Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6-2: Phát sốt (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6-2: Phát sốt (2)


"Không sao đâu." Anh vừa nói xong liền phát hiện giọng nói của mình khàn khàn khó chịu, "Cô nghỉ một lát đi."

Trong phòng bệnh nhân ngoại trú, bác sĩ tóc hoa râm liếc Trình Lập một cái, khẽ hừ một tiếng: "Chàng trai trẻ, cho rằng mình rất mạnh mẽ đúng không, muốn làm hảo hán trước mặt bạn gái à? Miệng vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng, nhiệt độ cơ thể là 39,6 ° C. Ngoan ngoãn đi truyền nước cho tôi."

"Sao lại ngẩn người?" Trình Lập rút tay không gõ mũ bảo hiểm của cô nữa, mặt không chút cảm xúc liếc cô một cái rồi bước lên xe.

Hành khách đang ngủ gật trên xe bị tiếng xe máy đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi trai xinh gái đẹp vụt qua nhanh như chớp, tiếng động làm người tỉnh mộng như hình ảnh vụt qua lại quá đẹp.

Anh giơ tay chuyên chú giúp cô chỉnh lại mũ bảo hiểm, khi Thẩm Tấn ngước mắt lên, quai hàm lạnh lùng, đôi môi gợi cảm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy như mực... Khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm đen quá đẹp trai. Thẩm Tầm nhớ khi còn nhỏ xem phim Hồng Kông, nam chính xã hội đen nguy hiểm dựa vào mô tô cười xấu xa, nữ chính cho dù băng qua trăm sông ngàn núi cũng đi theo anh. Người trước mặt tôi không phải là xã hội đen, là ông trùm nhỉ, ồ không, là ông trùm xã hội đen đi, càng muốn mạng hơn.

"Bắc Kinh."

"Này, cô đang xâm phạm quyền riêng tư cá nhân đấy." Sắc mặt Trần Phong thay đổi, gã quay đầu nhìn Trình Lập, "Trình đội, cô ấy là ai?"

Gần như vậy, anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, anh không thể biết đó là mùi hương cỏ nào, nhưng mùi thơm đến mức khiến người ta muốn ngủ.

Trong chiếc bình nhỏ bên cạnh có một bông hoa hồng nhạt, nhưng so ra, người còn kiều diễm hơn hoa. Trên phố người qua lại, nhưng cô là bức tranh mỹ nhân yên tĩnh. Ánh mặt trời chiếu vào trên vai cô, quang ảnh chập chờn, khi cô hơi ngẩng đầu, giữa mi mắt có một tia sáng rơi xuống.

Trình Lập nhìn Thẩm Tầm, người kia đã giao điện thoại cho anh. Anh lật đến tấm ảnh cuối cùng trong album, mắt dán chặt vào.

"Phóng viên, chút phiền toái" Trình Lập bình tĩnh nói.

"Đúng," Trình Lập còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tầm đã cười đáp: "Tôi tên là Thẩm Tầm, rất vui được gặp cô."

Ngồi trong phòng truyền dịch, Thẩm Tầm nhìn người đàn ông đối diện, nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, khóe miệng không kìm được nở nụ cười.

Bức ảnh đó không phải của Trần Phong, Trần Phong trong ảnh chụp chỉ để lộ một nửa cánh tay, thứ chiếm giữ màn hình là sườn mặt của anh.

"Ừm," Thẩm Tầm cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Trình Lập, "Anh đưa cô ấy về nhà trước đi, em ở quán trà nhỏ đối diện chờ anh."

Rồi cô nhìn thấy anh.

Khi Trình Lập nghe thấy, đôi mắt anh như dao nhỏ cào vào mặt Trần Phong.

Bàn tay đang nắm lấy áo của Trình Lập chậm rãi buông ra, chậm rãi di chuyển về phía trước, cuối cùng vòng qua trước mặt anh, giống như một vòng khóa, gắt gao ôm lấy eo anh.

Trình Lập đi tới, quỳ xuống nâng mặt cô lên: "Kiều Mẫn."

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tầm hỏi.

Tay anh nóng ran, túi sữa lạnh ngắt, lòng cô bấn loạn.

"Anh không nhắc chuyện mình có bạn gái," cô nói bằng giọng điệu có chút khó xử, "Anh trước chẳng nói không có ý định yêu đương mà."

Cô biết anh sợ nhất là bị Lưu Chính Minh mắng. Quả nhiên anh nhíu mày: "Được rồi, tôi đi."

"Thật mà, tôi vẫn giấu trong cái túi này, chỉ vậy thôi." Trần Phong mở khóa kéo của một chiếc túi xách hàng hiệu nổi tiếng, ân cần đưa nó cho Trình Lập.

