Anh Lính Là Người Chồng Tốt
Túy Tiểu Tiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
Nhìn tâm tình của cô chuyển biếntốt, Triệu Phương Nghị liền trở nên nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo: "Về sau không được phép nói ly hôn! Có nghe thấy không!"
"Tôi chỉ có hai đứa con gái và một đứa con trai cùng vợ của mình! Lý ***** vẫn nên gọi tôilàbác hoặclàchú thìtốthơn.Ngườitrong nhà thì hiểu được nhưngngườingoài nghe được sẽ hiểu lầm khôngtốt."
Đã có xe buýt, Vương Văn Tĩnh cũng sẽ không cần phiền đến Điền Mật Nhi nữa rồi, nhưng thỉnh thoảng có lúc sẽ nói bang quơ rằng tuyến xe này không thuận tiện lắm, lên xe buýt lại phải chen lấn không có chỗ ngồi,nếu đi làm muộn mấy lần còn bị khấu trừ tiền thưởng nữa.
Triệu Phương Nghị liền thấy ngứa ngáy, tất cả đều bị dáng vẻ yêu kiều kia của cô lấy lòng rồi, trong lồng ngực lại truyền ra tiếng cười nho nhỏ.
Vốn hai con rể vẫn còn ở đây nên bà Phương Di không muốn cho con gái mình phải mất ămtj, nhưng đứa con này càng ngày lại càng quá mức. Mạt lúc nào cũng phải tươi cười với con rể mà con gái thì chẳng khác gì con c·h·ó điên, truy ra ngọn ngành thì họ lại nghĩlàmình không có giáo dụctốtchúng nó vì vậy có nhiều chuyện bà đã nhắm mắt bỏ qua rồi.
Nói cũng đủ ngoan độc đi, Điền Mật Nhi cũng thấy sợ đến rơi nước mắt.
Thử cùng cô hàn huyên mấy câu về việc nhà, quả thật thấy bình dị gần gũi, không hề kiêu ngạo, nói chuyện vẫn rất thật thà. Về sau các chị dâu này nếu có cái gì không hiểu hoặclàcó chuyện khó khăn đều tìm đến Điền Mật Nhi để cô bày kế sách cho mình, thứ nhấtlàcô tới đây trước bọn họ, thứ hailàcô có học vấn cao, cái cô biết được khẳng định sẽ nhiều hơn bọn họ. . . . . .
Chủ ý gì lại cùi bắp như vậy, Triệu Phương Nghị lạnh mặt liếc cô một cái, nói: "Đang muốn tìm cách để giải quyết mâu thuẫn cho vợ của Dương Dực, chứ không phảilàđể cho bọn họ chiến đấu với nhau thế này!"
Điền Mật Nhi cũng không muốn giấu liền đem chuyện trong nhà nói với cô ấy, dù sao một lát nữa cũng có thể đụng phải nhau. Lý Kiều Dương nghe xong liền thay cô mắng một trận, thậtlàkhi dễ nhà mẹ đẻngườikhác không có chỗ dựa mà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Liền ăn vạ: "Không đi đau, xấu hổ c·h·ế·t rồi!" Vùi mặt trong lồng ngực bền chắc, dùng sức bấm vào cơ bắp bên eo củaanh.
"Ở nhà máy chứ ở đâu, cậu không đi tìmanhấy à?"
"Làanhkhông đúng!" Triệu Phương Nghị tiếp tục nhận sai.
Không phải nóingườithành phố kiêu ngạo, ở chỗ nào mà không cóngườixấungườitốt, Vương Văn Tĩnh kiêu ngạo, hai chị dâu nói chuyện hòa hợp với cô tuytốtnhưng cũng rất kiêu ngạo, không thể vơ đũa cả nắm được.
Ha ha, haingườinày thật giống nhưlàlửa lớn đụng phải băng sơn rồi, mộtngườinhiệt tình như lửa, mộtngườilại khô khan như núi tuyết vậy, thật không biết khi nào có thể b*n r* tia lửa k*ch t*nh đây. Cô ấy chắc cũng đang mỏi mắt mong chờ nên mới vẫn không cùng Điền Dã xuyên phá tầng quan hệ này.
Lý Như vừa đi đến thì Triệu Phương Mỹ liền kéo cô ngồi xuống uất ức tố khổ, nghe Lý Thành Thụynói như thế, haingườitự nhiên cũng muốn đi ra ngoài.
Sau đóngườiLý gia rời đi, Triệu Phương Nghị vẫn giữ nguyên kế hoạch dẫn Điền Mật Nhi ra bờ sông đi dạo, bà Phương Di tính toán phải dạy dỗ lại con gái của mình cho mở mang đầu óc ra mới được.
Triệu Phương Nghị liền ho khan, khóe miệng nhanh chóng vểnh lên, trong nháy mắt liền thấy tự đắc, nhưng sự đắc ý này không lừa đượcngườikhác.
