Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80


Bởi vì sáng mai phải tham gia trận đấu bóng rổ giữa hai trường, cho nên nhàtrường thông báo sáng mai tập thể các lớp chưa tốt nghiệp nghỉ học một buổisáng, sau khi trận đấu bắt đầu tiến vào nhà thi đấu xem thi đấu.

Cô Như Hạ vì thế đặc biệt gội đầu trước một đêm.

[Cố Như Hạ]: Hôm nay tớ đặc biệt tắm rửa gội đầu còn dùng sữa tắm với dầugội mới mua. Cực kỳ thơm! Ngày mai nhất định phải make up thật xinh đẹp!Rồi sáng mai tớ sẽ đến trường T và hất tóc trước mặt tiền đạo đẹp trai ấy!

[Cố Như Hạ]: Đây gọi là mùi hương quyến rũ! Tớ cảm thấy biết đâu ngày mailà bắt đầu của tình yêu, sau đó bọn tớ sẽ trở thành một đôi kim đồng ngọc nữlàm người ngưỡng mộ, bị người người ghen tị!

[Tô Linh]:...trâu bò.

Cố Như Hạ chuyên tâm lăn lộn cả một buổi tối, kết quả bởi vì đầu tóc khôngsấy khô cộng thêm điều hòa mở quá thấp, vô cùng thành công làm bản thân sốtcao lúc nửa đêm, bất đắc dĩ phải xin nghỉ.

Sáng sớm lúc Cố Như Hạ bị kéo đi bệnh viện truyền nước, chống ý thức mơ hồgửi một tin nhắn cho Tô Linh.

Đây có lẽ gọi là, tình yêu luôn luôn khó khăn ha!

Tô Linh biểu đạt sự đồng tình vô cùng sâu sắc với Cố Như Hạ:

[Tô Linh]: Vậy thật ngại quá tớ thay cậu đi hất tóc trước mặt nam thần nha!“Bạn học Tô Linh!”

Tô Linh vừa gửi xong tin nhắn này liền thoáng thấy ở cửa của cửa tiệm ăn sángcách đó không xa xuất hiện một nữ sinh xinh xắn.

NữsinhtênTrươngThưNhuế,làbạnhọccùnglớp,quanhệvớimìnhcũngkhông tệ.

TrươngThưNhuếđeocặpsáchchạyđếnbêncạnhTôLinh,sauđóômcánhtaycô hỏi: “Ể? Hôm nay Cố Như Hạ không đi học với cậu sao?”

TôLinhthảchậmtốcđộtheobướcchâncủaTrươngThưNhuế,cùngcôấytiếnvào trường học: “Cô ấy bệnh rồi”.

TrươngThưNhuế“a”mộttiếngsauđócườihảhênói:“Đángtiếc,bọnmìnhkhó được một buổi sáng nghỉ học”.

Nói tới đây cô ấy lại hơi hơi sững lại đột nhiên hào hứng: “Nhưng mà cậu nghenói chưa? Tên tội phạm quấy rối t*nh d*c gây náo loạn rất lớn ở thành phố củabọn mình gần đây, buổi chiều hôm qua bị bắt rồi! Mình nghe nói bắt được kẻxấu đó chính là bạn học Thẩm của trường T”.

Tô Linh nâng nâng mắt, hứng thú nhiều hơn chút: “Ể? Bắt được ở chỗ nào?”

TrươngThưNhuếmímmôinhớlại,sauđóvỗđầunói:“Chínhlàtrongconhẻmnhỏ cách phố đi bộ gần trường bọn mình không xa!”

Tô Linh nghe vậy hơi sững sốt.

Con hẻm nhỏ đó không phải hôm qua mình mới đi qua sao?

Màngaylúcnày,từsânvậnđộngcáchđókhôngxađộtnhiêntruyềnđếnmộttiếng hét, tiếp đó nghe thấy có người hô lên: “Cẩn thận!”

Tô Linh nâng mắt nhìn thấy một quả bóng rổ từ sân vận động bay về phíaTrươngThư Nhuế.

LúcTrươngThưNhuếnângmắt,quảbóngrổđãđếntrướcmặtmình,trongphút chốc cô ấy có hơi hoảng loạn, giơ chéo hai tay che trước mặt.

