Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73
Tô Linh lấy chùm chìa khóa từ trên sân khấu và đưa cho từng người theo thứ tự.
Trongkhimọingườiđangbậnmởkhóachomình,ThẩmTửKiêuxoayngườinhìn Tô Linh, anh khẽ cau mày nói: “Đưa tay cho anh xem.”
Tô Linh có chút ngạc nhiên, theo phản xạ mà đưa tay đến trước mắt Thẩm TửKiêu và hỏi: “Hả, có chuyện gì vậy?”
Có lẽ vì vừa nãy cô cố gắng tháo sợi dây xích ra nên cổ tay Tô Linh có hơi ửngđỏ, thậm chí có thể thấy có vết hằn của dây xích để lại.
Thẩm Tử Kiêu cau mày hỏi: “Em có bị thương không?”
Tô Linh nghe vậy cười nhẹ rồi trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Yêntâm đi, em không bị thương đâu.”
Hành động của hai người tuy không nổi bật nhưng lại thu hút đông đảo sự chú ýcủa mọi người.
[Một chương trình tạp kỹ sao lại trở nên giống như một bộ phim thần tượngvậy??Trái tim thiếu nữ củamột bà cô già!! 】
[Tôi có một suy đoán táo bạo, vừa rồi hình như Quý Tự An đã có ý định nhờ TôLinhgiúpđỡ.KếtquảlàThẩmlãođạiđãbướctrướcmộtbước,vìsợTôLinhbị thương hay sao?】
[Ôichúa ơi! Chị gái lầu trên có phải suy đoán hơi thái quá rồi không???】
Ngay khi chiếc còng tay cuối cùng được cởi bỏ, tiếng chuông báo động bỗngvang lên inh ỏi khắp căn phòng cùng với hệ thống đèn màu đỏ liên tục nhấpnháy.
Chiếc máy lại vang lên tiếng thông báo: “Báo động! Báo động! Đối tượng đangbị giám sát nghi ngờ đã trốn thoát! Đối tượng đang bị giám sát nghi ngờ đã trốnthoát!”
Hàn Lộ Lộ không khỏi lo sợ, khoanh tay nghiêng người, bối rối nói: “Làm saobâygiờ?Trừkhingườiđóqualại,khôngthìchúngtasẽbịnhốtlạiởđâysao?”
Tuychuôngbáođộngvanglênsuốtmộtphútnhưngbênngoàivẫnkhôngcóchút động tĩnh gì.
TạTrọngNgônnhíumày,trầmtưnói:“Chuôngbáođộngvẫnvanglên,nhưnglại không có chút động tĩnh nào khác, đây không phải là điều bất thường sao?”
Những người bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Bên cạnh cánh cửa duy nhất trong phòng chỉ có một cái máy cảm biến thẻ.
Hôm nayHànLộLộmặcítquầnáohơn,màtrongphòngcóchútlạnhlẽo.Vàvì mực nước cứ dâng cao đến cẳng chân, luôn bị ngâm trong nước nên toàn thânkhẽ run lên.
HànLộLộrunrẩy,côtakhôngđểýlắmđếnlờinóicủaTạTrọngNgônnói,chỉrun cầm cập nói: “Đừng lo lắng về những chuyện khác, trước tiên hãy nghĩ cáchthoát ra ngoài, anh không nghĩ là ở đây rất lạnh lẽo sao?”
TạTrọngNgônliếc nhìnHànLộ Lộmộtcái nhưngkhôngnóigì.
Tống Kính Thành đi ra giảng hòa: “Nếu cánh cửa này cần thẻ, sao chúng takhông thử tìm quanh phòng xem có chiếc thẻ nào không?”
Đây là ý tưởng mà người bình thường hay nghĩ tới đầu tiên, Lục Vãn Thanhnghe được câu này gật đầu lia lịa, sau đó kiên nhẫn đi tìm kiếm.
Hàn Lộ Lộ cử động đôi chân tê rần, liếc nhìn bốn phía, sau đó cau mày nói:“Mặt đất đầy nước, xung quanh trống rỗng, làm gì có nơi nào có thể chỗ giấuđồ?”
Tống Kính Thành nghe được lời này có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười:“Không có cách nào khác đâu, chúng ta phải đi tìm manh mối.”
HànLộLộnghevậy,khôngnóinữa,xoaxoacánhtay,rùngmình,sauđótrongmiệng lặp đi lặp lại: “Lạnh quá.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu phàn nàn:
【Tôi chỉ là người qua đường thôi nhưng cảm thấy Hàn Lộ Lộ rất phiền, trongkhimọingườiđềucốgắng hànhđộngthìcôta chỉđứngyênmộtchỗ.】
【 HànLộ Lộthật sự khiếntôi đau đầu.】
【 LộLộnhàchúngtôi chỉ là đề xuất ý kiến thôi, với cả hôm nay cô ấy cònmặcít quần áo hơn những người khác, chắc chắn là rất khó chịu.】
【 Đúngvậyđúngvậy, thươngLộ Lộ nhàtôi quá đi.】
Khi fan hâm mộ của Hàn Lộ Lộ nhận ra xu hướng bình luận trong phòng phátsóng trực tiếp không ổn, họ lập tức bắt đầu phản bác lại.