Haingườicho tới bây giờ cũng chưa từng có hành động nào lãng mạn như vậy, mặc dù thời tiết vô cùng lạnh nhưng việc này vẫn làm Điền Mật Nhi rất kích động.
Tuy nhiên đối với chuyện này cô thật sựlàlực bất tâm tòng tâm, ai bảo cô cũnglàngườiđến từ nông thôn. Muốn thay đổi suy nghĩ đã in sâu trong tiềm thức của các chị dâu nông thôn thật sự không dễ dàng, đối với nhóm ngược lại cũng khó khăn như vậy.
Ngườita cũng đềulàngườilớn cả, lại không phảilàngườithân thích nên Điền Mật Nhi cũng không lúc nào cũng đi theongườita mà dặn dò, đành phải nghe rất nhiều chuyện thị phi.
Một tối nọ vừa muốn ngủ, thì lại nghe Triệu Phương Nghị hỏi: "Em và vợ của Dương Dực có mâu thuẫn?"
Hai ngày sau, Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi cũng trở về thủ đô, Điền Mật Nhi chưa phải đến trường nên có thể đến đơn vị cùng Triệu Phương Nghị. Hầu như tất cả phụ nữ sau khi kết hôn vẫn luôn xemchồngvà con của mình làm trung tâm còn việc khác ngoài xã hội sẽ bớt chú ý đến.
"Được." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không thể, Dương Chính ủy cưng chiều vợ như vậy, còn kém so với thái hậu thôi." Ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều một tayanhta chăm sóc. Sâu trong nội tâm của cô cũng có một chút rất hâm mộ, nhưng cô cũng không thích cách làm này có cảm giác nhưanhta đã đánh mất chính mình rồi. Rất giống như cô, một nửalàthành yêu, một nửalàvì muốn chuộc tội cho kiếp trước. Dương Dực và Vương Văn Tĩnh cùng ở trên một vạch xuất phát, màanhta lại làm được như vậy, còn không cần phải hồi báo lại, bản thânlàphụ nữ cô cũng thấy ủy khuất thayanhta.
Tuy vậy cũng bị Điền Mật Nhi lảng sang nói chuyện khác, câu này mà chị cũng nói ra được chỉ vì tiền thưởng của chị màngườikhác thì phải đi sớm về tối, đưa đi đón về hay sao. Cha ruột, mẹ ruột cũng còn chưa được ân cần vậy, trước kia không có biện pháp nào, nể mặt Dương Dực và Triệu Phương Nghịlàchiến hữu của nhau nên mới giúp đỡ, hiện tại đơn vị cũng đã có xe rồi, cô cũng không phảilàkhông có việc gì nên tạo việc để làm.
Nếu đổi lạilàbình thường khẳng định Triệu Phương Nghị sẽ nhanh chóng khiển trách cô không nghiêm chỉnh, để cho cô tự mình đi bộ, nhưng mới rồi làm cô khóc một trận như vậy, lại nghĩdù sao cũng đang mặc thường phục nên cứ để cô muốn làm gì thì làm!
Mặt của Triệu Quốc Đống lúc này không biết có bao nhiêu mây đen, dù sao cũng cùng ở chốn quan trường, không muốn cùng với Lý Gia vạch mặt rõ ràng, một cỗ hỏa khí liền bay về phía con gái út: "Hôm nay nếu con dám đi, về sau không được bước vào cái nhà này nửa bước!"
"Vậy về sau không phépanhhung dữ với em!"
Rốt cuộc cũnglàvợchồng, vợchồngson đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Điền Mật Nhi khóc đủ rồi thì chuyện này cũng liền bỏ qua.
"Điền Mật!" Triệu Phương Nghị lần đầu tiên gọi cả tên họ của cô ra, ở bên ngoàianhvẫn thường gọi côlàtiểu Điền, khi haingườiở chung với nhau đều gọi Mật Nhi, lúc bị cô chọc giận cũng chỉ gọilàĐiền Mật Nhi mà thôi.
Phụ nữ đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ có chiến tranh!
Trong nhà có cô emchồngđã đủ làm cô nhức đầu rồi, đi ra bên ngoài thật không muốn đi tiếp cận quá sâu.
"Phương Di, bà xem, nổi giận như vậy với đứa nhỏ có đáng không! Đềulàmiếng thịt ởtrênngườimình rớt xuống lại vìngườingoài đem tình cảm mẹ con làm cho căng thẳng như thế." Ngụy Kim Linh, mẹ của Lý Như nói.