Tô Linh hơi nhíu mày, vươn tay đè bả vai Trương Thư Nhuế kéo cô ra saungười mình. Sau đó nâng cánh tay khác, ngón tay hơi cong lại, vững vàng chặnquả bóng rổ.

Bóng rổ với lòng bàn tay Tô Linh đập vào nhau phát ra một tiếng vang thanhthúy.

Quả bóng rổ nảy nảy trên mặt đất, sau đó lăn đến bên chân Tô Linh.

TrươngThưNhuếvẫnchưaphảnứnglại,chỉvôthứcngơngáccảmơn,sauđóvô cùng khẩn trương dò hỏi: “Sao rồi, có đập trúng cậu không? Cậu có đaukhông?”

Tô Linh nghiêng đầu cười nói không sao, sau đó vẩy nhẹ cánh tay phải tiếpbóng.

Từ sân vận động truyền tới tiếng huýt sáo của đám nam sinh, tên dẫn đầu tiếnlên phía trước dựa vào cột, giọng điệu có hơi khiêu khích: “Này em gái lớp 2xinh đẹp bên đó ném bóng lại cho bọn anh đi chứ”.

TôLinhnghethấycâunày,lôngmàyhơinhíulại.

TrươngThưNhuếtrốnrasauTôLinh,sauđónhỏgiọngnói:“Chúngtanhanhđi thôi, đây là mấy tên hay kiếm chuyện của lớp 6, đừng gây sự với bọn họ”.

Lớp 6 có vài học sinh đều là điểm số không đạt tiêu chuẩn của nhà trường, dựavào quan hệ mà đút vào.

Loại người này dựa vào đãi ngộ gia thế, mặc kệ là việc gì, thầy cô cũng khôngquảnđược.Chonêntrong trườngcũngluônlà đầubagai*không dễchọcvào.

*Đầu ba gai ý chỉ những người hay kiếm chuyện.

Mà trước mắt, đám đầu ba gai này dựa vào cột, ôm cánh tay cười hihi, ánh mắtmang theo mấy phần khiêu khích trên dưới đánh giá Tô Linh.

Tô Linh rủ mắt, cong eo nhặt quả bóng rổ bên chân.

Tên cầm đầu tên Lý Vân Châu, là tên đầu ba gai nổi tiếng, gia thế tốt nhất trongđám bọn họ, nên đám người đều tôn hắn ta làm đại ca.

Lý Vân Châu huýt sáo, cười vươn tay:

“Em gái ném qua phía anh này”.

Người xung quanh phát ra tiếng rít trầm thấp, bắt đầu hú hét.

Tô Linh nghiêng đầu, đặt quả bóng trên tay nhẹ nhàng tâng tâng, sau đó nhấcngón trỏ.

Quả bóng vô cùng ổn định xoay trên đầu ngón tay Tô Linh.Tô Linh cười hỏi: “Ném qua bên cậu à?”

Lý Vân Châu với đồng bọn xung quanh cười thành một đoàn, hắn ta gật đầu sauđó làm tốt động tác tiếp bóng: “Đúng, ném cho anh”.

Tô Linh cúi đầu, hơi híp mắt, lông mày hơi đè xuống, sau đó trở tay ném bóngra.

Quả bóng rổ mang theo một luồng khí lưu mạnh mẽ đập thẳng về phía ngườikia.

Lý Vân Châu theo bản năng muốn dùng tay tiếp nhưng lại đánh giá thấp lực đạocủa Tô Linh.

Quảbóngtrựctiếphấtvăngcánhtay,đậpthẳngvàongựchắnta,phátramộttiếng đập vô cùng nặng nề, làm người kia cứng ngắc lùi về sau hai bước.

Tô Linh chống nạnh, đáy mắt mang theo ý cười, nhìn qua tựa như không có nửađiểm ác ý: “Lần sau lúc thiếu chút nữa đụng phải người khác, nhớ phải xin lỗitrước”.

Nóixong,Tô Linhdứtkhoát xoayngười,dẫn theoTrươngThư Nhuếrờiđi.

Sau khi Tô Linh đi, đám người liền vội vàng tiến lên hỏi thăm tình huống củaLý Vân Châu.

