Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
Hoặc là nói, trực tiếp ném thẳng qua đó.
Cho nên hung thủ đã g·i·ế·t bà ta bằng một chiêu, phóng thẳng con dao đâm xuyênquacổ.Từđộsâu,nếukhôngcócôngcụ,vậylựctaycủatêntộiphạmnhấtđịnh là khoẻ hơn người bình thường.
Thẩm Tử Kiêu “ừm” một tiếng, sau đó vươn tay chỉ vào tấm ảnh đó, giươngmắt nhìn về phía đĩa trái cây trên bàn, nói: “Cậu không nhận ra trên đĩa trái câythiếu một quả táo sao?”
TôLinhnóiđếnđây,hípmắtlại,độtnhiênmangtheochútlạnhlẽo:“Khôngbằng suy nghĩ, làm sao để đưa Thiệu Quý Phương vào tù ngồi một chút.”
Thậm chí ngay cả vết máu bắn tung toé trên cán dao, từng vị trí đều vô cùnghoàn mỹ, không có bất kỳ dấu vết xung đột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc anh nói chuyện âm thanh mềm mại, tựa như còn mang theo chút vỗ về,nghe ra có chút dịu dàng trầm thấp.
Lời này vừa ra khỏi miệng, hơn nữa sau khi cảnh sát điều tra không có kết quảcũng không có biện pháp định tội Thiệu Quý Phương, khiến cho phần đông mọingười đều đứng về phía Thiệu Quý Phương.
***
Nếu cả ngày hôm nay Du Nhất Đồng không ra ngoài, vậy vì sao bỗng dưngkhông thấy quả táo còn lại?
Vẻ mặt của Tô Linh hoàn toàn là bình tĩnh ngoài dự đoán của Cố Như Hạ, cônhướng mắt lên, giọng điệu thản nhiên: “Nói đúng lắm, thừa nhận hay khôngcũng không có tác dụng nữa.”
Mắt Thẩm Tử Kiêu nhìn ảnh chụp màn hình trên tập tài liệu.
NghiêmTrạchSinh,làkhiThẩmTửKiêutrongmộtlầnnàođóchấphànhnhiệm vụ đã làm quen với một lính đánh thuê.
Bởi vì trợ lý cả ngày đều không liên lạc được với Du Nhất Đồng, hơn nữa DuNhất Đồng cũng không gửi bản thiết kế theo thời gian đã định, cho nên trợ lýmới đến cửa hỏi thăm, hơn nữa trở thành người đầu tiên phát hiện ra.
ThẩmTửKiêurũmắtxuống,đứngthẳngdậy,ánhmắtđảoqua,dừngởđĩađựng trái cây trên bàn của Du Nhất Đồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc Thẩm Tử Kiêu nói chuyện, lồng ngực hơi chấn động, khiến cho âm thanhcủa anh càng trầm thấp có từ tính, anh nói: “Nhưng là thật ra em có thể khôngcầnkhổsở nhưvậy, ởtrước mặtanh, emcó thểtrực tiếpkhóc ra.”
LâmHiểuNhưtừngcười,nóivớiTôLinhnhưvậy.
“Nghe nói bà ta vẫn luôn giả thần giả quỷ, tám phần là bị người khác nhập vào.”Tô Linh không biết vì sao, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Nhưng là Tô Linh tin tưởng mẹ của mình sẽ không nói dối, hơn nữa cô cũng tinchỉ cần xác định chuyện này là do Thiệu Quý Phương làm, thì đã chắc chắn sẽđể lại dấu vết.
Câu này vừa nói xong, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc kéo dài.
Tô Linh dường như cũng không muốn để cho tâm trạng của mình ảnh hưởngđến năng lực phá án của Thẩm Tử Kiêu, cô nở nụ cười, sau đó nhướng mắt nhìnThẩm Tử Kiêu, nói huyên thuyên: “Cũng không phải chuyện gì to tát, sao còncố ý dành ra ba phút để nói lời tạm biệt với em?”
ThẩmTửKiêunhìnchămchúvàoTôLinh,trongđôimắtđennhưmựcchỉchứa bóng dáng của cô, giống như vượt gió trèo đèo lội suối, lập tức xông thẳngvào lồng ngực cô.
Ví dụ như, gặp được Thẩm Tử Kiêu.
Cố Như Hạ cắn răng, gằn từng tiếng: “Bà ta nói là cậu, thuê người g·i·ế·t Du NhấtĐồng.”