Điền Mật Nhi có một thói quen, đó chínhlàmỗi sáng sớm đứng ở ngoài hiên đọc các bài khóa, học ngoại ngữ trọng yếu nhất vẫn phải có hoàn cảnhtốt, còn phải học nhiều đọc nhiều. Mỗi sáng sớm cô liền đứng ở trong tiểu viện đọc sang sảng, hiện tại thời bấy giờ những ngôn ngữ này còn chưa được phổ biến. Các chị dâu ở bên cạnh tột trái một phải nhìn cô như vậy cảm giác rất ngạc nhiên, mỗi sáng sớm khi thấy Điền Mật Nhi đứng đọclàlại hỏi cô đang nói tiếng nước nào một hồi lại hỏi cô đang nói cái gì.
"Mẹ! Mẹ cũng chỉ biết nói con, mẹ nhìnanhtrai đi, cứ xem con như kẻ thù vậy, ngay cả nói cũng đều không cho nói!" Theo đúng chuẩnmựcngườisai bao giờ cũng cáo trạng trước.
Điền Mật Nhi được tiện nghi nhưng vẫn còn ra vẻ, vẫn khóc thút tha thút thít , buồn bực nói: "Anh, hic,anhcòn nói, muốn, muốn ly hôn với em! ! !"
Thật không dễ dàng mới về một lần mà lại cứ nói đến chuyện xấu của nhàngườikhác, làm chậm trễ ** lãng phí thời gian vàng bạc của bọn họ rồi. Triệu Phương Nghị âm thầm tự kiểm điểm mình, tư tưởng đã thông suôt liền nhìn sang Điền Mật Nhi vẫn còn đang đọc sách mạt không biến sắc, nói: "Ngủ thôi! Tối như vậy mà cũng đọc, không cần tới mắt nữa sao."
Sau khi Lý Như và Triệu Phương Nghị đính hôn, đối vớingườitrong nhà cũng thân thiết hơn, chỉlàkể từ lúc xảy ra chuyện kia mấy năm này hai nhà vẫn không có liên lạc với nhau, ai ngờ được họ lại muốn nối lại quan hệ như vậy.
Trên đường đi không ai nói lời nào, bờ sông cách chỗ họ ở không tínhlàquá xa, nhưng vì có tuyết nên đường trơn phải lái xe chậm lại, phải mất mười lăm phút mới đến. Dừng xe xong, Triệu Phương Nghị định xuống xe nhưng nhìn thấy Điền Mật Nhi không nhúc nhích cũng biếtlàcô đang mất hứng.
"Chịchồngvà emchồngsao vẫn còn chưa đi thế!" Lý Kiều Dương chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt củangườikhác, nhưng lại đang thấy buồn bực nên hỏi han một chút.
Triệu Phương Nghị hỏi cô: "Có còn muốn đi chơi hay không!"
Trước kia thường có câu khuyên rằng đãlàphụ nữ thì không nên lấychồngtrong quân đội, ý muốn nói một cô gáitốtkhông cần thiết phải gả chongườilàmlínhlại phải làm quả phụ chịu nhiều khổ cực. Các chị dâu ở đây hều hết đều xuất thân nông thôn hoặclàcông nhân vì vậy bọn họ rất nhiệt tình và thật thà. Nghe nói Điền Mật Nhi cũng xuất thân từ nông thôn, đều nói cô đã mang lại mặt mũi cho dân quê bọn họ nên đối với cô cũng không còn câu nệ như trước. Ban đầu lúc mới biết côlàvợ của đại đội trưởng,làvợ củangườicó chức vụ cao nhất khu vực phòng thủ này, trình độ học vấn cao lại còn xinh đẹp nữa liền nghĩ rằng khi ở chung sẽ rất khó khăn đây. Cũng từ miệng củachồngmình cùng những chiến sĩ khác mà dần dần hiểu rõ, vợ của đại đội trưởng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đối đãi với mọingườiđặc biệt nhiệt tình, tìm cả ngày không ra tật xấu nào.
So với Điền Mật Nhi nhanh chóng hòa đồng thì Vương Văn Tĩnh lại có vẻ không quá thân thiện, cô ta chỉ nói chuyện với mấy chị dâu xuất thân từ thành phố mà thôi. Dần dần trong khu nhà liền phân chia ra làm hai phái, phái thứ nhất đại biểu cho nhữngngườiở nông thôn,phái thứ hai đại biểu cho thành thị. Mấy chị dâu đến từ nông thôn luôn nói mấy chị dâu trong thành phố nhiều tật xấu như thế nào, đoán chừng mấy chị dâu ở bên kia cũng nghị luận bọn họ như thế về chuyện này thì Điền Mật Nhi cũng không rõ lắm. Bởi vì lần đầu tiên khi họ nói với Điền Mật Nhi dân quê như thế này như thế kia liền bị cô dịu dàng nói mấy câu chấn chỉnh, sau này cũng có thể đã biết cô xuất thân từ nông thôn nên càng không thể nói với cô những chuyện này. Cô cũng đã khuyên các chị dâu ở đây đừng nói sau lưngngườikhác, nhưng bọn họlàngườicẩu thả, lúc ấy thì sảng khoái đồng ý còn nói rằng cô nói có lý, nhưng chỉ một lát sau thì đâu vẫn đóng đấy.