Lý Vân Châu bị một cú bóng của Tô Linh đập như vậy quả thật có hơi đau,nhưng dù sao hắn ta cũng cần thể diện, đứng thẳng người cố gắng làm nhưkhôngcógì:“Không sao,mộtnữsinh nhỏnhắncóthể cóbaonhiêusức lực”.

Bên cạnh có người nói: “Đại ca của chúng ta vì đáp lời chị đẹp Tô Linh, còn tốnkhông ít công sức”.

Tô Linh xinh đẹp, hơn nữa tính cách cũng tốt, trong cả trường, những ngườixinh đẹp trước giờ đều không thiếu sự chú ý của người khác.

Cũng có người nói: “Chẳng qua không nhìn ra, Tô Linh có vẻ là một cô gáingoan ngoãn, tính cách còn khá độc ác”.

Lý Vân Châu cười xoa xoa nơi ngực vừa bị bóng đập trúng, sau đó híp mắt nhìnbóng lưngTôLinh,ánhmắtquétquéttrênđôichânmảnhkhảnh,cườinói:“Này không chỉ mỗi tính cách...”

Ở chỗ không xa có người nhìn cảnh tượng bên này, lông mày đều cuộn thànhmột cục, cậu ta xì một tiếng: “Anh Thẩm, lát nữa chúng ta sẽ thi đấu với têncầmđầukiađúngkhông?Ngườinàyđángghétnhưvậy,làmtôikhôngcóchúthứng thú nào”.

ThẩmTửKiêunhấctay,lườibiếngđèđèvànhmũ,đôimắthẹpdàihíplại,dường như không quan tâm: “Người của đội thi đấu còn chưa đến đủ?”

Nam sinh bên cạnh liếc nhìn đồng hồ: “Sắp rồi”.

Thẩm Tử Kiêu đáp một tiếng, sau đó xoay người: “Vậy chúng ta đến nhà thiđấu trước”.

Nam sinh sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh theo kịp bước chân của ThẩmTử Kiêu, chẳng qua cậu ta còn vừa đi vừa dông dài: “Nhưng mà mặc dù khoảngcách có hơi xa nhìn không rõ nhưng tớ cảm thấy chị gái vừa mới đi qua xinh gáithiệt! Khí chất với tính cách tới cũng thích, chỉ là bị loại người không đứng đắnnày quấn lên...”

“Lôi Thần” Bước chân Thẩm Tử Kiêu ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nam sinhbên cạnh.

Nam sinh đó bị gọi tên liền biết người trước mặt không hứng thú với chuyệnnày,vì vậycậu ta lậptức ngoan ngoãncâm miệng.

Thẩm Tử Kiêu đi về hướng nhà thi đấu, nhưng không biết vì sao nơi đáy lòngcó một sự bực bội vô cớ, môi mỏng hơi mím lại, đem ngọn lửa giận này ép rồilại ép.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng giọng nói và động tác của nữ sinh lúc nãyđều làm Thẩm Tử Kiêu cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Giốngnhưrấtlâutrướckiabọnhọđãtừnggặpquamộtmànnhưvậy.

***

Tô Linh bị người chặn lại ở bồn rửa tay bên ngoài nhà thi đấu.

Người chặn Tô Linh là Lý Vân Châu lúc sáng mới gặp mặt, hắn ta nhấc chânchống lên bức tường đối diện, ngăn chặn đường đi của Tô Linh.

Tô Linh cảm thấy hơi đau đầu, cô vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, nâng mắtnhìn Lý Vân Châu: “Cậu có chuyện gì không?”

Có thể gần đây Lý Vân Châu xem nhiều phim vườn trường hắc đạo, cả ngườitràn đầy khí tức bá đạo.

Miệng Lý Vân Châu ngậm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, cả người lưumanh tỏ vẻ ngầu. Hắn ta cong eo, đột nhiên dán sát vào mặt Tô Linh, sau đó

cười hihi nói: “Thế nào em xinh đẹp, làm bạn gái của anh, sau này ở trongtrường anh che chở cho em”.

Tô Linh “...“

Tô Linh thật sự không muốn đóng phim vườn trường với thiếu niên vừa nhìnliềnbiếtchưabịxãhộivùidậpnày,côthởdài,xoaxoahuyệttháidương:“Xinlỗi, tôi từ chối”.

