Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59
Có một hôm Tô Phó Thần nhìn thấy Thẩm Tử Sở tại bệnh viện.
Thẩm Tử Kiêu quyết định đi rót ly nước ấm đút Tô Linh uống nhưng vừa đứngdậy liền phát hiện cánh tay bị nắm chặt.
Tưởng Hách bị phán tử hình, như vậy liền không cần lo lắng Tô Linh lại chịuđiều gì nguy hiểm đến tính mạng.
Huống chi Tô Linh là anh ấy nhìn lớn lên từ nhỏ, mặc dù không cùng bố mẹnhưng quan hệ của hai người trước nay vẫn vô cùng thân mật.
Chương 59
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đến phòng bếp, động tác thànhthục hòa nước nóng với nước sôi để nguội, sau đó thử độ ấm.
Tô Linh cau mày, đầu cọ cọ lên hõm vai Thẩm Tử Kiêu, cả người mềm nhũnlàm tổ trong lòng anh, giống như bị tiếng chuông điện điện thoại làm ồn đến cóhơi không kiên nhẫn.
Nhưng nhìn thấy thống khổ nửa năm này của Tô Linh, không biết từ lúc nào TôPhóThần từ bỏ cáchnghĩ này.
Thẩm Tử Kiêu dở khóc dở cười dỗ Tô Linh trở về, vừa đút nước cho cô vừa thởdàinói: “Sao emlại dính người nhưvậy.”
Anh vừa xoay người, nâng mắt lại thấy Tô Linh đáng thương ghé vào bên cạnhcửa phòng bếp, sau đó lặng lẽ ló đầu ra, nước mắt lưng tròng nhìn mình.
Thẩm Tử Kiêu đã liên lụy Tô Linh một lần, anh không muốn lại bởi vì mìnhlàm Tô Linh rơi vào bất kỳ hiểm cảnh nào.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, mày đầu nhăn chặt, một lát sau anh cười một tiếng sauđó chậm rãi mở miệng nói: “Đáng tiếc, tôi còn cho rằng anh Tô sẽ tham gia tiệcđính hôn của chị tôi ngày mai.”
TôLinhsữngsờmộtlát,sauđóngơngácbuôngtay.
Nhưng mà…
Hơn nữa sau khi Tô Phó Thần biết được tình huống, phát hiện Tô Linh đã vô sốlần gần như trượt qua tử thần mà sống sót.
Thẩm Tử Kiêu không nhớ rõ là vào hôm nào, chị họ nhiều năm không gặp ngồitrước giường anh vừa thở dài vừa gọt táo, sau đó nói: “Chị có chút không rõ,trên đời này cô gái hoạt bát đáng yêu giống Tô Linh nhiều như vậy. Tại sao emcứ không phải cô ấy thì không được.”
Nóitớiđây,côhơihơingừnglạisauđónói:“Emthậtsựrấtthíchcôấy.”
“Con đồng ý mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trậnhànhđộngnửanămtrước,mặcdùnóiThẩmTửKiêuđểlạimộtmạngcuốicùng thành công giữ lại người quản gia đó nhưng vẫn còn hai tên thuộc hạ củaquản gia thừa dịp hỗn chiến chạy thoát.
Thẩm Tử Kiêu ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng, một lát sau mới thong thả mởmiệng nói: “Anh trai dạy đúng lắm.”
Vừa nãy ở bên cạnh Tô Linh nên vẫn chưa xem tin tức, lúc này mới phát hiện từlúcthamgialễhội xongtớihiệntại, Wechatcủaanhtựa nhưbịnổtung.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy nếu như đi gặp Tô Linh, vậy bản thân nhất định lànguyên nhân gây nguy hiểm lớn bên cạnh cô.
BênđầuTôPhóThầntruyềnđếntiếngnhắcnhởcủasânbay.
Chị họ ngồi trước mặt rơi vào trầm mặc, rất lâu sau cô đột nhiên cười lên sau đóthở dài một hơi, lắc đầu nói: “Thích một người không giấu được, em có biếtkhông mỗi lần khi em nhắc tới Tô Linh ngay cả đáy mắt cũng là ôn nhu.”
Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh bình luậnThẩm Tử Kiêu: [?]
Nhưng Thẩm Tử Kiêu không thể đi tìm Tô Linh, thậm chí không thể nói vớibên ngoài tin tức bản thân còn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên phía dưới Hoàng Dịch Hạc là kẻ đầu tiên nhảy theo.
ThẩmTửSởcườimộttiếng,lườibiếngdựalêntủgiày,đárớtgiàycaogótcủamình, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười: “Cần em ấy trở về làm gì,vốn dĩ cũng không phải trường hợp quan trọng gì.”
Thẩm Tử Sở cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu gả cho ai cũng không quantrọng, còn không bằng chọn một người hữu dụng nhất với Thẩm Thị.”
Cả người Tô Phó Thần giật bắn lên, run rẩy ko kiểm soát nổi: “Ai là anh traicậu?”
Sao có thể để cho tên nhãi ranh kia dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy? Khôngdạy bảo kĩ càng một chút sau này còn không lật cả trời?
Đối với Tô Phó Thần mà nói, Tô Linh mặc dù cùng cha khác mẹ nhưng quả thậtở một nơi lạnh lẽo như nhà họ Tô là nơi có độ ấm nhất.
Hoàng Dịch Hạc: [Có nghe thấy không!! Anh Tử Kiêu của tôi đã trở lại!! Ngườihôm trước thắng tôi 500 tệ! Bây giờ quay lại trả tiền vẫn còn kịp!]
Thẩm Tử Kiêu thật sự vô cùng am hiểu dùng ngôn ngữ đơn giản để g·i·ế·t ngườitru tâm, bốn chữ “Tô Linh ngủ rồi” giống như vạn mũi tên c*m v** ngực TôPhó Thần.
Bí mật này cứ như vậy bị phá vỡ.
Thẩm Tử Sở muốn đính hôn?
Tô Phó Thần.
Aingờđiệnthoạivừabắtmáy,TôPhóThầncònchưamởmiệngliềnnghethấyđầu bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc.
BốntiếngtrướcTrầnKhảiđăngmộttrạngtháikhíthếmạnhmẽtrongvòngbạnbè.
Tô Phó Thần hoàn toàn không biết gì về chuyện này, thậm chí lúc vừa rồi bảnthân tạm biệt với Thẩm Tử Sở cũng hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nhắc tớichuyệnnày.
Trướcmắt,ThẩmTửKiêuvừađăngxongdấuchấmhỏikinhthiênđộngđịaquỷthần khiếp sợ, đột nhiên nghe thấy điện thoại của Tô Linh vang lên.
Cho dù đã hơn 10 giờ nhưng sân bay vẫn ồn ào náo nhiệt, giọng nữ lạnh lẽodùng giọng điệu vô cùng tiêu chuẩn phát một cái thông báo gần nhất.
ChođếnngàyhômsauHoàngDịchHạcvớiTrầnKhảitỉnhlại,bịdấuchấmhỏimang theo ý vị thâm tường mặc dù không có nhiều từ ngữ nhưng mang theo
Anh Tử Kiêu??
Tô Phó Thần nửa năm này bởi vì giao lưu chặt chẽ với Thẩm Thị, hơn nữa từrất sớm anh ấy đã đoán được Thẩm Tử Kiêu rất có khả năng là người con traiduy nhất vô cùng thần bí trong lời đồn đó của Thẩm Thị, cho nên vẫn luôn đểtâm.
Thẩm Tử Kiêu hơi sững lại, sau đó thu lại ý cười, mở miệng hỏi: “Anh hiện tạiđang ở sân bay?”
Tối nay Tô Linh mặc ít, lại còn không sợ c·h·ế·t dầm mưa hít gió, cộng thêm cảmột đêm tâm trạng lên xuống, cho nên rất vinh dự phát sốt.
Hiện tại hết thảy đã trần ai lạc định, Thẩm Tử Kiêu cũng có thể quang minhchính đại xuất hiện.
Tròđùagìvậy?