Trong lòng không còn ưu tư nữa nên Điền Mật Nhi cũng nguyện ý chiều theoanh, còn cảm thấyanhnhư vậy đặc biệt nam tính. Liền lấy lòng nói: "Đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa em cũng chỉ nhận thức một mìnhanh!Anhcũng không thể không muốn em, nếu không có biến thành quỷ em cũng quấn lấyanh!"
Điền Mật Nhi soi soi gương, hai con mắt vừa đỏ vừa sưng, đi ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Chỉ nói cô một câu ‘ nói năng ngọt xớt ’, Triệu Phương Nghị giúp cô đội mũ, quấn kỹ khăn quàng cổ, Điền Mật Nhi khoác vào tay củaanh, cảngườicũng mau dính lên trênngườicủaanhrồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thể làm gì khác hơnlàđem hi vọng đặt ở trênngườicủa Triệu Phương Nghị, cậu ta và Lý Như từ nhỏ đã biết nhau tình cảm thanh mai trúc mã không thể nào mà không động lòng được.
Đã gặp quangườicó da mặt dày nhưng lại chưa gặp quangườicó da mặt dầy thành như vậy, làm bà Phương Di lại bốc hỏa lên, nhìn thấy thật chướng mắt, nói ra lời thiếu đạo đức như vậy liền tuôn ra một tràng: " Phương Nghị nhà chúng tôi trước khi kết hôn đúnglàkim đồng, nhưng về phần Lý Như nhà ông bà vẫn chưa phảilàngọc nữ, không cần nói cũng nhìn ra được. Miệng lúc này nói đã biết sai rồi, sao ban đầu nhìn ở thấy hai vợchồnggià chúng tôi lại nói một câu đừng làm cản trở ngại hạnh phúc của cô! Vợ của nó tuy gia thế không có gì nhưng cũnglàmột cô gái trong sạch gả cho Phương Nghị nhà chúng tôi, nguyên nhân tại sao cô lại từ nước ngoài quay về tôi cũng không muốn hỏi, vậy nên cácngườicũng đừng tới đây can thiệp vào chuyện của nhà chúng tôi, bằng không tất cả mọingườiđừng mong sống được dễ chịu!"
Aiz, cái tính tình này, ở trong tình thế này nói như vậy không phảilàđổ dầu vào lửa hay sao. Thânlàphụ nữ thì lúc nên mềm thì phải mềm lúc nên nhu thì phải nhu, bị đàn ông giáo huấn một chút mặc dù khó chịu nhưng cần phải nhịn lại, không nên tức giận mất khôn. Vừa mới bắt đầu Lưu Tử Hiên còn nhường cô ta mấy phần nhưng hiện tại đã biết rõ cưới phảingườivợ như vậy nếu nhịn thì chỉ có bị cô ta cưỡi lên đầu lên cổ mà thôi.
Có thể cóngườikhông muốn nhìnngườikhác vui vẻ vì như vậy thì họ cũng thấy không sảng khoái nên luôn muốn làm chongườikhác không thấy thoải mái.
Kiêu ngạo của đàn ông phụ nữ không thể nào hiểu được! Đóng cửa lại có thể rửa chân cho vợ nhưng trước mặtanhem như vậylàbị bẽ mặt, mẹ ruột tới cũng không được hầu hạ như vậy. Điểm này vợanhcũng làm rấttốt, mặc kệ ở đâu cũng đều giữ mặt mũi choanh, khiến choanhcàng thêm yêu thương cô nhiều hơn. Một cô gái động lòngngườinhư vậy ngày ngày có ngậm trong miệng cũng thấy không đủ.
Triệu Phương Nghị cảm thấy cũng không sai, cũng không hiểu trong đó có liên quan gì tói Điền Mật Nhi, tính tình của côanhbiết rõ, tuyệt đối sẽ không dính vào trong đó, vì muốn giữ mặt mũi choanhcoi như phải chịu thiệt một chút cũng sẽ không trở mặt vớingườita. Cho nên khi nghe Dương Dực nói vậy,anhcũng không mù quáng chỉ trích, mà chỉ hỏi cô xem có chuyện gì xảy ra không.
"Làm sao! Lại muốn đuổi em đi à! Không cần phải đuổi buổi tối em sẽ đi! Hơn nữaanhcũng không có quyền đuổi em, đâylànhà của cha mẹ em, tại sao lại đuổi em đi!"
"Hôm nay Dương Dực tới nói xin lỗi vớianh,anhcũng vậy rất buồn bực, ý của cậu ta hình nhưlàvì tiểu Vương. Cụ thể chuyện gì xảy ra thì cậu ta cũng không nói, cho nênanhmới hỏi em ."
