Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Cái c·h·ế·t từ trong "Linh Hồn"
Trong mảnh ký ức hỗn loạn Hắn chỉ thấy mình đang nằm dưới sàn không thể cử động và bị t·ê l·iệt. Có hai người đàn ông đang nhìn hắn và nói chuyện....
John đứng bất động. Ông hiểu rất rõ. Giờ đây, khoảng cách giữa ông và thanh kiếm quá xa. Và Jack thì chỉ cần một cái chớp mắt là có thể g·iết ông ngay tại chỗ.
John hét lên, tuyệt vọng:
Rồi mảnh ký ức vỡ vụn....
" Thưa ngài như vậy có ổn không? Còn vợ con hắn thì sao ạ?"
" .. Thả lũ Vampire vào ... Dòng họ Van Helsing không xứng đáng có một kẻ như hắn..."
“Không… Mira không… đừng biến đổi…” – Jack run giọng, gần như gào lên.
15 phút.
“Đúng… Mira! Mira mới là điều quan trọng lúc này!”
John đổ mồ hôi như tắm. Đôi mắt ông thoáng chấn động. Ông là người có kinh nghiệm, từng chứng kiến vô số sinh tử. Nhưng lúc này, ông đang thật sự bất lực.
Giọng ông run rẩy, không dám tin:
Nhưng thứ ông nhận lại chỉ là… một tràng cười khinh bỉ.
Một ký ức ùa về khung cảnh về trong tâm trí hắn đó là kí ức của Jack con người.......
“Chúng ta cần cứu Mira… nếu cô ấy bị cắn, rất có thể cô ấy đang bắt đầu biến đổi. Hoặc sẽ c·hết vì mất máu trước khi kịp thành quái vật.”
Trở lại tình huống ...
Hắn tung Mira xuống sàn, mặc cho cơ thể cô lăn sang một bên như một món đồ bỏ đi.
Jack khựng lại.
Rồi bỗng…
Ông gắng sức bò dậy từ nền đất lạnh, tay ôm lấy v·ết t·hương nơi thái dương.
John c·hết lặng. Trái tim ông như bị bóp nghẹt. Tất cả những gì ông từng tin tưởng—hi vọng, ánh sáng, Jack—đang vỡ nát từng mảnh ngay trước mắt.
Không còn cơ hội nào để sơ suất.
“Ta sẽ cho các người biết thế nào là tuyệt vọng. Con bé này—nó chờ đợi quá lâu để trả thù... để rồi lại c·hết dưới tay ta.”
Không có gì ngoài sự im lặng.
" Đồ ngu !! ta đã tính toán cả rồi vụ này sẽ giống như một vụ Vampire t·ấn c·ông bình thường sẽ không ai biết cả...Đưa vợ con hắn đi xe ngựa đang chờ "
Cái tên ấy—vang vọng như sấm trong tâm trí hắn.
“Tên đó không còn ở đây nữa đâu. Chỉ có ta thôi. Và sẽ mãi mãi là ta.”
“AAAAAGHHHHHHHHH!” – Hắn gào lên, ôm đầu.
==================================================================
Nhưng rồi hắn bước đến. Đôi chân nặng nề như kéo theo cả sự khát máu.
“Van... Helsing…?” – Hắn lẩm bẩm.
Dòng ký ức mơ hồ như bị Jack Đồ Tể đổ vào tâm trí anh, Từng hình ảnh lúc anh là Jack đồ tể hiện lên như những nhát dao cứa vào trái tim anh..
John đang tính làm gì vậy la hét trong vô vọng sao....
Một con người sắp biến thành vampire. Không phải kẻ hút máu bình thường… mà là kẻ không còn quá khứ. Không còn nhân tính. Không còn cô. Không còn Mira...
John nuốt khan, liếc nhanh về góc tường—nơi thanh kiếm đang nằm. Last Light Blade.
“Ta tin cậu, Jack. Nhưng giờ không phải lúc để day dứt.”
“Kẹt!” – Một tủ âm tường mở ra… trống rỗng.
Jack khựng lại.
Chương 15: Cái c·h·ế·t từ trong "Linh Hồn"
Ánh mắt đỏ rực vẫn nhìn ông, lạnh như băng, dửng dưng như kẻ lạ mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Van Helsing.
