh bằng không tôi ngại để anh làm việc”.
Thẩm Tử Kiêu bất đắc dĩ cười, sau đó phối hợp với cô: “Được.”
Tô Linh liền tung tăng nhảy nhót, cô vươn tay, chỉ vào một góc chất đống đồtrongphòngkhách,nói:“Vậy anhgiúptôidọn nhàđi,ngàymai cókháchđến.”
Sau cùng, Tô Linh còn đặc biệt vỗ ngực bổ sung một câu: “Anh yên tâm! Tôi sẽlao động cùng anh!”
Nhưng 10 phút sau, Thẩm Tử Kiêu rốt cuộc biết được phương thức lao độngcủa Tô Linh là cái gì.
Tô Linh đứng trên ghế sô pha, vừa nhai khoai tây chiên, vừa đưa tay năm ngónchỉ huy Thẩm Tử Kiêu sắp xếp đồ vật trong nhà.
Suốt 10 phút trôi qua, Thẩm Tử Kiêu không có cảm giác gì, ngược lại là TôLinh mồ hôi nhễ nhại, cả người uể oải ngồi phịch trên ghế sô pha, ngay cả nóicũng lười.
Thẩm Tử Kiêu thuận miệng hỏi: “Ngày mai ai đến vậy?”
Tô Linh xoa mũi, giơ điều khiển từ xa TV lên đổi kênh, sau đó nói: “A, Cố NhưHạtìm chotôi mộtngười mẫunghệ thuật, ngàymai đếnđây.”
Động tác của Thẩm Tử Kiêu dừng lại: “Người mẫu nghệ thuật?”
Tô Linh gật gật đầu, nhưng vẫn không ngước mắt lên: “Đúng vậy, Cố Như Hạphải tìm rất lâu mới được, nghe nói bất kể là thân hình hay giá trị nhan sắc đềuphù hợp với tiêu chuẩn mà tôi muốn!”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, đáy mắt thâm trầm.Người mẫu nghệ thuật?
Haiz.
Hai ngày trước còn xin tôi làm người mẫu thể hình cho cô, hôm nay đã đổingười khác rồi?
Tronglồngngựcbốclênngọnlửakhôngtên,ánhmắtcủaThẩmTửKiêudầndần tối sầm lại.
Một cảm giác bực bội không thể giải thích được.
Sau một lúc lâu, anh nhạt nhẽo mở miệng: “Cô rất thích?”
Tô Linh nở nụ cười, không chút để ý nói: “Thích chứ, tôi thích nhất là kiểungườimẫu như vậy.”
“Cạch.”
Thẩm Tử Kiêu thả đồ vật trên tay xuống, sau đó bình tĩnh xoay người, lập tức đivào phòng ngủ của mình.
Tô Linh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc:?Chuyện gì thế?
Tô Linh chẹp miệng, quét mắt nhìn ngôi nhà gần như đã được dọn sạch sẽ, sauđó nhắn tin cho Cố Như Hạ.
TôLinh:[Hey,HạHạ,cậunóiđứanhỏngàymaiđếnnhàtớăncáigì!Tớđíchthân xuống bếp!]
Cố Như Hạ: [Gì cũng được, thằng bé rất dễ nuôi! Chính là mới hơn 8 tuổi, cậuđừng yêu cầu thằng bé làm nhiều động tác có độ khó cao.]
Tô Linh: [Đã biết!]
Tô Linh không thể cưỡng lại được sức hút của nhóc con vừa đẹp trai lại nhuthuận như vậy!
Nhưng là… Thẩm Tử Kiêu sao lại phản ứng kịch liệt như vậy? Chẳng nhẽ anhkhông thích trẻ con?
Tô Linh không biết làm sao, nhưng cảm thấy tốt xấu gì cũng phải để ý đến cảmxúc của Thẩm Tử Kiêu một chút.
Vì vậy Tô Linh gõ cửa phòng Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu mở cửa, nhìn Tô Linh, trên mặt không chút cảm xúc.
Tô Linh cười, sau đó nói: “Có khả năng ngày mai khách đến nhà sẽ ngồi ngâyngốc cả ngày, nên nếu anh không thích, có thể ra ngoài đi dạo một lúc, muộnchút lại quay về.”
Tô Linh cảm thấy bản thân thật biết quan tâm đến người khác.
Nhưng biểu cảm của Thẩm Tử Kiêu trước mắt rõ ràng càng thêm khó coi.Âm thanh của anh mang theo chút lạnh lẽo: “Không cần.”
Thẩm Tử Kiêu muốn nhìn xem, là kiểu đàn ông như thế nào, lại khiến Tô Linhquantâm đến như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.