"Ngoan, đừng khóc,làanhkhôngtốt,làanhsai rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chế độ phòng thủ của đơn vị Triệu Phương Nghị cũng đang từ từ hoàn thiện, trong khu nhà dành chongườithân cũng đã có không ít chị dâu tới ở, lầu dưới cùng lầu trên cũng đã có vài hộ dọn đến. Đơn vị cũng mở một tuyến xe đặc biệt để mọingườicó thể đi lại thuận tiện hơn, đưa đến trạm xe bus dưới chân núi, nhưng vìngườicũng không nhiều lắm nên có lúc còn phải đợingườiđến đông đủ rồi mới xuất phát.
Trên mặt củangườiLý gia thoáng qua lúng túng, Triệu Phương Hà nhân cơ hội này kéo em gái đi lên lầu, đem cảchồngvà em rể lên theo. Đâylàchuyện xấu trong nhà, mặc dù bọn họ mơ hồ có thể biết chút ít, thế nhưng khi trước mặt nghe được rõ ràng thì lạilàmột chuyện khác.
"Anhlại còn hung dữ với em!" Điền Mật Nhi tiếp tục tố giác.
"Hai ngày nay phải đi cùng với ba mẹ mình đến nhiều nhà để biếu quà cáp, rồi uống rượu, ngày ngày về nhà nếu không phải mệt c·h·ế·t thì chínhlàsay c·h·ế·t rồi. Đoán chừng mấy ngày nayanhcủa cậu sẽ rất mừng vì không có ai đến hành hạ mình cả."
Chương 34
Điền Mật Nhilàngườiđược cho cái bậc thềm thì ánh mắt liền nhìn vào cửa, nghĩ thầm hiếm có cơ hội có thể trấn ápanhnên phải thừa dịp này hưởng thụ nhiều thêm một chút. Bèn bắtanhăn mứt quả, bắtanhcầm kẹo đường, còn bắtanhmua cho mình bóng bay và chong chóng nữa. Triệu Phương Nghị bị bắt làm gì thì làm cái đó, Điền Mật Nhi thấyanhnhư vậy cũng không đành lòng đùa dai, cái cô thíchlàdáng vẻ nghiêm nghị, kiên cường bất khuất củaanh, đem một một con sư tử oai hùng nuôi thành mèo cứ thấy khó chịu thế nào ấy.
Trong lời nói kia liền ám chỉ tất cả mọi thứ của mình sau này có thể choanhvà Triệu gia, hơn nữa con gái ông so sánh với Điền Mật Nhi thì hơn gấp trăm lần, quan trọng nhấtlàvẫn còn chưa có kết hôn.
Aiz, đàn ông thật tình nghĩa, đàn ông thật có trách nhiệm!
"Triệu Phương Mỹ!" Triệu Phương Nghị lúc này đã thật sự tức giận rồi, vì đanglànăm mới nênanhkhông muốn để cho ba mẹ phiền lòng, nhưng cô em gái không hiểu chuyện này lại liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng củaanh.
Đem cô từ ghế lái phụ ôm tới ngồi vào trên đùi, để cho cái đầu nhỏ của cô nằm ở trên bả vaianhtiếp tục khóc, đưa bàn tay ra sau nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô.
"Em lại muốn làm gì! Thái độ của cha mẹ em nhìn thấy rồi đấy, cũng đều đứng về phía em không phải sao."
"Nói cái rắm, câu cô nói được xemlàtiếngngườihay sao! Lễ phép cũng quăng cho c·h·ó ăn được rồi! Đólàvợ củaanhtrai cô, không phải đối tượng để cô chế nhạo. Cô và Lý Nhưtốtnhư vậy, thì đi gọi cô talàmẹ đi. Cô ta cho cô tiền haylàvàng bạc gì, hay cô talàngườinuôi cô từ nhỏ tới lớn, làm sao lại tiêm vào đầu cô những thứ như vậy, ai xấu aitốtcũng không phân biệt rõ rồi."
"Không bao giờ nữa, đừng khóc, Mật Nhi đừng khóc, em khóc như vậy lòng củaanhcũng không được dễ chịu tí nào."
"Còn nói em ầm ĩ nữa!" Điền Mật Nhi lại tố.
Điền Mật Nhi tan nát cõi lòng, khóc đến mức Triệu Phương Nghị cũng thấy đau xót, nâng cái đầu nhỏ kia lên dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kia của cô.
"Thế nào, sợ nhìn thấy chị Lý Như sẽ phải xấu hổ hay sao, một trên trời một dưới đất, trong lòng sinh ra tự ti cũng dễ hiểu!"
Ý snh không phải như thế này có được hay không, nhưng vào lúc này lại không dám nguỵ biện, sợ vợ của mình càng thêm tức giận, nóianhsai thì chínhlàsai!
Câu hỏi này làm Điền Mật Nhi ngạc nhiên mở to mắt, kinh ngạc hỏi lạianh: "Không có ! Có chuyện gì sao?"