Nói xong, Tô Linh liền chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh Lý Vân Châu.

Nhưng Lý Vân Châu lại bắt lấy cánh tay Tô Linh, sau đó ép cô vào tường, cố ýđèthấpgiọng,có mấyphầnsếnsúa nói:“Chịđẹp cómuốnsuynghĩ lạikhông?”

Buổi sáng Tô Linh từ khi gặp Lý Vân Châu, đáy lòng đã đè nén một ngọn lửa,lúcnàythấyhắn talạibất lịchsựđộng tayđộngchân, cuốicùngcũng bùngnổ.

Tô Linh híp mắt, vươn tay bắt lấy cánh tay Lý Vân Châu, mạnh mẽ vặn sangphải,sauđólậtngười chốnglưngLýVân Châu,épcảngười hắntalêntường.

Giọng Tô Linh mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu như cậu không hiểu cái gìgọi là lịch sự, có thể học lại tiểu học, học lại một lớp tư tưởng đạo đức”.

Lý Vân Châu đau đến vô thức muốn hét lên, nhưng có lẽ giữ thể diện, hắn tacứng rắn nhịn xuống, đổi thành mấy câu chửi thề khó nghe.

TôLinhkhôngmuốndínhlấyphiềnphức,rấtnhanhliềnbuôngtay.Côphủiphủilòng bàn tay,xoay người chuẩnbị rời đi.

Mà Lý Vân Châu cuối cùng cũng phản ứng lại cơ hồ là thẹn quá hóa giận, hắnta vừa xoa cánh tay vừa nói: “Đmm, một đứa con gái của tiểu tam không biếtxấu hổ ở chỗ này giả vờ thanh cao cái gì”.

Bước chân của Tô Linh ngừng lại.

Lý Vân Châu thấy Tô Linh dừng bước, liền càng thêm đắc ý nói: “Người kháckhông biết, nhưng tao từng nghe người nhà nói, loại người dễ dãi không biếtxấuhổnhưmẹmày,nóikhôngchừngđãđộikhôngbiếtbaonhiêucáimũxanhcho cha mày”.

TôLinhsiếtchặttay,côhítsâumộthơi,chậmrãixoayngười,nângmắtnhìnmắt Lý Vân Châu.

Mà Lý Vân Châu trước mắt tựa như hoàn toàn không cảm giác được sự khácthường, trái lại tiếp tục nói: “Chẳng qua nếu như mày đồng ý cầu xin tao, gọitaomộttiếng anhtraitốt,biết đâutaocó thểgiữbí mậtchomày...A!”

TôLinhnhấctay,mạnhmẽnắmlấycằmLýVânChâu,sauđócánhtayhơinhấc lên.

Lý Vân Châu bị đau đến kiễng chân lên, vươn tay cạy tay Tô Linh.

***

“Ôi đệt! Các cậu biết không, chị bé xinh đẹp lớp bốn, cho Lý Vân Châu ăn đậprồi”.

“Tôi cũng nghe nói rồi hoàn toàn không nhìn ra, chị bé đó nhìn qua còn khámảnh mai?”

“May mắn có người cản lại, Lý Vân Châu hình như không bị thương, nhưng màdựa vào loại tính cách đó, phỏng chừng sau này có thể gây không ít phiền toáicho chị bé đó”.

“Có lẽ các cậu không biết, vừa rồi đám người đó còn nhân cơ hội tạt nướcngười ta, bây giờ trời cũng lạnh...”.

“Aiz, nhưng mà tôi nghe được Lý Vân Châu nói với người khác, chị bé đó hìnhnhư là con gái của tiểu tam...”

“Không phải chứ, tôi nghe nói điều kiện gia đình cô ấy rất tốt”.

Thẩm Tử Kiêu nhấc tay đè đè vành mũ, rủ mắt thờ ơ chơi điện thoại, nhắm mắtlàm ngơ với lời bàn tán bên tai.

Trướcgiờanhkhônghềhứngthúvớinhữngtinđồnnày.

Thẩm Tử Kiêu đi tới bồn rửa tay gần nhà thi đấu, cất điện thoại, vươn tay mởvòi nước.

Bên cạnh anh còn có một người đang đứng.