“Chỉ cần còn sống, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Tô Linh nhận được mail kia, là từ máy chủ proxy* sau khi được xử lý gửi đến.
Hơn nữa vì sao Nghiêm Trạch Sinh lại tham gia vào vụ án này, dựa vào tínhcách chỉ toan tính đến lợi ích của mình như anh ta, nếu không có thù lao, chắcchắn sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì.
Cố Như Hạ nôn nóng đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, sau đó cau mày hỏi:“Tô Linh, lúc nãy cậu đã xem điện thoại chưa?”
CốNhưHạnóiđếnđây,cầmlấylynướctrênbàntràuốngmộthớp,sauđóthởdài: “Chỉ là sự việc còn chưa kết thúc, cậu đoán xem Thiệu Quý Phương cònnói gì nữa?”
Còn có chỗ nào đã bị bỏ qua?
Cảnh sát Lý nghĩ không ra: “Chẳng lẽ là tên tội phạm ăn?”
Nhân viên điều tra cũng đã thu thập thùng rác của Du Nhất Đồng, nhưng chỉnhìn thấy nửa quả táo chưa ăn hết ở trong đó, nếu tính thời gian, hẳn là quả màDuNhất Đồng ăn sángnay.
Côhítsâumộthơi,đènéncảmxúchỗnloạncủamìnhlại,sauđóvươntay,đưađiện thoại cho cảnh sát Lý: “Người gửi mail cho tôi vào lúc này, tám phần cóliên quan đến vụ án.”
ThẩmTửKiêugiangtayra,nói:“Quađây,ômmộtcái.”
CảnhsátLýgậtđầu,vươntaynhậnlấy,sauđógọingườitới:“Giaochobộphận liên quan kiểm địa chỉ IP của người gửi.”
tin đồn nhảm, nhưng may mắn chính là chị em tốt Du Nhất Đồng của bà ấy coinhư phân biệt tốt xấu, cũng không nối giáo cho giặc lan truyền tin vịt mà là đếnxác nhận với mình.
Thẩm Tử Kiêu không tiếp lời, một lát sau mới trầm giọng nói: “Không đúng, cóngườinhư vậy.”
Tô Linh nhướng mắt: “Nói gì?”
Nhà thiết kế giống như Du Nhất Đồng, thời gian làm việc phần lớn đều rất tựdo, ngoại trừ ra ngoài gặp mặt khách hàng ra, không cần phải đến phòng làmviệcmỗi ngày.
Thẩm Tử Kiêu lùi về phía sau hai bước, tìm thấy một góc độ, sau đó nhắm mộtmắt lại, mô phỏng phương hướng.
*Là một ứng dụng máy chủ đóng vai trò trung gian giữa máy khách yêu cầu tàinguyên và máy chủ cung cấp tài nguyên đó.
Vìvậysángnaysaukhithứcdậy,DuNhấtĐồngđăngmộtdòngcảmxúclênvòng bạn bè: [Được thoải mái nhiều ngày như vậy, nháy mắt đã phải nộp bảnthảo thiết kế rồi! Ăn xong quả táo này sẽ đẩy nhanh tiến độ!]
Nghiêm Trạch Sinh tuổi còn trẻ, gần bằng tuổi của Thẩm Tử Kiêu, không giốngcái tên nhìn qua nghiêm túc, tính tình của anh ta luôn có chút phóng khoáng nhẹnhàng.
Lúc Thẩm Tử Kiêu đến hiện trường vụ án, nhân viên điều tra đã đơn giản tiếnhành xem xét hiện trường, ký hiệu chi tiết.
Chóp mũi của Tô Linh đột nhiên chua xót, trong chốc lát khó có thể kiềm chế.Cô bước lên hai bước, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thẩm Tử Kiêu, chui vào tronglòng anh.
Lẽ nào anh ta là người trong tổ chức?
Nóiđếnđây,cảnhsátLýnhíumày,sauđónói:“Cóđiềulàsángnaybàtacònđăng tin lên vòng bạn bè, chính là việc bình thường hàng ngày mà thôi.”
Cảnh sát Lý nhìn Tô Linh, sau đó gật đầu, tiếp đó xoay người rời đi.Thẩm Tử Kiêu đi đến trước mặt Tô Linh, đối mặt với cô.
Anhtanóilờinày,hơidừnglại,sauđócười,chậmrãinói:“Chỉcầncótiền,dùlà con c·h·ó tôi cũng vui lòng làm việc thay nó.”