Đèn xanh vừa chuyển, tiếng hát kia vẫn lan trong gió, triền miên không dứt —"

Trên ghế sofa bên trong, một nam thanh niên đang nằm ngủ say.

Thấy cô hồi lâu không nhúc nhích, Trình Lập nắm lấy tay cô đặt lên eo mình.

Trình Lập khởi động xe, nhưng không lái xe về phía trước, anh giơ tay chỉ eo mình.

Anh bắt lấy tay cô đang cầm bịch sữa kéo xuống.

Thẩm Tầm không nói nên lời. Người đàn ông này, miệng bị hun thành như vậy còn vẫn độc vậy.

"Đã xóa." Anh nói với Trần Phong.

Trần Phong cúi đầu, vội vàng gõ gõ, vừa trả điện thoại cho anh, vừa yêu cầu: "Trình đội, bảo cô ấy xóa ảnh của tôi đi."

"Anh có động tay động chân với Kiều Mẫn không?" Trình Lập giống như không nghe thấy, tiếp tục đề tài tiếp theo.

Trình Lập nhặt xô nước đá trên bàn cà phê, đổ lên đầu người nọ.

Xe dừng đèn đỏ, hàng quán ven đường hát bài ca cũ -

"Em muốn kiếm nhiều tiền hơn," Kiều Mẫn trả lời, nhìn Thẩm Tầm, "Cô ấy là ai? Bạn gái?"

"Được, vừa rồi tôi hỏi quán trà mượn giấy bút để viết một số ghi chú, thời gian năm phút, anh có thể đợi được không?" Cô hỏi.

"Ghi tên người bán và thông tin liên lạc." Trình Lập đưa điện thoại di động của mình.

"Cô từ đâu đến?" Kiều Mẫn hỏi cô.

Ở lối vào quán bar, Thẩm Tầm đang dựa vào xe máy, nhìn Trình Lập và Kiều Mẫn nói chuyện.

"Ồ." Thẩm Tầm thận trọng lên xe, lại không biết đặt tay ở đâu, do dự một chút, vẫn là chống phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tầm giật mình: "26 tuổi."

Trong hành lang bên ngoài hộp đêm, ánh sáng xanh lờ mờ, có một cô gái đang ngồi dựa vào tường, vùi mặt vào trong cánh tay.

Trình Lập phớt lờ gã, nhưng Thẩm Tầm đã cầm điện thoại và chụp một bức ảnh.

"À, cám ơn." Trình Lập khàn giọng nói.

Đối phương mơ màng mở mắt, chỉ vào trong một cách buồn ngủ.

Trình Lập nghiêm mặt nhận đơn thuốc: "Cám ơn."

"Ồ, cũng giống anh," cô nhìn Trình Lập, "đều từ các thành phố lớn."

Thấy Trình Lập không nói gì, ông tiếp tục lắc đầu: "Tôi từng có một bệnh nhân nam, cũng không để ý bản thân phát sốt, sau đó... haizz"

Hút xong điếu thuốc thứ hai, cô từ phía đối diện đi tới, bước chân nhanh nhẹn, ánh mắt đều nhìn về phía anh nên không nhìn thấy chiếc xe điện đang lao về phía mình.

"Tôi không có, không có." Trần Phong liên tục phủ nhận, "Tôi chỉ bảo cô ấy uống vài ly với tôi thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy cô cúi đầu gõ gõ, giống như thật sự muốn đăng Weibo, Trần Phong lập tức nóng nảy: "Trình đội, để tôi giải thích, anh bảo cô ấy đừng đăng lung tung nữa, quay đầu ông già nhà tôi đánh c·h·ế·t tôi mất."

"Thật sao?" Kiều Mẫn giống như có chút tò mò.

Cửa mở một nửa, Trình Lập cởi mũ bảo hiểm và dẫn Thẩm Tầm vào trong. Quán bar buổi sáng còn chưa được dọn dẹp để kinh doanh tràn ngập mùi khó chịu, mùi thuốc lá và rượu từ đêm hôm trước, và mùi hơi thở pha trộn nhau.

Trình Lập tiến lên một bước, vội vàng kéo cô lại, cô đâm vào cánh tay anh, còn chạm vào vết thương trên cánh tay, cơn đau đột ngột bùng nổ khiến anh cắn chặt răng.

Cô đưa tay về phía Kiều Mẫn, Kiều Mẫn đáp lại cho có lệ.

"Gã lần trước bán đồ cho anh đã đi vào một năm trước. Nói tôi biết đi, ai đã bán cho anh?" Trình Lập gõ bàn cà phê.

Đa tình là anh, vô tình cũng là anh, một lời hai nghĩa.

Nghe vậy, Trình Lập nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông bị nước băng tan đánh thức đứng dậy, lau mặt, hô: "Ai nha!"

"Đừng lái xe nữa, chúng ta bắt taxi đi." Thẩm Tầm chỉ một chiếc taxi chạy qua.

