Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Giọng điệu của Tô Phó Thần mang sự châm biếm rất dễ nhìn ra: “Bỏ đi, emchắc chắn là thích gương mặt của ai đó.”
Sau hồi lâu, Tô Linh ngước nhìn lên, nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu trước mặt, saukhi nghĩỉ ngợi rất lâu, nhạt nhẽo nói một câu: “Chào buổi tối...”
HoàngDịchHạcnóiđiềunày,quayđầusangnhìnTôLinhđangtrêuđùavớimèotrên ghếsô pha, nói:“Thế nên bâygiờ cô ấy...”
“Mẹ của Tô Phó Thần mất vì bệnh khi anh ấy ba tuổi, sau đó ba anh ấy lại lấyvợ khác, là giáo viên mỹ thuật không có nền tảng gì, sau đó mới sinh ra TôLinh.”
TrầnKhảicườiđắcchí,sauđóđưataysờmũi,nói:“Nhưngmà,tôiđãngheđược vài tin đồn.”
Cô thích gương mặt của Thẩm Tử Kiêu cùng với. vóc dáng!
Cô nghe máy với âm lượng nhỏ, liếc nhìn chú mèo đang ngủ trên sô pha, đứnglên, đi đến phía trước cửa sổ cách không xa lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Với người coi trọng ngoại hình như em, vẫn thấy mọi người đều tốt tính. Anhthấy em chính là đang muốn ngụy biện.”
“Nhưng có người nghe nói, mẹ của Tô Linh là tình nhân, vợ cả mới tức giậnđến c·h·ế·t.”
Tô Linh thật can đảm, không che đậy sự hứng thú và hiếu kỳ của mình, muốnđọc được cảm xúc của cô, kỳ thực quá đơn giản.
Chương 6
Tô Phó Thần đưa tay ra, ấn ấn vào thái dương của mình, rồi thở dài, sau đó nói:“Thôi thì anh khuyên em một câu, đừng quá gần gũi với Trần Khải, đặc biệt làbên cạnh cậu ta có người tên Thẩm Tử Kiêu, lão ấy từ trên xuống dưới đều lànguy hiểm, ở lại với anh ta, em sẽ gặp nhiều rắc rối.”
ThẩmTửKiêuđứngthẳngdậy,đôimắtkhôngcảmxúc,anhkhẽhípmắt,giọngđiệu cực kỳ bình tĩnh “Đây không phải là phiền phức đơn giản như cô tưởng,quahôm nay, chínhlà không quen biếtcô.”
Tô Linh cảm thấy câu nói đó quá nhạt nhẽo, không chân thật lắm, liền suy nghĩmột lúc rồi nói: “Hơn nữa còn thấy rất vui khi được giúp đỡ người khác!”
TrầnKhảikhôngbiếtThẩmTửKiêuvìsaolạiquantâmđếnchuyệnnày,nhưngvẫn trả lời: “Tôi nhớ chủ tịch Tô tên là Tô Nhân Triệt, vợ của ông ấy hình nhưtên là...Lâm Hiểu Như?”
TrầnKhảinhướngmắtnói:“Bởivìmấythángtrước,TôLinhđãliênhệvớiluậtsư, mang toàn bộ cổ phần sở hữu trong tay mình sang tên cho Tô Phó Thần, sauđó đã biến mất.”
Anh ấy ngước nhìn lên, ánh mắt hướng về Tô Linh đang ngồi trên ghế sô pha.
Tô Linh cắt ngang cuộc gọi.
Tô Phó Thần cau mày: “Vô lý, sao có thể...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế nào, thích tôi ư.?”Tô Linh thầm nghĩ.
Thẩm Tử Kiêu rõ ràng đã nghe được câu nói đó, hai tay anh khoanh lại, đôi mắtdài và hẹp híp lại, khẽ cười, trong mắt không thấy cảm xúc gì.
Tô Phó Thần cười khẩy: “Rời khỏi nhà họ Tô, em có thể làm được gì? Em chorằngcóngườigiảiquyếtnhữngrắcrốicủaemhômnay,TrầnKhảiđốixửtửtếvới em, là bởi vì em biết vẽ mấy bức tranh? Hay bởi vì em là Tô Linh?”
“Tô Phó Thần có người từ phía nhà mẹ ủng hộ anh ấy, không ai dám động đếncổphiếutrongtayanhấy,nhưngTôLinhthìlạikhác,côấykhôngcóaiủnghộ,cổ phần trong tay chính là miếng mồi, bất luận là người bên vợ cả hay là ngườibên ngoài, đều muốn có phần.”
TôPhóThầnnóinhưvậy,dừnglạimộtchút,sauđócườithầmnói:“Đềukhôngphải, chỉ bởi vì em là đại tiểu thư nhà họ Tô.”
Thẩm Tử Kiêu nhìn biểu cảm phức tạp của người trước mặt, cười thành tiếng,đưa tay lên vuốt tóc của mình, giọng điệu thờ ơ nói: “Tô Phó Thần nói khôngsai, ở với tôi cô sẽ gặp rắc rối.”
