Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63


Tô Linh giả vờ thản nhiên hỏi: “Cô gái này là ai thế?”

Thẩm Tử Kiêu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tô Linhkhẽ phả vào mặt mình lúc cô nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

HômquaTôLinhbànbạccùngCốTiêuTiêuvềlờimờithamgiamộtchươngtrình giải trí, hôm nay cô vừa nhận được thông báo phải đến công ty ký hợpđồng,thếnêncôđịnhvềnhàlấy chứngminhnhândânrồimớiđến côngty.

Điện thoại di động của Thẩm Tử Kiêu cũng rung lên tức thì.

Lâm Ngữ Kỳ dường như đã xác định được chủ nhân của chiếc xe là ai nên bènđứngdậy khỏi ghếrồi đi về phíabên này.

Tô Linh ngước mắt lên, ánh mắt cô dừng lại về phía một cô gái ở góc trên cùngbên phải của bức ảnh.

Chương 63

Khi ánh mắt rơi vào quyển album ảnh màu trắng trong tay Tô Linh, sắc mặt hắnlập tức trở nên âm trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tử Kiêu im lặng không đáp.

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu tìm dây sạc thì cô đã phát hiện ra một album ảnhmàu trắng nằm ở giữa ngăn kéo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tử Kiêu dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào đôi mắt TôLinh, con ngươi sâu như đáy biển khó để nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

Lúc này cậu nam sinh đã hoàn toàn dậy thì rồi, mặc áo sơ mi trắng đồng phụchọcsinh,mộtbên vaiđeocặpsách, độngtácthoạt nhìnmangtheovẻ lườibiếng (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu bé mặt mày nhăn nhó này rõ ràng chính là Thẩm Tử Kiêu.

***

Năm đó Lâm Hiểu Như rời khỏi nhà họ Tô rồi một đến một nơi khác sống mộtmình, bên cạnh cũng không có lấy một người bạn thân thiết, phần lớn thời giancũng chỉ sống lủi thủi một mình.

Một chàng trai như vậy rất dễ trở thành hình mẫu lí tưởng của các thiếu nữ.

Hai người đứng cách đó vài mét, có vẻ đang nói về chuyện gì đó.Tô Linh chống cằm, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Tử Kiêu.

Tô Linh lật một trang, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh của Thẩm Tử Kiêu hồi cấpba.

Tô Linh nghe vậy thì hoàn toàn tin là thật, cô quay đầu lại, mười ngón tay đanchặt vào nhau, trên mặt mang theo ý cười: “Thế thì quá tốt rồi.”

Tô Linh nhớ lại chuyện trước kia thì không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, côhítmộthơithậtsâu,sauđókhẽhỏi:“Quãngthờigianhaingườicòntiếpxúcvớinhauấy,anhthấybàấycóvuivẻkhông?Sốngmộtthânmộtmìnhởnơiđấtkhách quê người như vậy thì hẳn phải cô đơn lắm?”

Yết hầu của anh khẽ động, sau một lúc im lặng, anh khẽ mím môi, sau đó khẽcười:“Thậtrahọcsinhcủacôấyrấtyêuquýcôấy,hơnnữacôấycũngkếtbạnvới rất nhiều người, ngày nào cũng đều rất vui vẻ.”

Tô Lăng cụp mắt xuống, vươn vai lật cuốn album lần nữa.

Chỉ có duy nhất một cậu bé nhìn chằm chằm vào nhóm trẻ con với ánh mắt kiểu“Đây là cái trò trẻ trâu gì đây? Đùa tôi chắc?” không có tí gì gọi là phù hợp vớilứa tuổi của cậu bé cả.

Thẩm Tử Kiêu khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn vào khuôn mặt của TôLinh, lấy tay chọc vào đầu cô một cái, cười hỏi: “Em ghen à?”

Tô Linh nghe thấy câu này thì vội vội vàng vàng từ trên ghế đứng dậy mở ngănkéo ra.

Khoảng năm sáu phút sau, Thẩm Tử Kiêu quay lại xe, nhưng Lâm Ngữ Kỳ vẫnđứng đó, có vẻ như đang đợi anh.