Trở lại thực tại…
Hắn vung tay tát thẳng vào mặt John. . Không có Last Light ông không có sức để phản kháng, Ông ngã thẳng xuống và chạm vào thành giường .. Máu bắt đầu rỉ ra từ thái dương ông một cú tắt từ một Vampire có lẽ vượt quá sức chịu đựng với John .... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu có ở đó không!?”
Jack gục xuống, ôm lấy cơ thể cô như ôm một phần linh hồn mình đang tan biến. với Jack thì Mira chỉ là một cô bé mới quen ... nhưng anh cũng không ngờ được chính bản thân anh lại là kẻ thù mà cô ấy tìm kiếm cả đời, kẻ đã s·át h·ại cả gia đình cô....Ý nghĩa đó khiến Jack càng day dứt và đau khổ đến tột độ....
“Kẹt!”
===== (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lần này… ông sẽ không có cơ hội đâu.”
“Tôi… tôi đã làm gì vậy? Sao lại thế này…”
Họ dừng lại trước một căn phòng với biểu tượng y tế cũ mờ. Cánh cửa rít lên như đang phản kháng khi bị mở ra. Bên trong, mọi thứ đầy bụi, mạng nhện bám kín.
Jack sững người, rồi bật dậy.
“Ngươi… là hắn sao…? Kẻ trong hầm trú ẩn... Jack Đồ Tể?”
Jack… đã trở lại.
Không có ánh sáng.
Đó là nước cờ cuối cùng. John cược tất cả vào câu nói ấy. Ông đưa ánh mắt về phía jack như cầu mong rằng nó sẽ hiệu quả . Đánh thức Jack con người bằng lời nói có lẽ đây là phương án cuối cùng mà ông có thể làm lúc này.
Jack lập tức ôm Mira vào lòng, gương mặt cô lạnh băng, thở yếu đến mức khó nhận ra nhịp. Hai người lao qua những hành lang đổ nát của trụ sở Solar Order, từng bức tường bong tróc, từng tiếng bước chân vọng lại như đập thẳng vào tim.
Nhưng rồi John khựng lại. Ông nhớ rất rõ—ánh sáng ấy, khoảnh khắc khi Jack dang tay bảo vệ ông và Mira dưới cơn mưa sấm sét. Đôi mắt cam rực rỡ… niềm tin... Và ông biết rằng đây chắc chắn không phải Jack mà ông đặt hi vong...
Một ngăn bí mật nữa mở ra. Nhưng… không có phép ngưng thời gian. Mọi thứ bên trong—thuốc, lọ, thiết bị—đều đã mục nát, hỏng hóc, vô dụng.
Nó đang cảnh báo.
“John, làm ơn… Mira yếu dần rồi!” – Jack hoảng loạn.
“Chúng ta chỉ mới đồng hành có vài tiếng thôi mà nhóc… tỉnh lại đi, cậu còn hứa với tôi sẽ tới The Mountain đấy, cậu quên rồi sao!?” – John run lên, mồ hôi lấm tấm lăn trên trán.
“Tỉnh lại đi lão già. Chấp nhận sự thật đi. Cả hai đứa mày hôm nay... sẽ là bữa tối của tao.”
“Chỗ này… phải có gì đó… nhất định phải có…”
John không chần chừ. Ông bỏ qua mọi máy móc đã mục nát, lập tức mò mẫm dọc những bức tường. Những công tắc, những khe hở—ông biết phải tìm gì đó.
Trong đúng 15 phút, Một Vampire khát máu đã tái sinh. Nhưng giờ đây, Chắn chắn rằng Jack đã trở lại...là " Jack con người "
John nắm lấy cánh cửa, dựa lưng đứng dậy, giọng khàn đi nhưng chắc nịch:
“Là cậu… phải không, Jack?” – Giọng John khàn đặc vang lên trong gian phòng đẫm mùi máu.
Mảnh ký ức kết thúc bằng việc đôi mắt hắn mờ dần nhìn theo gót chân hai tên đó...nhưng hắn nhìn thấy gì đó...một biểu tượng rất quen...nó có hình mặt trời ... không thể lẫn đi đâu được đó là biểu tượng của Hội Thợ Săn Vampire Solar Order "...