Cảnh sát Lý vẫy tay, lấy một tập tài liệu từ trong tay của anh cảnh sát đó. Cậuấymộtbên lậtxem,một bêntrảlời: “Khôngcónội dunggìđặc biệt,ngoạitrừ
Tô Linh mới từ bộ phận giám định nhận lại di động, còn chưa kịp đọc tin nhắn,côkhẽ nhíu mày, hỏi:“Sao vậy?”
“Anh không biết an ủi người khác cho lắm.”
Hay là nói…
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt: “Vừa rồi đã phát hiện được gì trong điện thoại củaDu Nhất Đồng?”
Cảnh sát Lý nhìn thấy nét mặt này của Thẩm Tử Kiêu, nghi hoặc hỏi: “Có vấnđề gì sao?”
Ánh mắt của anh khi nhìn Tô Linh đều là dịu dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi thể của Du Nhất Đồng là do trợ lý của bà ta phát hiện ra.
Do mất phanh, xe của hai người lập tức đâm vào hàng rào bảo vệ của đườngnúi, lao xuống thung lũng, gây ra vụ nổ mạnh.
Nghiêm Trạch Sinh từng dùng giọng điệu không chút để ý nói như thế này:“Đơn giản mà nói, thật ra tôi không giống người để tâm đến những đạo lí lớnphức tạp giống như anh.”
Nhưngcôấyrõràngcũngkhôngbiếtgìvềchuyệnnày,saukhiloạibỏhiềmnghi gây án cũng không hỏi được thông tin có giá trị nào.
Thiệu Quý Phương đi kể khổ với người xung quanh, nói năm đó mẹ Tô Linh vìkhông chịu nổi lời ra tiếng vào mà phát điên, đi khắp nơi chửi rủa mình bịa đặt
Vì vậy lúc máu phun ra, thì cả cán dao cũng dính đầy máu.
“Nghĩ cũng biết, mấy năm không ra khỏi cửa, vừa ra ngoài đã xảy ra tai nạn,chắc chắn là kế hoạch của người phụ nữ điên kia.”
Thẩm Tử Kiêu dường như đã chú ý đến cảm xúc của Tô Linh, chân mày củaanh hơi nhíu lại, sau đó vươn tay vỗ nhẹ sau lưng nhằm an ủi Tô Linh.
Đặcbiệtthíchăntráicây,hơnnữakhôngbaogiờchọntìnhhuống.
Khi Tô Linh nói chuyện, giọng điệu mang theo chút ý cười, nhưng Thẩm TửKiêu có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt cô đều là vẻ mệt mỏi, cùng với khóemôi cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Nội dung của video rất ngắn.
Nhưng đã trôi qua ròng rã 5 năm, hơn nữa rất khó chứng thực, lại thêm LâmHiểu Như cũng đã qua đời, về cơ bản là điều tra không ra kết quả gì.
Thẩm Tử Kiêu nhìn chăm chú vào tấm ảnh kia một lát, môi mỏng nhếch lên,mày nhăn lại.
Bất kể là hiện trường nói chuyện nghiêm túc, hay là khi g·i·ế·t người thấy máu,người bên cạnh còn đang lo lắng đề phòng đến vấn đề sống c·h·ế·t, mà NghiêmTrạchSinhlạikhôngcoiairagìlấyđồănravôcùngbìnhtĩnhcắnmộtmiếng.
Song điều khiến người ta kinh ngạc chính là, hiện trường ngoài dấu vết lưu lạicủa Du Nhất Đồng cùng trợ lý của bà ta ra, lại không tìm được bất kỳ manh mốinào.
ThiệuQuýPhươngcũngbiếtđiềunày,vìvậytrướckhilờiđồntruyềnra,đãđánh đòn phủ đầu, bịa đặt một phiên bản mới.
Tô Linh xoay người, vươn tay mở cửa.
Nhưng rất nhanh, cậu ấy liền cười, lắc đầu bác bỏ suy nghĩ này: “Sao có thể cóngười lúc đang gây án còn tiện tay ăn một quả táo chứ? Tố chất tâm lý cũng quátốt rồi.”
Lồng ngực Cố Như Hạ phập phồng, giọng nói mang theo chút tức giận: “Tớ biếtngay Thiệu Quý Phương tâm địa gian trá, làm chuyện trái với lương tâm bịngười khác phát hiện mà còn trả đũa, cậu có biết bây giờ đi đâu Thiệu QuýPhương cũng nói gì với người khác không?”
Cố Như Hạ sững sờ một lát, sau đó vội vàng nói: “Vậy cậu còn…!”