Với tư cách là một tác giả truyện tranh thiếu nữ - Tô Linh đây có giác quan thứsáu vô cùng nhạy bén đối với một số việc.

Bầu không khí nóng bức chầm chậm lan tỏa.

“Có vẻ như tất cả những người khác đều hiểu rõ về anh hơn cả em.” Tô Linhdứt lời bèn ngước mắt lên, giọng nói run rẩy không kìm được tiếng nức nở, “Từhôm qua đến giờ em vẫn luôn tự nhủ rằng anh nhất định cũng có nỗi khổ khôngnói ra được. Nhưng Thẩm Tử Kiêu à, cái em muốn là hai người phải luôn đốixử thành thật với nhau, liệu anh có làm được việc này không?”

Tô Linh bỗng nhiên đỏ bừng mặt, ôm chặt cuốn album ảnh, sau đó giả vờ hungdữ nói: “Tính…tính làm gì!”

Cô mím môi nói: “Có vẻ như cô ấy từ lâu đã biết chuyện anh vẫn còn sống phảikhông?”

Thấy hành động của Tô Linh, Thẩm Tử Kiêu hất cằm lên, chỉ vào hộp đựng đồdướibảngđồng hồtrên ghếphụ: “Chỗđấy chắclà códâysạc đấy.”

Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, trầm giọng nói: “Xin lỗi em, bây giờ anh có việcđột xuất, khả năng là không đưa em đi được rồi.”

Tô Linh chớp chớp mắt, nói: “Em ngưỡng mộ vì bọn họ có thể nhìn thấy anhkhi còn nhỏ.”

Tô Linh cảm giác hình như trước đây bản thân đã từng nhìn thấy khuôn mặt nàyở đâu đó rồi, cô nheo mắt để nhìn rõ hơn thì chợt phát hiện ra đó chính là cô gáitênLâm NgữKỳ màcô nhìnthấy trong quyểnalbum bannãy.

Lúc Thẩm Tử Kiêu đỗ xe cạnh khu chung cư của Tô Linh, cô nhìn qua thì chợtphát hiện ra một người phụ nữ có khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trên dãy ghếở tầng dưới.

Trong bức ảnh tiếp theo, cậu bé đã hòa vào đám trẻ con đang nô đùa, khắpngười lấm lem bùn đất, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Có vẻ cũng khávuinên tôisẽ miễn cưỡngchơi cùng mọingười vậy.”

“Đợi anh một lát.”

TôLinhnhướngmày,hànglôngmidàikhẽrun,trongmắthiệnlênvẻvuisướng: “Thật sao?”

Hồi đó trong ngăn kéo bàn học của Thẩm Tử Kiêu lúc nào cũng cả một xấp thưtình, mỗi khi anh ấy chơi thể thao thì số người mang nước đến cho anh nhiềuđến mức đủ để mua hết sạch cả cái căng tin của trường.

Tô Linh cụp mắt xuống, trong giọng nói mang theo cảm xúc khó tả: “Hồi còn đihọc chắc có nhiều bạn nữ theo đuổi anh lắm nhỉ?”

Thẩm Tử Kiêu hơi sửng sốt, anh cúi đầu nhìn Tô Linh, trong đôi mắt ẩn chứanhững cảm xúc phức tạp.

Thẩm Tử Kiêu vốn chẳng hề dùng lực nhưng Tô Linh lại giận đùng đùng ômlấy trán, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì lại buồn rười rượi nói: “Em chỉ là đangngưỡng mộ thôi.”

Thẩm Tử Kiêu vừa lái xe vừa liếc nhìn người mà Tô Linh chỉ, sau đó thản nhiênnói: “Cô ấy tên Lâm Ngữ Kỳ, một người bạn của anh.”

Sau khi lục tung túi xách của mình và chắc chắn rằng bản thân không mangtheo bất kì dây sạc hay cục sạc dự phòng nào cả, Tô Linh bắt đầu tuyệt vọngngồi sụp xuống ghế phụ, nghịch điện thoại trong lo sợ, lúc nào cũng để ý vàochỗ hiển thị phần trăm pin đang hiện mức cảnh báo màu đỏ.