Anh dùng dư quang liếc nhìn, lại vừa vặn thấy một cánh tay mảnh mai đầy vếtbầm vết đỏ.

Nhìn dáng vẻ đều là vết thương nhẹ.

Thẩm Tử Kiêu đứng thẳng người, xoay đầu, ánh mắt rơi trên người cô gái antĩnh đứng bên cạnh.

Dường như cô ấy đang khóc.

Nhưng cô lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ sau một lát, vươn tay mởvòi nước, sau đó cúi người, giội nước lạnh lên mặt mình.

Bây giờ nhiệt độ đã bắt đầu hạ thấp, hơn nữa lúc này lại còn đang ở bên ngoài,chỉ cần rửa tay cũng có thể lạnh tới rùng mình, càng huống chi rửa mặt giốngthếnày.

Sau khi Thẩm Tử Kiêu xoay người lại mới phát hiện trên người nữ sinh nàydính vết nước.

Thìrangườimànhómngườithảoluậnlúcnãylàcôấy.

Không biết có phải ma xui quỷ khiến không, Thẩm Tử Kiêu vô thức hỏi: “Cầngiúp không?”

Câu này giống như một thanh nam châm, làm cô gái đang thất thần đột nhiêntỉnh táo lại, cô giơ tay dùng mu bàn tay nhẹ nhàng dụi hốc mắt, cô nghiêng đầu,giọng điệu có hơi mất tự nhiên: “A, không sao, không cần, cảm ơn anh.”

Lúc cô gái nói chuyện, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, nghe qua làm người khác cảmthấy vô cùng dễ chịu.

Giọng nói rất quen thuộc.

Thẩm Tử Kiêu gần như là trong giây phút đó liền nhớ tới cô gái đụng độ vớimình hôm qua.

Nhưngdựatheotìnhtrạngcủacôgáitrướcmắtmànói,cóthểthấy,côcóvẻcàng thích ở một mình hơn.

Thẩm Tử Kiêu rủ mắt, khóa vòi nước, sau đó xoay người rời đi.

Tô Linh nghe bước chân đi xa dần của người bên cạnh, nhẹ nhàng rủ mắt.

Tấtcảcảmxúcbạophátvàolúcnày,côbỗngkhụyxuống,trướctiênnhấctayôm trán nhưng ngay sau đó cảm xúc lại tuôn trào trong nháy mắt.

Tô Linh không nhịn được nữa vùi đầu vào gối thấp giọng nức nở.

Nhưngvàolúcnày,bêncạnhcóngườitớigần,cònkhôngđợiTôLinhphảnứnglại liền cảm giác có một luồng hơi ấm che phủ trên vai.

Là áo khoác.

Bên cạnh truyền tới giọng nói của nam sinh vừa rồi, nhạt nhẽo lại bình tĩnh:“Áo không cần trả lại”.

Nói xong, anh xoay người trực tiếp đi vào sân bóng rổ.

TrênsânthiđấulàchiếnthắngkhôngchútbấtngờcủatrườngT.

Hơn nữa bất luận là người có hiểu được bóng rổ hay không cũng có thể nhìn rađược, tiền đạo Thẩm Tử Kiêu của đội trường T, rõ ràng mức độ thực lực củamột mình anh, gần như có thể là tồn tại mang tính đè bẹp.

“Tôi cảm thấy Lý Vân Châu của trường đối diện có phải đắc tội với Thẩm TửKiêu rồi không?”

Vốn dĩ trình độ của Lý Vân Châu cũng không kém, nhưng do bị Thẩm Tử Kiêunhắm vào mọi hướng, không chỉ không phát huy được bất kỳ tác dụng nào, màcòn làm loạn thế trận của mình, trạng thái cả người cũng cực kỳ kém.

Hết trận.

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ nhẹ nhàng rơi trên người Lý VânChâu,hồilâusau,anhxùynhẹmộttiếng,sauđólườibiếngnhấctay,giơngóngiữa.

Đây là nhạo báng trắng trợn, có lẽ do thêm vào giá trị nhan sắc với thực lực, tráilại phần lớn nữ sinh ngồi trên ghế bùng nổ một trận tiếng thét đào hoa.

Lý Vân Châu thúi hết cả mặt, hắn ta nhấc tay chuẩn bị tính sổ với Thẩm TửKiêu nhưng lại bị đồng đội cản lại.