Cố Như Hạ sốt ruột thay Tô Linh: “Sao cậu lại có thể không có phản ứng gì?Người của Thiệu Quý Phương ở đó, cho dù là nói bừa cũng có người nể mặt.Cậu bây giờ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, bất kể có làm sáng tỏ haykhông cũng vô dụng.”
Hai người đều hung ác khiến người khác không hiểu sao lại nơm nớp lo sợ.Nhưng thứ hai người truy đuổi hoàn toàn không giống nhau.
Dù cho mỗi ngày phải chịu sự hành hạ của bệnh tật, nhưng bà ấy vẫn cố gắngđể vượt qua.
Nếu ngay cả cán dao đang cầm cũng vấy máu… Vậy tay của hung thủ, là để ởchỗ nào?
ThẩmTửKiêugậtđầu,sauđóđộtnhiênvươntay,rahiệuvớicảnhsátLý,tiếpđó thấp giọng hỏi: “Có thể chờ tôi ba phút được không?”
Cảnh sát Lý nhìn đồng hồ, nói: “Tử Kiêu, đợi chút nữa cậu cùng tôi đi đến hiệntrường xem xét tình huống một chút. Cậu đã từng tham gia các vụ án liên quanđến nhện độc, chắc là có kinh nghiệm hơn tôi.”
Pháp y sau khi khám nghiệm thi thể của Du Nhất Đồng đã phát hiện trên cổngoại trừ có một vết thương nhỏ ngoài da ra, cũng chỉ còn lại miệng vết thươngchí mạng kia.
Dù là Thẩm Tử Kiêu, cũng không chắc chắn 100% có thể làm được.
Thẩm Tử Kiêu còn nhớ rõ sau khi gian nan kết thúc một trận hỗn chiến, trênmặt đất đều là thi thể c·h·ế·t không nhắm mắt, trong không khí trộn lẫn mùi máutanh.
Cảnh sát Lý sững sờ, nhìn về phía đĩa trái cây trên bàn, cẩn thận so sánh với bứcảnh.
Hình ảnh cũng không rõ nét lắm, nhưng Tô Linh lại có thể thấy rõ hành độngquả quyết của mẹ.
ThiệuQuýPhươngbàochữachochínhmìnhnhưvậy,thậtraTôLinhcóthểđoán được.
Nhưng vì sao người kia phải gửi mail này?Chẳng lẽ là vì giúp Tô Linh?
Trênbứcảnh,DuNhấtĐồngđơngiảnquaychụpmộtgócbànlàmviệccủamình, một tay cầm quả táo còn đang cắn dở lọt vào ống kính.
liên quan đến công việc ra, điều kỳ lạ chính là bản ghi chép sáng nay nóichuyện với Tô Linh.”
Tô Linh khẽ rũ mắt xuống, lông mi trên mặt phản chiếu ảnh ngược đẹp đẽ,trong con ngươi nhìn không ra cảm xúc, trên mặt dường như cũng không tứcgiận chút nào, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh. Cô nói: “Ừm, quả nhiên là bà ta thíchgiở trò.”
NhưngailàngườitrảthùlaochoNghiêmTrạchSinh,khiếnanhtagiếtchếtDuNhất Đồng đây?
Vậy loại trừ quả sáng nay Du Nhất Đồng ăn đã đăng lên vòng bạn bè, trong đĩađựng trái cây rõ ràng thiếu một quả.
Cô nói: “Cảm ơn anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lâm Hiểu Như nhất định là vì những tin đồn về việc mà mình đã làm đều bịphanh phui, cho nên muốn kéo người khác c·h·ế·t cùng.”
“Nếu tôi thật sự g·i·ế·t người, sao cảnh sát lại không bắt tôi?”
Không lâu sau khi Tô Linh quay về chỗ ở, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đậpcửa, xen lẫn với âm thanh mang theo chút sốt ruột của Cố Như Hạ.
Chỉlàngườicókhảnăngphóngdaotừkhoảngcáchxanhưvậy,hơnnữachỉmột chiêu đã lấy được mạng người cực kỳ ít.
Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại bất kỳ ai, kể cả chính mình.
Sau gáy của anh ta, có một vết bớt hình lưỡi liềm.
Trongđoạnvideokéodàichưatớinửaphút,TôLinhcóthểnhìnthấyrõràng,trong giây phút xảy ra vụ tai nạn, mẹ mình đã đột nhiên vươn tay bổ nhào vềphíabố, dùng sứcbảo vệ đầu củaông ấy.