Cô ta thừa nhận bản thân mình không ưa Điền Mật Nhi, không bởi vì cái gì??, Đó chính từ trường không hợp, không vừa mắt, khác tính nên tương khắc. Ban đầu cô ta chỉ muốn làm cho chị ta không được thoải mái, cũng không có tâm tư sâu xa, cũng biết rõngườinhưanhcô ta thì không thể nào ly hôn được. Nào ngờngườitrong nhà lại cứ bảo vệ cho chị ta, tất cả mũi nhọn cũng đều hướng về phía mình, ngay cả Lưu Tử Hiên tối ngày hôm qua cũng không cho cô ta sắc mặttốt, thì sao có thể để cho chị ta cười hạnh phúc ngọt ngào như vậy được.
"Anhchưa cho cô ta bất kỳ ám hiệu nào, không nói đến có quan hệ gì, thì thời điểm thoái hôn đều kết thúc cả rồi! Kể từ khi cưới em, trong lòng củaanhcũng chỉ có một mình em, lời nàyanhchỉ nói một lần cuối cùng, đời này vợ củaanhchínhlàem! Về sau nếu em lại vì chuyện này mà ầm ĩ, nếu muốn ly hônanhcũng sẽ đồng ý!"
"Mấy đứa này đúnglàkhông để cho ta yên tĩnh chút nào! Đâylàcái nghiệt gì không biết, sao lại sinh ra một đám không biết trên dưới phải trái như vậy. Lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ , muốn làm gì thì làm đi, muốn thấy ta c·h·ế·t mấyngườimới vui lòng chắc." Phương Di lúc này đã rất tức giận rồi, vứt dáng vẻ điềm đạm sang một bên, quyết tâm phải dạy dỗ đứa con gái này của mình một trận.
Điền Mật Nhi liền cau mày, trong lòng không nén được bực bội, cứ cố không tỏ ra uất ức nhưng luôn có cảm giác bịngườikhác coi thường, lại không ngừng bị tai bay vạ gió, còn cóngườimuốn cho mình đi vào chỗ nguy hiểm nữa. Cô emchồngchèn ép thì không nói làm gì,ngườingoài cũng lại tới châm biếm mỉa mai, nhà cô chínhlàtám đời bần nông đấy đã làm phiền đếnngườinào chưa, thấyngườinào phù hợp thì lấyngườiđó đi!
Điền Mật Nhi chu mỏ, trong lòng liền thấy vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Lão Vương buôn dưa!"
Đúng lúc đó Lý Như và cha mẹ cô ta lại tới cửa, vừa nhìn thấy mọingườigiương cung bạt kiếm liền mở miệng khuyên can tựa như trước kia chưa có chuyện gì xảy ra.
Triệu Phương Mỹ liền sửng sốt, cho tới bây giờ vẫn còn giữ thói quen được nuông chiều vìlàcon út trong nhà, tuy cũng có lúc ông khiển trách nhưng chưa bao giờ ông nói câu nghiêm khắc tàn khốc như hôm nay.
Kể từ khi Điền Dã trở về đây xây nhà xưởng, Lý Kiều Dương cũng rất hay lui tới đó, hiện tại tất cả mọingườiđều hiểu rõ tâm tư của cô, cũng chỉ có mình Điền Dã vẫn tưởng rằng Lý Kiều Dương sợanhđem tiền đầu tư của cô làm cho thua lỗ nên phải đến giám sát. Lý Vĩ ban đầu cũng không đồng ý, cũng phản đối rất lâu, đơn giản vẫnlàvì cảm thấy không môn đăng hộ đối. Nhưng nhìn thấyanhem Điền Gia xuất sắc như vậy, ông lại không bỏ được, hai cái luôn mâu thuẫn nên cũng không quá gò bó con gái mình, sau đó lại thành đồng ý cho Lý Kiều Dương rồi. Nhưng cho tới bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Điền Dã, ông vẫn còn cảm thấy lăn tăn khó xử.
"Làanhsai lầm rồi!" Triệu Phương Nghị. . . . . .
"Họ có mâu thuẫn thì em phải hòa giải chứ, emlàvợ củaanh, coi như tuổi còn nhỏ, cũng phải quan tâm đếnngườinhà của cấp dưới chứ!"
Lời này của bà Phương Di cũng đủ ngoan độc rồi, chỉ thiếu nước nói trắng ra mà thôi, Lý Thành Thụy lại liên tục suy tính, coi như không thể giảng hòa thì cũng không có ý định đắc tội với Triệu gia được. Nghe nóianhcả của Triệu giai ở thủ đô hiện tại trên quan trường rất thuận buồm xuôi gió, Triệu gia lại cùng hợp tác với Lý Vĩ, ở thành phố này mặc dùlàkhu vực của Lý gia nhưng trong gia tộc thì tiếng nói của ông ta cũng không có trọng lượng cho lắm, cho nên mới có lòng kết thân với Triệu gia. Vốn cho rằng con gái của mình xuất sắc, trở lại chỉ cần xuống nước nói vài câu thì sẽ khiến Triệu gia đem thứ con dâu nhà quê kia trả về, ai ngờ lạikhông được như mong muốn.