Chàng trai vô tình nhìn vào máy ảnh, đôi mắt trong veo và lãnh đạm, nhưngkhuôn mặt tuấn tú ấy vẫn khiến người ta không thể không đổ dồn toàn bộ sựchú ý vào mình.

Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi mới khởi động xe, khéo léođiều khiển vô lăng lùi ra khỏi chỗ đậu xe, sau đó thản nhiên đáp: “Cô ấy là mộtngười rất tốt, là người giáo viên mà anh kính trọng nhất.”

Trêntrangđầutiêncủaalbumảnhcómộtghichú,trênđócómộthàngchữviếttay rất nắn nót: [Quà gặp mặt dành cho em dâu thân yêu của chị.]

Nhưng dù động tác có tùy ý đến đâu thì khí chất của anh vẫn không thể lẫnđược với bất kỳ ai, chỉ cần nhìn thoáng qua là cũng đủ để thu hút mọi sự chú ýrồi.

Những đứa trẻ khác đang ngồi trên mặt đất, đứa nào đứa nấy đều mặt mũi lemluốc, chúng đang vui vẻ nghịch bùn bôi lên mặt.

Tô Linh có chút tò mò, vậy nên cô cầm album lên rồi mở một trang ra xem.

Thẩm Tử Kiêu nghe thấy người bên cạnh đột nhiên cười, vậy nên anh khẽnghiêng đầu liếc nhìn về phía Tô Linh.

Đối với một người phụ thuộc nhiều vào các thiết bị điện tử như Tô Linh mà nóithì một chiếc điện thoại sập nguồn chẳng khác nào mất đi sự sống cả.

Tô Linh hít một hơi thật sâu, gần như không thể kiềm chế được cảm xúc củamình lúc này nữa. Cô cụp mắt xuống, giọng có chút mệt mỏi: “Em không biếtmột tí tin tức nào về anh trong suốt sáu tháng qua, anh đã làm những gì, anhphải làm những gì, em đều không biết.”

Nhân lúc có đèn đỏ, Thẩm Tử Kiêu bèn quay đầu lại nhìn vẻ vui mừng khôngtài nào giấu nổi trong đôi mắt Tô Linh.

Cậu bé ôm cánh tay của mình, đứng giữ khoảng cách an toàn một mét với bùntrên mặt đất.

Nhưng chỉ có một điều duy nhất khiến Tô Linh cảm thấy tiếc nuối chính là, nếunăm đó cô nhất quyết muốn cùng mẹ rời đi thì liệu có phải là sẽ được gặp ThẩmTử Kiêu sớm hơn không?

Cảm xúc của Tô Linh lúc này cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, saukhi nói xong, cô rất dứt khoát quay người xuống xe rồi đóng sầm cửa lại.

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu hết sức bình tĩnh, giọng nói không cao không thấp: “TôLinh, chờ anh về rồi…”

Nhìn thấy hành động của Thẩm Tử Kiêu, Tô Linh bèn nhanh chóng xoay người,giấualbumảnhvàotrongngực,sauđóquayđầunhìnThẩmTửKiêurồinóimột cách đường đường chính chính: “Đây là quà mà chị gái anh tặng cho em,anh không được cướp!”

Anh gần như nghiến răng đọc tên của Thẩm Tử Sở trong lòng.

Một lúc sau, Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, sau đó đứng thẳng lên không nói mộtlời.

Sau này mỗi lần nghĩ tới cảnh mẹ của mình một thân một mình sinh sống chữabệnh ở nơi lạ nước lạ cái, đã thế lại còn không có lấy một người thân ở cạnhnhư thế thì đúng là cô đơn biết chừng nào.

Tô Linh nhịn không được mà bật cười ra tiếng.

Tô Linh cũng không biết vì sao, mới ban nãy tâm trạng còn rất vui vẻ mà giờ lạichẳng khác nào bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng cảm xúc ngổn ngang khótả.

Thẩm Tử Kiêu tấp xe vào một bên để đỗ lại, sau đó cởi dây an toàn ra, cúingười giơ tay muốn cướp lấy album ảnh mà Tô Linh đang cầm.

Tô Linh sững sờ một lúc, theo bản năng đưa tay ra lật một trang khác để xem.