Thẩm Tử Kiêu sau khi kiểm tra sơ qua hiện trường vụ án, liền uể oải dựa vàocạnh cửa, rũ mắt xuống tầm mắt đảo quanh hiện trường.
Lúcđótrongđộicòncóngườinói,cảmthấyNghiêmTrạchSinhcùngThẩmTửKiêu có mấy phần giống nhau.
Hơn nữa Thẩm Tử Kiêu phát hiện, thời điểm vết máu bắn tóe ra quá hoàn hảo.
Lúc Thiệu Quý Phương nói chuyện còn mang theo chút nghẹn ngào: “Hơn nữatrong di thư đó nói tôi vì che giấu tội đã g·i·ế·t Lâm Hiểu Như, chỉ là ai cũng biếtLâm Hiểu Như là một năm trước mới vì tai nạn xe cộ mà c·h·ế·t. Ai cũng biết thờiđiểm đó cô ấy tinh thần không được bình thường, nếu tôi g·i·ế·t người diệt khẩu vìsao không g·i·ế·t ngay sau khi biết, mà phải kéo dài tới sau khi Lâm Hiểu Nhưkhông còn uy h**p nào đến tôi mới ra tay?”
Tô Linh càng ôm chặt Thẩm Tử Kiêu, giọng nói của cô mang theo chút nghẹnngào.
Chương 41
Tô Linh luôn tin rằng, những tin đồn bẩn thỉu xấu xa sau khi Lâm Hiểu Như quađời đều không phải sự thật.
NhưngNghiêmTrạchSinhlạinghiệnđồngọt.
Dùđãtừngtrảiquanhiềuchuyệnđaulòngnhưvậy,nhưngTôLinhcảmthấy,bản thân vẫn là một người may mắn.
Màvụántrướcmắtnày,khôngbiếtvìsao,làmchoThẩmTửKiêurấtnhanhđãnghĩđến Nghiêm Trạch Sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm đó đội của Thẩm Tử Kiêu chấp hành nhiệm vụ giải cứu một đám con tin bịb·ắ·t· ·c·ó·c, đúng lúc Nghiêm Trạch Sinh cũng được người khác uỷ thác, yêu cầuNghiêmTrạchSinh giếtchết bọncướp, hơnnữachặt mộtcánh taycủa chúng.
Ngườiláixe,cùngvớibốmẹcủaTôLinhđềungoàiýmuốnbỏmạngởđây.Mọi thứ gần như xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Tô Linh nở nụ cười, đưa tay lên cằm, giọng điệu mang theo chút ý cười: “Chonên thay vì đấu võ mồm với Thiệu Quý Phương, không bằng ngẫm nghĩ…”
Cảnh sát Lý sững sờ: “Cái gì?”
Chính tay cô sẽ đưa Thiệu Quý Phương vào tù.
Cảnh sát Lý nhìn thấy hành động của Thẩm Tử Kiêu, vì thế mở miệng hỏi:“Anh phát hiện được điều gì sao?”
Trợlýlàmộtcôgáinhỏvừatốtnghiệpkhônglâu,nhìnthấytìnhhuốngnàycũng bị doạ không nhẹ, hiện tại bị đưa về Cục cảnh sát để thẩm vấn.
Chuyện này có liên quan với Thiệu Quý Phương, mặc dù lá thư mẹ của Tô Linhđể lại không thể buộc tội Thiệu Quý Phương, nhưng cảnh sát vẫn phải làm thủtục điều tra những người liên quan đến vụ án.
Quả thật thiếu một trái táo.
Giọng nói của bà ấy dịu dàng, giống như gió xuân phá vỡ hàng ngàn lớp băng:“Vìvậy,cho dùgặp phảichuyện gì,đềuphải tiếptục sốngthật tốt.”
Con ngươi của anh khẽ nhúc nhích, sau đó bước chân, đi đến trước bàn.
NghiêmTrạchSinhcósởtrườngdùngdao,lựccổtaycủaanhtacựckỳmạnh,hơn nữa ra tay rất chuẩn lại còn bất ngờ, quan trọng là người này giống nhưchẳng bao giờ sợ cái gì.
***
NghiêmTrạchSinhdứtkhoátchặtbỏcánhtaycủamộtngườitrongsốđó,sauđó lười biếng ngồi trên ghế cạnh bàn, tiện tay cầm lấy quả lê ở trên bàn, vừangáp, vừa không chút để ý cắn một miếng.
Đây là chuyện trong dự liệu, người gửi mail cũng không ngu ngốc đến mức đểlộ ra địa chỉ chính xác của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.