Lúc gần về lại cóngườihỏi haingườibọn họ có muốn chụp ảnh lưu niệm hay không, lại nghĩ Điền Mật Nhi rất thích chụp hình, Triệu Phương Nghị vừa định đồng ý thì lại bị cô bác bỏ. Sao mà chụp được, mới vừa khóc xong nên mắt sưng mũi hồng lại còn bị gió lạnh thổi lên nữa, trên mặt cô bây giờ chẳng khác gì thằng hề cả, mang bộ mặt như vậy đi chụp hình không phảilàđể lại chứng cớ phạm lỗi hay sao. Lắc đầutỏ ý không muốn chụp, bình thường lúc xinh xắn thì không chụp lúc này mà chụp thì xấu c·h·ế·t rồi ——
"Chờ sau này cậu vàanhmình kết hôn, thì cậu liền tínhlàngườinhà mình rồi, quay đầu lại làm chỗ dựa cho mình!" Điền Mật Nhi trêu ghẹo, thật ra thì cô không muốn mang chuyện vợ chưa cưới trước đây củachồngmình ra bàn tán. Với tính tình của Triệu thiếu tá nhà cô, ăn cỏ gần hang cũng đủ làm chongườita rớt mắt kính rồi, chuyện đã xong thì cũng đừng hòng mơ tưởng, huống chi cònlàcỏngườita ăn thừa nhổ ra. Nhưng lại dính cả cô emchồngvào đó, vì vậy cô liền cảm thấy rất chán ngán không khác gì bị con cóc nhảy lên bàn chân, không cắnngườithì cũng khiếnngườita buồn nôn.
Sắp đến trưa rồi, một nhà Lý Như cũng chưa thấy đâu, Lý Kiều Dương cũng không tiện ở lâu, đâylàphong tục của bọn họ trong những ngày lễ tết nếu không phảilàhọ hàng thân thích thì sẽ không ở lại ăn cơm, vì sợ ăn mất lộc tài của gia chủ. Triệu Quốc Đống và Phương Di mấy phen giữ lại, nhưng Lý Vĩ và vợ con vẫn nhất quyết ra về, ăn cơm trưa xong, Triệu Phương Nghị liền bảo Điền Mật Nhi mặc quần áo tử tế vào để ra bờ sông đi dạo.
"Cha!" Có uất ức cũng có chút khó chịu, nhưng một tiếng này cũng không chỉ có cô thốt ra, cả Triệu Phương Mỹ và Lý Như cùng nhau gọi một tiếng.
Triệu Phương Nghị thở dài, nghĩ thầm trong bụng quả nhiên cô do trời cao phái tới để hành hạ mình, ở cùng với Điền Mật Nhi,anhmột chút thủ đoạn cũng không có, muốn chống lại cô nhưng cho tới bây giờ chỉ có mìnhanhnộp khí giới đầu hàng mà thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dương Dực không phảilàchính ủy sao, công việc chínhlàlàm công tác tư tưởng, vừa đúng để choanhấy bổ túc cho tiểu Vương học một khóa."
Triệu Phương Hà cũng biết rõ tính tình của em gái mình, cũng bởi vì mấy năm nay không có con nên bình thường đối với mọi chuyện cô gây ra mọingườiđều bao dung, nhưng cũng cảm thấy chuyện này em mình đã làm quá mức rồi.
Lý Thành Thụy và Ngụy Kim Linh cũng theo đó mà nói: "Đứa nhỏ đã thật tâm hối cải, đa nhận ra cái sai của mình rồi, cho nó thêm một cơ hội đi! Phương Nghị và tiểu Như từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tựa như kim đồng ngọc nữ, hai nhà chúng ta thân thiết như vậy cũng nên nhượng bộ một bước mà thành toàn cho bọn nhỏ đi!"
"Vợ củaanhlúc nào cũng xinh đẹp, hình dáng gì màanhchưa từng nhìn qua!"
Lý Thành Thụy cũng nói chen vào: "Đứa nhỏ khó khăn mới về nhà một lần, có gì to tát đâu, đến mức như vậy sao! Tiểu Như mang tiểu Mỹ đến nhà chúng ta chơi một lát đi, chờ một lát mẹ cháu hết giận rồi về."
Sang ngày hôm sau Lý Kiều Dương cũng tới chơi, cùng với ba mẹ mình sang nhà cô chúc tết, vừa đến Triệu gia liền lủi lên trên lầu to nhỏ với Điền Mật Nhi.