***
Thẩm Tử Kiêu trong khoảng thời gian không được Tô Linh nhắc đến, rốt cuộcđã trải qua những gì?
Thẩm Tử Kiêu có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà chịu đựng cơn đau giằng xé ngàynày qua ngày khác.
Vụ án năm đó, cuối cùng vẽ lên một dấu chấm, trần ai lạc định*.
Câu này tùy thời dùng giọng điệu nhẹ nhàng bình thản nói ra nhưng lại làm TôPhó Thần sững sờ tại chỗ.
Hiện tại đã là khoảng 10 giờ đêm, Tô Linh đã ngủ say nhưng thỉnh thoảng vẫnphát ra vài tiếng ho khó chịu.
Chị họ rũ mắt, cắt quả táo thành một cục nhỏ, chậm rãi mở miệng: “Cho dùkhông phải vì em, Tô Linh cũng sẽ bị tên khốn Tưởng Hách để ý. Em khôngcầncảmthấy mắcnợ thứgì,em đãlàm thaycô ấynhiềunhư vậy.”
Tô Phó Thần xuýt nữa phun ra một ngụm máu, anh ấy cố nén lửa giận tronglòng, nhẫn nhịn tức giận nói: “Cậu Thẩm, muộn như vậy ở lại trong nhà một côgái, có phải không tốt lắm không.”
*Trầnailạcđịnh:Mọichuyệnđãđượcđịnh.
Tô Phó Thần không có khả năng không có bất cứ ý kiến gì với Thẩm Tử Kiêu,mặc dù biết chuyện này không nên do Thẩm Tử Kiêu gánh vác trách nhiệmnhưng anh ấy vẫn là có khúc mắc trong lòng.
Cả người Thẩm Tử Kiêu trên dưới đều bị bỏng các cấp độ khác nhau, ngoàinhữngvếtbỏngnày,còncóvôsốvếtthươngdodaosúnglưulạilúcđánhnhauvới kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c.
Tô Linh ngoan ngoãn uống hết nước, sau khi phản ứng một lát Thẩm Tử Kiêunói cái gì, cô chớp chớp mắt, giọng điệu có chút tủi thân: “Em sợ anh lén lút đimất, sau đó sáng mai thức dậy liền phát hiện thật ra em đang nằm mơ, anh vẫnchưa trở về.”
Chỉ cần đám người kia một ngày không bị bắt, như vậy ai cũng không thể phánđoán nếu Thẩm Tử Kiêu dễ dàng lộ diện có thể có người nhân cơ hội trả thù haykhông.
Vì thế Tô Phó Thần lạnh mặt gọi điện thoại cho Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu thở dài một hơi sau đó ngồi xuống, giơ tay xoa xoa trán Tô Linh:“Anh đi rót ly nước ấm cho em, ngoan.”
Nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ, khó chịu đựng nhất không phải làkhóchịutrên cơthể màlà anhmỗingày đềunhớ TôLinh nhưvậy.
một chút ánh nhìn lạnh lẽo với một chút hơi thở tử vong này dọa sợ không nhẹ.Đươngnhiên đó là lờisau này.
Đính hôn với một người mà bản thân gần như chưa hề quen biết, lại không phảilà việc gì đáng chúc mừng.
Dáng vẻ của cô nhìn qua có chút tủi thân, thấy Thẩm Tử Kiêu sắp muốn đi, côbẹp miệng sau đó làm bộ đáng thương: “Anh đừng đi.”
Thẩm Tử Kiêu vươn tay lấy điện thoại của Tô Linh lên từ gối đầu, rũ mắt nhìnngười gọi.
Sau khi biết được Thẩm Tử Kiêu không thể công khai lộ diện, Tô Phó Thầnkhông hề có ý kiến lựa chọn giấu diếm giúp anh.
Thẩm Tử Kiêu rút nhiệt kế ra, đắp chăn cho Tô Linh, cau mày đọc sách.37,7 độ, mặc dù có hơi sốt nhẹ nhưng nhiệt độ đã giảm xuống.
Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt tròn xoe của Tô Linh đang không chớp mànhìn mình.