Muốn yêu anh là ý nghĩ không thể kìm nén, muốn chiếm trọn cả vui buồn đau khổ của anh. Anh đã tóm gọn em nhưng lại chẳng thuộc về, muốn em suy đoán anh nghĩ gì, muốn yêu anh là áp lực không thể giải tỏa, xin anh đừng chọn cách né tránh..."

Dưới chiếc mũ bảo hiểm là một khuôn mặt cương nghị, nhưng trong ánh mắt nhìn cô lại lộ ra một tia bất lực. Giờ khắc này, Thẩm Tầm cảm thấy trái tim của mình bị vẻ mặt của anh đánh trúng, tràn đầy chua xót tràn. Cô cúi đầu, không nhịn được cười, lên xe, lần này vòng tay qua eo anh, động tác làm một lượt, đặc biệt thành thạo.

Kết quả là Trình Lập đã đợi hai mươi phút. Nếu không phải lúc nào anh cũng nhìn thấy cô viết vẽ, anh suýt chút nữa đã nghi ngờ cô cố ý để anh chờ.

Đường phố tấp nập, chỉ mình em cô đơn. Là tình yêu mê muội, lại khiến lòng em tham lam.

"Anh tỉnh rồi sao? Anh ngủ sâu như vậy, tôi ra ngoài mua thêm mấy bịch sữa anh vẫn chưa tỉnh." Cô lo lắng nhìn anh, "Làm sao, anh đỡ hơn chưa?"

"Vợ cậu ta trở thành góa phụ, còn chưa tới 30 tuổi." Ông thở dài nhìn Thẩm Tầm, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn rõ người trước mặt, hắn cười lạnh một tiếng: "Trình đội, sao anh lại tới đây?"

"Đăng Weibo, đăng bộ dạng bán khỏa thân của anh lên mạng, làm cảnh giới cho giới trẻ." Thẩm Tầm cười nói, "Yo, mẫu qu@n lót của anh khá hài hước đấy, Iron Man."

"Anh có muốn uống chút nước không?" Cô hỏi.

Lúc mở mắt ra, chai truyền dịch đã hơn nửa. Cô vẫn đứng bên cạnh, chườm lạnh cho anh. Trên chiếc ghế bên có năm bịch sữa đã từng đắp qua. Anh còn nhìn thấy bàn tay còn lại của cô buông thõng bên người, những ngón tay đỏ ửng, chắc là bị đông cứng.

Trong đại sảnh có một người nằm xiêu vẹo trên sô pha, Trình Lập đá vào chân người đó: "Kiều Mẫn đâu?"

"Tôi một ngón tay cũng không đụng vào cô ta!" Trần Phong sốt ruột, chỉ chỉ vết máu trên cổ, "Anh xem, chỗ này tôi còn bị cô ta cào một cái, Trình đội, anh bảo cô ấy đừng đăng nữa!"

Anh im lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi chỉ có thể dừng ở đây."

"Người đẹp, cô làm gì vậy?" Trần Phong cả kinh.

"Xin lỗi," Thẩm Tầm lấy lại bình tĩnh, chú ý tới tình trạng kỳ lạ của anh, vội vàng kiểm tra vết thương, "Không sao chứ? Chúng ta đi bệnh viện đi."

Chương 6-2: Phát sốt (2)

"Trình đội, bên cạnh anh có người đẹp từ khi nào vậy?" Trần Phong gượng cười, pha trò.

Trình Lập gật đầu, chống đỡ đến bây giờ anh cũng thực sự không cảm thấy thoải mái. Vết thương nhói lên từng hồi, nhiệt độ trên người không thể chịu nổi.

Bảy, tám phút sau, Thẩm Tầm trở lại, một tay cầm cốc giấy, tay kia cầm mấy túi sữa bò.

"Uống đi," cô đưa cốc nước cho anh, đặt túi sữa lên trán anh, "Không có túi đá, tôi mua sữa đông lạnh trong siêu thị, như này có tốt hơn không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Kiểu dáng của chiếc túi này không phải là của một năm trước, mà là bộ sưu tập năm nay mới ra mắt," Thẩm Tầm đang đứng ở một bên đột nhiên cắt ngang, "Túi giả còn ra muộn hơn."

Trình Lập liếc nhìn cô một cái, lên xe máy, hàm dưới hơi động: "Có đi không?"