Triệu Phương Mỹ luôn cậy mạnh không nói đạo lý làm rối loạn khuấy đảo như thế này Lưu Tử Hiên đã sớm quen rồi, xem ra định lực của mẹ vợ còn không bằng mẹ mình nữa, xem ra mọingườinói thật đúng cũnglàdo cậu ta nuông chiều vợ mình quá mức. Ánh mắt của Lưu Tử Hiên tối sầm lại, không thể làm gì khác hơnlàđể cho cô phải chịu chút dạy dỗ rồi.
Biếtlàkhông thể nào lừa dối vượt qua cửa ải này, mắt Lý Như hồng lên, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống một giọt lại một giọt, khóc đến hoa lê đái vũ đẹp mắt như vậy thật khiến chongườita đau lòng.
Một câu liền trúng ngay đích, hiện tại thời bấy giờ đối với trinh tiết vẫn còn rất coi trọng, giày rách cùng với tội phạm thời đó cũng không khác nhaulàmấy.
Vừa đúng lúc đọc xong được một đoạn, Điền Mật Nhi liền ‘ Dạ ’ đáp một tiếng, mắt quả nhiên cảm thấy rất mỏi, liền vuốt vuốt mấy cái sau đó đi vệ sinh rồi trèo lên giường tắt đèn đi ngủ.
"Làanhkhôngtốt!" Triệu Phương Nghị lại nói.
"Phương Nghị! Con thật sự không thể tha thứ cho tiểu Như sao! Trong lòng nó vẫn luôn có con, chỉlàngườitrẻ tuổi luôn có ước mơ, lỗi ở đâylàđem mơ ước xem trọng hơn tình cảm ! Hiện tại cũng đã trưởng thành, cũng đã hiểu cái gì đối với mìnhlàquan trọng nhất rồi. Chú cho tới bây giờ vẫn xem con như con trai ruộ của mình, chú cũng chỉ có mình Tiểu Như, nỗ lực cả đời này không phải sau này tất cả đều dành cho vợchồnghai đứa hay sao. Cũng chỉ muốn hai đứa hòa hảo như lúc ban đầu, hai đứa cũng đừng so đo đến quá khứ của đối phương nữa, vui vẻ ngọt ngào, những ngày tháng sau này không phải so với hiện tạitốthơn nhiều sao!"
"Dương Chính ủy nói vớianhlời này, nhất địnhlàcó chuyện gì xảy ra! Chẳng qua em gần đây cũng không tiếp xúc với Vương Văn Tĩnh nên cũng không hiểu rốt cuộclà thế nào." Hình như nghĩ ra điều gì, Điền Mật Nhi có chút bừng tỉnh mà nói: "Lần trước không đã nói vớianhcác chị dâu ở nông thôn tới có chút bài xíchngườithành phố hay sao, có phải vì chuyện này hay không!"
Lấy bóng báy buộc vào trên tay mình, tiêu diệt hết mứt quả và kẹo đường, cầm chong chóng trong tay, Điền Mật Nhi chỉ vào xe trượt tuyết trên mặt sông đang kết băng nói: "Chúng ta đi chơi cái đó đi! Không biết huấn luyện viên đội đặc chủng của chúng ta có chơi được xe trượt tuyết hay không!"
Thậtlàlàm chongườinói không nên lời rồi, không cần Triệu Phương Nghị trả lời, bà Phương Di liền trực tiếp đem bọn họ g**t ch*t trong nháy mắt.
"Con dâu của tôi thông minh xinh đẹp, đường đườnglàsinh viên ***** tài cao học rộng, gia thế trong sạch, chỉ cần Triệu Phương Nghị vẫnlàcon trai do tôi sinh ra cũng sẽ không ngu đến mức buông rangườivợ thuần khiết của mình mà đi nhặt giày rách củangườikhác!"
"Ba mẹ, con biết rõlàcon sai lầm rồi, niệm tình chúng ta đã thân thiết nhiều năm tha thứ cho con một lần đi! Con bảo đảm về sau hiếu kính cha mẹ thậttốt, cùng A Nghị sống qua ngày, sẽ không bao giờ nghĩ đông nghĩ tây nữa, về sau con thật sự cũng không dám nữa!"
"Vậy cònanh! ? Có phảilàđang hối hận vì đã lấy em rồi hay không, vẫn muốn cùng cô ta nối lại tình xưa chưa gì, em sẽ thành toàn cho haingười. Nhất địnhanhphải cho cô ta ám hiệu thì cô ta mới bámanhkhông buông như vậy chứ! Cóc ba chân khó tìm, đàn ông thì đầy rẫy, không có Triệu Phương Nghịanh, em cũng không tin Điền Mật Nhi em phải cô độc cả đời này! !" Điền Mật Nhi tức cành hông, vào lúc này liền trút ra nỗi lòng của mình.
"Anhcậu đâu ! ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.