“Bỏ đi, thầy cô đều đang ở đây”.

“Đừng mà đại ca, Thẩm Tử Kiêu người này cũng không dễ chọc vào”.“Đúng đó, chúng ta không so đo với cậu ta”.

Mà Thẩm Tử Kiêu căn bản không hề để ý đến phản ứng của Lý Vân Thâm, màchỉ xoay người, vô cùng tự nhiên lui khỏi sân.

Lúc nhóm người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, có người thấy Thẩm Tử Kiêuchỉ mặt một chiếc áo, nhiều chuyện hỏi một câu.

“Anh Thẩm, áo khoác của anh đâu?”

ThẩmTửKiêunângmắt,khôngchútđểýtrảlời:“Trênđườngthấymộtchúmèo”.

Ngườihỏivẻmặtkhóhiểuvuốtvuốtgáy.Liên quan gì tới mèo?

***

Thẩm Tử Kiêu với Tô Linh mua một căn nhà ở Bắc Thị.

Vì để sắp xếp triệt để mọi thứ, hai người trở về biệt thự Tô Minh một chuyến.

Tô Phó Thần vẫn canh cánh trong lòng việc Thẩm Tử Kiêu không nói một lờilừa em gái mình đi, vì thế vẫn luôn bưng ly trà ngồi trên sô pha, trưng ra gươngmặt bí xị.

Lúc Thẩm Tử Kiêu chuẩn bị cùng vào phòng dọn dẹp đồ đạc với Tô Linh, thậmchí còn gọi lại.

Tô Phó Thần: “Hiện tại hai người vẫn chưa kết hôn, vẫn là đừng tùy tiện vàophòng con gái”.

Ý là: Phòng của em gái tôi mà cậu cũng dám vào?

Thẩm Tử Kiêu cười, sau đó gật đầu: “Đại ca nói đúng, cho nên không bằngngày mai bọn tôi liền lãnh...”

Tô Phó Thần lập tức đứng dậy: “Không được! Không thể! Tôi không đồng ý,nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Tô Linh phì cười, cô ôm cánh tay Thẩm Tử Kiêu, sau đó chớp chớp mắt: “Emnghe nói gần đây anh đang theo đuổi chị Thẩm Tử Sở...”

TôPhóThầnnghethấycâunày,vẻmặtliềntrầmxuống,lậptứcmởmiệngđánhgãy: “Không phải là dọn dẹp đồ đạc sao? Dọn xong liền đi lẹ cho anh”.

Vừa vào phòng, Tô Linh liền phát hiện ra, sau khi mình rời đi, hẳn là Tô PhóThầncho người dọndẹp phòng mỗi ngày.

Bài trí trong phòng vẫn giống như lúc mình rời đi, cũng không có chút bụi nào.Thẩm Tử Kiêu nâng mắt liền nhìn thấy khung ảnh trên bàn Tô Linh.

Tô Linh vừa dọn dẹp quần áo vừa thuận miệng nói: “Đó là lúc em học cấp 3,thế nào, nhìn qua có phải đặc biệt ngoan ngoãn không?”

ThẩmTửKiêunângtay,ngóncáinhẹnhàngvuốtvebứcảnh,sauđórủmắthỏi:“Em học trường A?”

Tô Linh gật đầu: “Đúng vậy”.

Lúc nói chuyện, cô lôi ra cái áo đồng phục từ đáy tủ.

“Í?” Tô Linh sửng sốt, “Sao em lại có áo khoác đồng phục của trường T?”

ThẩmTửKiêunghethấycâunày,độngtáchơisữnglại,sauđóxoayđầu,ánhmắt rơi trên chiếc áo khoác đồng phục.

Tất cả cảm giác quen thuộc trong nháy mắt có nguồn gốc, hàng ngàn ý nghĩquay cuồng, cuối cùng tập hợp thành một điểm, phơi bày trong tâm trí vô cùngrõ ràng.

Thẩm Tử Kiêu lại cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lúc đó anh nên ở lại”.Tô Linh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu: “Anh nói gì?”

Thẩm Tử Kiêu nhàn nhạt nói: “Không có gì”.Thìraanhkhôngchỉrungđộngvớiemmộtlần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80