Tuy nhiên, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp không ngừngtăng lên, cùng với lượng truy cập từ các tài khoản tiếp thị khác nhau và các lượttìm kiếm nóng hổi trên weibo, những người vào phòng phát sóng trực tiếp đểxem không chỉ là những người hâm mộ bị những người nổi tiếng thu hút.
Rõ ràng, cảnh tượng này không thể kiểm soát được.
[Đưa ra ý kiến hợp lý không phải là không thể, nhưng cũng tùy trường hợp thôi,phải không?】
[ Đúng đúng, khi Tạ ảnh đế đang phân tích tình huống thì ngắt lời, thế mà cònmuốn người khác không nhắc đến.]
[Haha, không phải là không thể đưa ra ý kiến, nhưng cô ta không nên chỉ đưa raý kiến mà không làm gì cả. Những người khác đang tìm kiếm manh mối trongphòng, nhưng cô ta thì ngược lại, chỉ đứng yên một chỗ.]
[Fan nói mặc ít quần áo sẽ thấy khó chịu, tổ chương trình không phải đã nói rõtính chất của chương trình ngay từ đầu rồi hay sao? Cô ta nghĩ mình đang thamgia một cuộc thi nhan sắc hay sao mà đi giày cao gót và mặc váy ngắn?】
Sau khi Tô Linh tìm kiếm trên sân khấu một lúc, thì cô quay đầu nhìn mọingườiđangxắn tayáotìm kiếmđồvật trongnước, khẽcaumày.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó Tô Linh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng người, dựa vào sân khấu, ánh mắt ủ rũ, sau đó giơ taylên, lười biếng ngáp một cái.
Tô Linh: “...” Sao lại ngáp mãi thế?
Thẩm Tử Kiêu đã chú ý tới ánh mắt của Tô Linh, anh quay đầu đi, hai tay đúttúi quần, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút vui vẻ.
Một lúc sau, Thẩm Tử Kiêu nâng cằm ra hiệu cho Tô Linhngẩng đầu lên.Tô Linh ngẩng đầu nhìn.
Có một cửa sổ nhỏ gần trần nhà, lúc này vẫn chưa đóng.
Nhưng thoát khỏi đó rõ ràng là không thể. Vì độ cao đó nên người này phải dẫmlên người kia thì mới có thể.
Để rồi cuối cùng chắc chắn sẽ còn lại một người không thể thoát được ra.
Thẩm Tử Kiêu lười biếng dựa vào bệ tròn, sau đó ngước mắt hỏi: “Em nghĩ aisẽcó thẻ ra vàophòng này.”
Tô Linh chớp chớp mắt: “Nhân viên.”
ThẩmTửKiêu:“Phòngnàycóailànhânviênkhông?”TôLinhnhanhchóngtrảlời:“Hiệntạicólẽlàkhôngcó.”
Thẩm Tử Kiêu cười lớn, sau đó khoanh tay bình tĩnh hỏi: “Vậy em nghĩ ngườicó thẻ ra vào đang ở đâu?”
Tô Linh dường như hiểu ra điều gì đó, mím môi nói: “Ở bên ngoài.”
Tạ Trọng Ngôn chỉ cẩn thận nghe hai người nói chuyện, lúc này mơ màng hiểura điều gì đó, đứng thẳng người, một tay chống cằm, thận trọng suy nghĩ rồi nói:“Cho nên, trong phòng không có manh mối gì.”
HànLộLộnghevậy,xoaxoacánhtayđitớigần,sauđóphủnhận:“Làmsaocóthể? Loại phòng trò chơi này sao có thể không có manh mối? Chắc chắn có tintức quan trọng, nhưng chúng ta lại không tìm được.”
Nóitớiđây,HànLộLộnhẹhắthơimộtcái,sauđóthúcgiục:“Đừnglãngphíthời gian nữa, chúng ta nhanh chóng đi tìm đi.”
TạTrọngNgôntrênmặtđãcóchútkhôngvui,nhưngcólẽbởivìđangghihìnhmột chương trình nên không dám tức giận.
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, chỉ giơ tay so sánh vị trí cửa sổ, đi thẳng xuốngdưới,sau đóquay đầu gọilớn: “Tô Linh,lại đây.”
Tô Linh không hỏi gì, lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.
ThẩmTửKiêunhướngmày,sauđóngồixổmxuống,giơtayvỗvỗvàovaimình, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
Phía sau mấy người sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía ThẩmTử Kiêu.
Đó chính là Thẩm Tử Kiêu!Thẩmthiếugiavôcùnggiàucó!
Chính là kim chủ của chương trình này đó.Ai lại dám dẫm lên vai anh?
Nhưng có một số người thực sự dám.
Tô Linh chỉ đáp lại, vẻ mặt không thay đổi, sau đó đi đến phía sau Thẩm TửKiêu.
Tô Linh đưa tay ra, nhẹ nhàng bám vào lưng Thẩm Tử Kiêu, trèo lên ngườiThẩm Tử Kiêu, đặt hai chân của cô lên vai anh.