Giọng của Tô Phó Thần cực kì rõ ràng.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mày: “Ngụy biện?”Thật xảo quyệt!
Hoàng Dịch Hạc: “...”Hừm,bọntưbảnchếttiệt.
Đồng tử của Thẩm Tử Kiêu thu nhỏ tới không thể nhận ra.
Hoàng Dịch Hạc cau mày: “Thật hay giả vậy?”
Tô Linh đưa tay lên che trán của mình.
HoàngDịchHạcquantâmnhấtđốivớinhữngtinđồnnày,vộivàngđếngầnTrầnKhải, cũng hạ thấp giọng: “Sao?”
Mái tóc xõa dài sau lưng cô, cuộn lại thành một lọn nhỏ, con mèo trắng đangnằm co lại ngủ bên cạnh cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Linh ngẫm nghĩ: “Ngày mai cũng không được.”
Mũi giáo đâm thẳng dễ tránh, mũi tên bắn lén khó đề phòng.
Sống hơn 20 năm trên cuộc đời lần đầu tiên được người khác khen ngợi vì đãgiúp đỡ người khác.
“Vậynênsauđêmnay,sángsớmmaicôgọixetrởvềđi.”Nóixong,anhquayngườilại uể oảiphất tay nói: “Đingủ đây.”
Nhắcđếnôngnộimình,mắtcủaTrầnKhảiphútchốcbịmờmịt,cậutagậtđầu,sau đó nói: “Vấn đề chính là, ngay khi chủ tịch Tô rời đi, chính là có người bắtđầu có chủ ý ra tay với cổ phiếu của họ.”
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, nhìn cô, không nói lời nào, chỉ là lộ ra biểu cảm dòxét.
Tô Phó Thần nói thế, chắc chắn nghĩ là sẽ đánh gục lòng tự trọng và sự kiêungạo của Tô Linh, nói với Tô Linh nếu cô mất đi thân phận, bước đi sau này sẽrất khó khăn.
Tô Linh cố gắng đánh tráo khái niệm: “Vậy tôi để lại thông tin liên lạc của tôicho anh.”
ThẩmTửKiêunghethấy,cúingườixuống,nhìnchằmchằmcômộtlúc,trongđôi mắt đen là khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh.
Hoàng Dịch Hạc tức giận lên: “Tôi thấy cậu là đang lừa tôi.”
“Tút tút tút ”
Thẩm Tử Kiêu đưa tay ra, búng trán Tô Linh, nhẹ nhàng nói: “Thôi đi, tôi thậmchí còn không nghĩ về việc làm người mẫu thể hình.”
“Tô Phó Thần và Tô Linh, là anh em cùng bố khác mẹ.”
Tô Linh suy nghĩ, sau đó quyết định nói thẳng: “Tôi muốn có phương thức liênlạc của anh.”
Thẩm Tử Kiêu cười ra tiếng, giọng điệu nhạt nhẽo: “Không cần thiết.”
TrầnKhải:“Đúng,chínhlàmộtngườinghèokhổkhôngcótiềngìcảchạyđếnchỗ của tôi ăn ké uống ké.”
Cô ấy nói “Giống như mẹ của tôi.”
Thật xấu hổ quá.
Mưa đã tạnh rồi.
Mắt Tô Linh rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn của mình một lúc,sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh biết tôi không phải tùy hứng, cũng khôngphải nổi nóng với anh. Hơn nữa luật sư cũng đã nên liên lạc với anh...”
Hoàng Dịch Hạc bị giáo huấn một trận, đang đứng cúi đầu ở hành lang ngoàicửa, ngẩng đầu nhìn xung quanh bên trong nhà, còn tặc lưỡi nói với hai ngườitrước mặt.
Tô Linh cắt ngang lời: “Cha đã tìm người dạy tôi học đấu vật và võ Judo, nóivới tôi là có thể dùng những kỹ năng phòng thủ với những khách hàng nguyhiểm, nhưng lại không có nói với tem, điều có thể làm con người phát điên nhấtkhông phải mức độ tấn công, mà là lòng người và những lời vu khống.”
Vì vậy Tô Linh cố gắng xoay chuyển tình thế, nói với Tô Phó Thần: “Tôi cảmthấy mọi người rất tốt.”
“Nhưng mà không có ai biết được Tô Linh rốt cuộc muốn làm gì.”
Trênđườngtừđámtangtrởvề?Chẳng lẽ là...
“Hình như...là trên đường từ đám tang của ông nội cậu trở về.”Đợi đã.
Giốngnhưloạingườichỉtaynămngónnày,dùngthủđoạn,mớilàthựcsựđêhèn xấu xa.
Tô Phó Thần phát hiện, mình đã hoàn toàn không thể dùng cách đó để kíchđộng Tô Linh.
Tô Linh giải thích: “Tôi cảm thấy mọi người đều tốt tính.”