Lái xe ra khỏi cổng, tốc độ xe ngày càng nhanh, gió thoảng qua. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tầm ngồi xe mô tô, cảm thấy hơi lo lắng và phấn khích. Điều khiến tim cô đập nhanh hơn chính là bờ vai rộng lớn trước mắt, vững chãi như núi, bao bọc lấy cô. Cô không biết anh định đưa mình đi đâu, đường xa bao nhiêu, cô chỉ tay không đi theo anh ra ngoài. Tuy nhiên, trong lòng cô không hề có chút sợ hãi nào.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như đứng yên. Cô chỉ chăm chú nhìn anh, xuyên qua tiếng ồn ào của con phố. Anh chợt có chút do dự, có nên cất bước không. Nếu anh không tiến tới, nếu cô không nhìn thấy anh, nếu cô chưa từng đến Cảnh Thanh, nếu nếu, quá nhiều khả năng mà đoán không được, nghĩ không ra.

"Trình đội, anh tới đây hay tôi qua đó?" Giọng nói mềm mại của cô vang lên bên tai, giống như gió đêm mùa hạ, sảng khoái dễ chịu.

Chiếc xe máy dừng lại trước một quán bar tên là Butterfly.

"Tái nghiện, hả?" Trình Lập liếc nhìn đống hỗn độn trên bàn cà phê, "Không phải anh đã hứa với tôi là không đụng vào thứ này nữa sao?"

Trình Lập gật đầu.

"Anh đổ mồ hôi lạnh rồi." Thẩm Tầm giơ tay ấn trán anh, "Nóng quá, anh phát sốt thật rồi, nếu anh không đi bệnh viện, tôi sẽ gọi ngay cục trưởng Lưu."

Trước quán trà nhỏ không còn chỗ trống, anh đậu xe đối diện, lúc chờ sang đường, nhìn thấy Thẩm Tấn ngồi trước cửa sổ, cúi đầu viết gì đó.

Khi anh trở lại sau khi tiễn Kiều Mẫn đi, đã nửa giờ sau.

"Cô cũng có thể đi mà, " Thẩm Tầm trả lời, "Rất nhiều người trẻ tuổi đều đến Bắc Kinh kiếm sống, chỉ cần "nhất nghệ tinh nhất thân vinh, đến đâu cũng không ngại."

Anh cúi đầu nhấn nút xóa.

Điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, anh cần lên, vừa lúc cô cũng cầm áp vào tai.

Thẩm Tầm nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi với lớp trang điểm loang lổ, có lẽ là do khóc, đường kẻ mắt màu đen kiểu gothic để lại hai vết đen trên má.

"Không phải tôi đã nói với cô là đừng tới những nơi như thế này nữa sao?" Trình Lập nhíu mày nhìn lớp trang điểm và trang phục phong cách punk của cô, "Nhìn xem cô biến mình thành cái quỷ gì vậy."

"Không cần," anh nhẹ nhàng nói, "tay cô lạnh quá."

Nói xong kéo Thẩm Tầm đi ra ngoài.

"Cô Thẩm này, tôi cảm thấy cô còn giống người bệnh hơn đấy." Trình Lập trầm giọng nhìn cô.

"Trình Lập," cô gái nhìn thấy anh, đôi mắt đờ đẫn trở nên tập trung, gọi thẳng tên anh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Em chưa chạm vào, tên đó bảo em hút, em không có chạm vào...."

Cô cử động ngón tay, sau đó anh như ý thức được điều gì, buông tay ra. Một lúc sau, độ ấm của anh biến mất, ngực cô đột nhiên trống rỗng.

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, ý của anh là muốn cô ôm mình?

Anh mắt nhìn phía trước, giống như không phát hiện ra nhưng tốc độ xe lại nhanh hơn một chút.

"Đúng là tái nghiện, không sai." Trần Phong lo lắng nuốt nước miếng, "Nhưng tất cả đều là... trước đây."

Chiếc xe đột nhiên lao về phía trước, trọng tâm của Thẩm Tầm không ổn định, tay kia vô thức nắm lấy áo khoác của anh.

"Chúng tôi quen nhau chưa lâu," Thẩm Tầm lại trả lời, "Tôi là phóng viên, vừa lúc tới đây để làm phóng sự."

"Quyền riêng tư?" Thẩm Tầm vui vẻ cười nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi là loại phóng viên chuyên dựa vào tin nóng để thu hút sự chú ý."

"Ừ." Anh đáp, thấy cô cúp điện thoại.

"À." Thẩm Tầm đáp.

"Trần Phong, anh đang ép Kiều Mẫn chạm vào m* t** à?" Trình Lập lạnh lùng nói.

Trình Lập trầm mặt đứng dậy, đẩy cánh cửa hộp bên cạnh ra.

"Không cần." Trình Lập từ chối.

Anh liếc nhìn Thẩm Tầm đang nhìn mình với đôi mắt trong veo đang mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đừng nói nhảm với tôi, anh còn đồ cất trữ à, hay là anh có tiền của phi nghĩa có thể cất đồ lâu như vậy?"

"Còn trẻ như vậy," bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trình Lập, "Không yêu bản thân thì cũng phải yêu cô ấy, phải không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6-2: Phát sốt (2)