ThẩmTửKiêuđỡchânTôLinhrồiđứngdậy.
Hầu như tất cả mọi người đều há hốc mồm, bất ngờ.
Nhưng Tống Kính Thành, người từ đầu vẫn luôn rất ổn định, không hiểu vì lýdo gì, vào lúc này sắc mặt lại có chút thay đổi.
Tống Kính Thành chỉ cúi đầu tiếp tục bận rộn tìm kiếm manh mối khác màkhông nói một lời.
Tiếngbàntántrong phòngphátsóngtrực tiếptiếptụcdâng cao:
[Tôithựcsựchoángngợp,xinhãyđánhgiácaosựhợptácănýnày.]
[ Không biết tại sao lại rất thích xem hai người bọn họ tương tác, họ không phảicố ý biểu diễn mà là rất hiểu ý nhau.]
[Ừ,ừ,nóhoàntoànkhácvớicảmgiácCPchánngấy, tôinghĩnórấttuyệt!】
Tô Linh lại gần bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng.
Đồng tử Tô Linh hơi co rút, dường như có chút sợ hãi, nhưng cô rất nhanh bìnhtĩnh lại, hít một hơi thật sâu nói: “Thẩm Tử Kiêu em phải nhảy ra ngoài xem thửmột chút.”
Bên ngoài còn có vết máu, còn có những người được đoàn tiết mục thuê đóngvai khách mời, nhưng hiện tại, tất cả đều ngã xuống đất.
Có vẻ như tất cả các diễn viên đều là xác c·h·ế·t.
Sau đó, Tô Linh nhạy bén phát hiện ra một tấm thẻ xanh trên một trong nhữngchiếc thẻ phụ, vẫn đang phát sáng huỳnh quang trong hành lang có phần mờ
mịt.
Nếu đoán đúng thì đó chính là thẻ kiểm soát ra vào có thể mở được cánh cửanày.
ThẩmTửKiêungheđượcTôLinhnói,hơinhíumày,nói:“Emxuốngtrướcđi.”
Tô Linh cười nhẹ, sau đó giơ tay bám vào mép dưới của bệ cửa sổ, dùng mộtlực nhẹ lên cổ tay của anh, cả người trực tiếp xoay người lên bệ cửa sổ, ngồilên.
Tô Linh cúi đầu, giọng điệu có chút nhẹ nhõm nói: “Yên tâm, tổ tiết mục hìnhnhư đã bố trí một vách ngăn ở giữa, không cao lắm.”
Trênthựctế,độcaonàykhôngcao,tổchươngtrìnhcòncốtìnhthêmmộtváchngăn nhô ra ở giữa độ cao này để khách mời có thể nhảy xuống dễ dàng và antoàn.
Tô Linh nói xong, không do dự nữa, trực tiếp từ bệ cửa sổ nhảy xuống tầng tiếptheo.
Sau hai tiếng tiếp đất giòn giã, Tô Linh đứng vững trên mặt đất. Cô cử động cổtay rồi đi về phía nhân viên đang cầm một tấm biển cách đó không xa.
Cô cúi xuống và đưa tay lấy bảng hiệu của nhân viên.Lúcnày,đôimắtcủanhânviêncửđộngrồitừtừmởra.
Tô Linh chợt giật mình khi mở mắt ra, cô vỗ nhẹ vào ngực gần như buột miệngthốt ra từ “C·h·ế·t tiệt.”
Nhưng khi những người ngoài cuộc nhìn thấy Tô Linh, vẻ mặt của họ dườngnhư đầy hoảng sợ.
Anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi kịp nói, anh ta đãnghiêng đầu, dường như anh ta đã c·h·ế·t.
Tô Linh bối rối: “Nhiệm vụ tạm thời cuối cùng trước khi c·h·ế·t là hù dọa tôisao?”
Các nhân viên lặng lẽ mà cố gắng diễn vai xác c·h·ế·t của mình.
Tô Linh vỗ ngực, không nhịn được tiếp tục lảm nhảm: “Thật là vất vả, mọingười là diễn viên quần chúng, nếu chúng tôi ngu ngốc không ra được, mọingười định nằm ở đây cả ngày à?”
Các diễn viên quần chúng thực sự đóng vai xác c·h·ế·t một cách rất nghiêm túc..
TôLinhvẫncònđangchìmtrongnhữnghìnhảnhđángsợvừanãy,thựcsựrấtkhó quên được: “Quá đáng, xem phim kinh dị còn có cảnh báo trước. Sao anhcóthể độtnhiên mở mắtra như vậy,tôi rấtnhát gan đó.”
Diễn viên quần chúng: “……”
Tô Linh: “Mọi người xong đời rồi, tôi sẽ cùng mọi người nói chuyện, ghi nhớlại gương mặt của tất cả mọi người. Ra ngoài tôi sẽ tìm mọi người tính sổ đầutiên, bố tôi còn chưa bao giờ dọa tôi như vậy!”
Nếu không phải vì nói chuyện sẽ bị trừ lương, thì diễn viên quần chúng thật sựmuốn quỳ xuống nói lời xin lỗi với Tô Linh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.