Trang này có vẻ như là ảnh chụp nhanh của Thẩm Tử Tiêu trong một bữa tiệctối, lúc đó anh đang uể oải tựa người vào ghế, nghiêng đầu đút một viên kẹo vàotrong miệng, cụp mắt xuống nhìn vào nội dung tin nhắn của mẹ Thẩm gửi trongđiện thoại.

SángnayTôLinhvộivộivàngvàngrangoài,điệnthoạicònchưađượcsạcđầy,dùng suốt từ sáng đến giờ sắp hết cả pin rồi.

Có vẻ như hai người nói chuyện rất ăn ý.

Cái vẻ mặt nhăn nhó như khỉ.

Cô gái được đám bạn vây quanh, khẽ mỉm cười quay đầu lại, nhưng ánh mắt lạinhìn chằm chằm về phía Thẩm Tử Kiêu.

Khoảnh khắc Tô Linh ngẩng đầu lên thì vừa hay va phải ánh mắt của Thẩm TửKiêu.

tùy ý.

Lúc đấy Tô Linh vẫn còn nằng nặc đòi đi theo mẹ mình, nhưng kết quả là bịThiệu Quý Phương nhân cơ hội đó mà đá xéo khích bác.

Thẩm Tử Kiêu nhìn điện thoại, sau đó khẽ cau mày rồi nhìn về phía Lâm NgữKỳ.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu chỉ ngước mắt lên nói: “Không.”Tô Linh chua như ăn giấm nói: “Điêu.”

“Lần nào anh cũng nói thế, lần trước anh cũng nói câu đó, rồi cuối cùng em phảiđợi anh suốt nửa năm trời.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tử Kiêu cũng chẳng phải kiểu trực nam không biết nói chuyện yêu đươngtán tỉnh, mà ngược lại khi còn học cấp ba, anh có vẻ ngoài rất giống bọn côn đồlưumanh,lạicộngthêmkhuônmặtanhmangđầyvẻngangbướngcứngđầucủa học bá, nếu không phải là thành tích học tập toàn đứng top đầu thì khôngkhéo còn bị người khác hiểu nhầm anh là mấy tên du côn cũng không chừng.

Không giống với sự thờ ơ khi nói chuyện với những người khác, lúc này đâyanh khẽ cau mày, như thể đang nói chuyện với Lâm Ngữ Kỳ một cách rấtnghiêm túc.

Tô Lăng nghĩ một lát rồi nghiêng đầu cười nói: “Không thể nói cho em biết làcó chuyện gì xảy ra sao?”

Album ảnh này gần như chứa tất cả các bức ảnh của Thẩm Tử Kiêu từ thời thơấu đến khi trưởng thành, từ khi anh ấy còn bé xíu cho đến lúc lên cấp một, cấphai rồi cấp ba.

Động tác ấy khiến khoảng cách của cả hai ngày càng rút ngắn, chóp mũi của họnhưthể sắp chạmvào nhau đến nơirồi vậy.

Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, nheo mắt nhìn về hướng xe củaThẩm Tử Kiêu.

Ví dụ như việc lần này chẳng hạn, Tô Linh vừa nhìn là biết ngay cô gái nàychắc chắn là thích Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu: “Em ngưỡng mộ cái gì?”

Lâm Ngữ Kỳ vẫy tay chào Thẩm Tử Kiêu một cách hết sức nhiệt tình.Tô Linh im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô ấy là…”

Thẩm Tử Kiêu nghe được câu này thì khẽ nghiêng đầu nhớ lại.

ThẩmTửKiêunhíumàyngắtlờiTôLinh.Tiếpđóanhxoayngườimởcửaxuống xe rồi đi về phía Lâm Ngữ Kỳ.

Tô Linh chậm rãi ôm lấy quyển album ảnh rồi đứng thẳng người dậy, đỏ mặtlầm bầm về sự khó hiểu của Thẩm Tử Kiêu, sau đó lặng lẽ mở lại album ảnh raxem.

Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một cậu bé nhìn chỉ khoảng hơn một tuổiđứng cùng với một đám trẻ con cùng trang lứa.

Lâm Ngữ Kỳ dừng lại dưới gốc cây cách chiếc xe vài mét, sau đó nghiêng đầunhấc điện thoại lên, như thể đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63