Thẩm Tử Kiêu nhấc mi mắt vô cùng bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô ấy là Tô Linh.”
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi không tới thành phố Bắc, sợ TôLinh tâm tư đơn thuần lại bị cậu lừa.”
Tô Phó Thần: Cho nên cậu liền nhanh như vậy đi tán tỉnh em gái tôi? Cậu hỏi ýkiến tôi chưa? Cậu hỏi ý kiến người làm anh trai là tôi chưa? Tôi đã đồng ýchưa? Cậu liền ngựa không dừng vó đi tán em gái tôi! Tôi không có tôn nghiêmsao?
Thời điểm anh được cứu về từ trong sống c·h·ế·t cận kề, tình trạng rất không lạcquan.
“Ngày mai sắp làm tiệc đính hôn, sao hôm nay trễ vậy mới về.”
Mẹ Thẩm sững sờ một lát, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Tử Sở, vươn tay giữvai cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ với bố con thương lượng rồi, nếu như conkhông đồng ý thì có thể từ chối.”
Vốn dĩ nghĩ rằng Thẩm Tử Kiêu bặt vô âm tín, biết đâu Tô Linh có thể có mộtngày thật sự nghĩ thông, có thể trải qua cuộc sống yên ổn.
Mãi cho tới nửa năm sau, cảnh sát dựa vào manh mối cùng không ngừng điềutra, cuối cùng bắt được hai tên đào phạm ở nước Mexico.
Căn cứ theo sự quan tâm với đối tác thương nghiệp, Tô Phó Thần vốn dĩ muốnlịch sự hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thẩm Tử Sở, nhưng chưa từng nghĩ saukhi theo kịp, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu đang nằm trên giường bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy câu này của Tô Linh, rũ mắt trầm mặc.Cô gái nhỏ của anh rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
Trậnngoàiýmuốnnửanămtrước,TôLinhlâmvàohiểmcảnh,mặcdùnóicuốicùng bình an vô sự nhưng thương tích cả người làm người khác nhìn thấy màgiật mình.
Rũ mắt lại thấy Tô Linh đã dựa vào ngực Thẩm Tử Kiêu, nặng nề ngủ.Thẩm Tử Kiêu bất đắc dĩ cười, sau đó cầm điện thoại.
TôLinhnửanămnày,rốtcuộcmangtâmtrạnggìngàyquangàyđợimình.Thẩm Tử Kiêu thấp giọng mở miệng: “Em yên tâm, anh không nỡ.”
Tô Linh sau khi rời khỏi Thẩm Tử Kiêu, nhìn qua mỗi ngày đều sống không vuivẻ.
Nhưng cô lúc biết rõ sẽ nguy hiểm đến tính mạng vẫn ở bên cạnh Thẩm TửKiêu, còn có thể lúc bản thân bị thương nặng vẫn bất chấp tất cả đỡ cho anh mộtsúng.
Trần Khải: [Điểm danh Lý thiếu gia hôm trước xóc mạt chược hại tôi thua cảđêm với Vương thiếu gia một tuần trước tranh chiếc đồng hồ không sản xuấtnữa với tôi cùng Trần thiếu gia mười bảy ngày trước đạp lên giày của tôi cònkhông xin lỗi! Anh Thẩm Tử Kiêu của tôi trở lại rồi! Mấy người hiện tại xin lỗitôi vẫn còn kịp!!!]
Thẩm Tử Kiêu hình như cười nhẹ, anh nâng mắt nói: “Tô Linh cũng không nợem thứ gì.”
Hiện tại Tô Linh giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cả người ngốc nghếch ởtrạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh ngủ rồi.”Tô Phó Thần: “??!!”
***
Thẩm Tử Kiêu “...”
TrợlýcủaTôPhóThầnđứngcạnhanh,khomkhomlưngsauđónói:“NgàiTô,chúng ta nên lên máy bay rồi.”
Tô Phó Thần rũ mắt, cảm xúc nơi đáy mắt tối tăm không rõ, một lát sau anhlạnh giọng nói: “Chúng ta quay về.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.