“Kếtquảthìsao?ĐólàHuskysao?Đólàmộtconsói!Toànbộtínhmạngcủatất cả người trong xe thiếu chút nữa đều nằm trong tay em.”
HoàngDịchHạccaumày,nói:“NhưngxemraTôLinhchínhlàkhôngthểđốiphóvới loại ngườilàm những chuyện này.”
Thẩm Tử Kiêu là người thông minh.
Tô Linh nhướng mắt lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi không có cách nào để ởlại đó, ở lại đó tôi sẽ không thể sống nổi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
TôPhóThầnnóimộtcâunhưvậy,nhưngkhôngnghethấyđầudâybênkiacóýkiếngì, anhấy cau mày,hỏi lại “Emnghe thấy không?”
Tô Phó Thần cười lên: “Thôi đi, loại người như em, nhìn thì đẹp nhưng làkhông có não. Lúc trước lên núi chơi em còn đã lén nhặt một con c·h·ó mang về,nói là chưa từng thấy qua con Husky nào đẹp như thế.”
Thẩm Tử Kiêu: “...”
Hoàng Dịch Hạc có vẻ nhớ ra cái gì đó, “O? Nhưng tôi nhớ là, ba mẹ của họkhông phải một năm trước đã c·h·ế·t trong một tai nạn giao thông sao?”
TrầnKhảitiếnlênphíatrước,hạgiọng,nóivàotaiHoàngDịchHạc:“...Thựcra...tôi cũng...không rõ lắm...”
NhưngTôLinhkhôngbịmắcbẫy,chỉbìnhtĩnhchớpmắt,nói:“Nóinhưthế,nên sau khi tôi rời khỏi nhà cuộc sống vẫn rất tốt, tại sao phải quay về chứ?”
Tô Phó Thần: “...”
HoàngDịchHạcvàTrầnKhảibênnhaunhiềunămnhưthế,đốivớimâuthuẫntranh giành của những gia đình hào môn này cũng hiểu được.
Và ngay lúc đó, Thẩm Tử Kiêu người từ lúc nãy đến giờ không nói chuyện liềnbước tới, ngước mắt nhìn lên, hỏi một câu: “Mọi người nói chủ tịch Tô và vợ đãchết trong một vụ tai nạn giao thông, tên gì?”
Vàthậtsựcôrấtmuốnmộtngườimẫuthểhìnhcóphongcáchnày.Nênlà TôLinh gật đầu:“Chính lànhư vậy.”
“Ở lại nơi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát điên.” Mắt Tô Linh rũ xuống, nhưhình quạt cánh bướm, cô ấy thốt ra mấy từ chậm rãi và nhẹ nhàng, Tô Phó Thầnngay lập tức không nói được lời nào.
“Aaa!”
Tô Phó Thầm im lặng hồi lâu, một lúc sau anh ấy cười lên giọng điệu có chútbấtlực:“Xem rahômnay, anhkhôngthể thuyếtphụcđược emrồi.”
Gương mặt của Thẩm Tử Kiêu, bỗng nghiêm trọng chốc lát, anh ấy nheo đôimắt híp của mình lại, quay người lại, bắt đầu chú ý đến cuộc đối thoại của haingười.
Có chút quen mắt không có gì ngạc nhiên.Tô Linh...trông rất giống với mẹ cô.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Phó Thần phát ra trong điện thoại: “Gây rắc rối đủchưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tử Kiêu mở cửa sổ hành lang, đặt cánh tay ở trên khung cửa sổ, kẹp mộtđiếu thuốc lá ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, đầu thuốc lá cháy rực lửa đỏ.
Nhưngcôcảmthấy,chodùmìnhcúpmáy,vẫncóthểngheđượcnhữngcâucuối cùng của Tô Phó Thần vang vọng trong không khí.
ThẩmTửKiêuđảođảomắt,dậptắtđiếuthuốctrêntay,vứtvàothùngrácbêncạnh.
TrầnKhảinhìnvàotrongphòng,vớitayrađóngcửalạisauđóhạgiọng:“Tôivừa nghe thoáng qua chuyện Tô Linh bỏ nhà đi, mọi người đoán xem là tạisao?”
NhìnthấyThẩmTửKiêutiếnvềphíatrước,TôLinhnhướngmày,đưatayranắm lấy tay áo của anh.
Người từ trước giờ không biết xấu hổ như Tô Linh, cảm thấy bầu không khí nàythật sự khó xử.
“Ai con mẹ nó muốn lấy phần cổ phiếu rách nát đó của anh.”
Đó chính là Tô Linh sao? Thật lợi hại. Nhà họ ăn gì để lớn lên vậy? Sao nuôiđược người đẹp như vậy chứ.
Trần Khải cất tiếng cười giễu cợt: “Việc này, 80% sự việc là từ những ngườiganh tị bịa ra. Nhưng nếu việc này bị nói nhiều quá, kỳ thực nên nghe một cáchnghiêm túc.”
Tô Linh nhận được một cuộc gọi của Tô Phó Thần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.