Không có hi vọng.
“Đôi mắt đó… chắc chắn là cậu… hự… hừ…”
Nhãn cầu biến đổi. Những mạch máu đỏ loang ra quanh tròng mắt.
Jack Đồ Tể cười như điên dại, John nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt vẫn còn tia hy vọng cuối cùng, nhưng miệng thì khô khốc.
Jack—không phải cậu.
Jack gào lên, nước mắt rơi . Nhưng…
“Jack…! Vợ con cậu... họ chưa c·hết. Họ vẫn còn sống đấy! Cậu phải tỉnh lại—cậu phải quay lại!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt từ từ chuyển màu.
“Cậu có thể im lặng được không!?” – John nghiến răng, bàn tay đầy bụi vẫn lướt khắp bức tường lạnh.
Mắt mở to. Đồng tử đỏ bắt đầu dao động. Hơi thở r·ối l·oạn. Trán vã đầy mồ hôi.
Jack đang ghì chặt Mira xuống sàn, một tay túm tóc cô, miệng áp sát cổ, hút máu. Con dao bạc nằm lăn lóc dưới đất. Máu nhỏ từng giọt, đỏ thẫm trên nền gạch cũ.
To be Continued
Tiếng hét của John vang vọng cả căn phòng như một tiếng gọi vọng về phía vực sâu tuyệt vọng.
“Hahahaha—này lão già, sợ quá hóa điên rồi hả? Ngươi đang gọi ai thế?”
Đôi mắt Mira chợt mở ra.
“Ta…” – Hắn nghiến răng, khom người, đồng tử co giãn liên tục như đang chống chọi với cơn đau khủng kh·iếp từ bên trong.
John vẫn tiếp tục như níu kéo lại chút nhân tính cuối cùng trong Jack
“Không… không… KHÔÔÔÔÔÔNG!!!”
Mira co giật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mira nằm bất động. Đôi mắt cô đã nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch vì hoảng loạn, cơ thể cứng đờ. Có lẽ cô đã b·ất t·ỉnh vì quá sợ.
John lao đến căn phòng như một gió, tim ông đập loạn lên vì tiếng hét kinh hoàng vừa rồi. Ông đẩy mạnh cánh cửa ra—
“Bế cô ấy theo! Mau!”
John, nằm dưới sàn cố hết sức bò dậy, thều thào một lời cuối cùng:
“Ông lại định chạm vào nó à?” – Jack cười khinh bỉ, liếc theo ánh mắt John.
Hàng loạt các mảnh kí ức hỗn loạn v·a c·hạm vào nhau trong tâm trí hắn ...
“Ở đây chỉ có ta Jack Đồ Tể, là Vampire Cấp Thủ Lĩnh Phục vụ Đế Chế không phải thứ gì đó như… 'hi vọng nhân loại' Đừng đùa nữa lão già !!"
Chỉ còn lại Hắn,
.
Jack đang đứng đó, khuỵu gối, hai bàn tay ôm lấy đầu, gương mặt méo mó trong đau đớn. Những giọt nước mắt của một vampire rơi xuống gò má anh.
Bỗng—
Jack buông Mira, từ tốn đứng dậy, liếm mép như thể vừa thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn.
“JACKKKKKKKKKKKK!!!”
Ngực phập phồng, môi run lên…
“Ồ… ông là John nhỉ?” – Hắn nhe răng cười, máu còn vương nơi khoé miệng.
John chỉ tay về phía cửa:
“Mira đang c·hết đi… c·hết từ trong linh hồn.”
“Cậu phải tỉnh lại…”
“Nếu ngươi tìm tên yếu đuối kia thì hắn không ở đây!” – Hắn nhếch mép, bước một bước lại gần.
Chỉ thoáng thôi.
Hắn thả Mira xuống, ngồi gục trên sàn, thở dốc như kẻ vừa thoát khỏi địa ngục.
Từ đỏ máu… thành cam rực, màu của hoàng hôn, màu của con người, màu của ký ức.
“Nếu cô biến đổi… thì Mira đ·ã c·hết thật sự. Ký ức sẽ bị xóa sạch, linh hồn bị đốt cháy… Cô sẽ trở thành một kẻ khác…!”
“Loài người các ngươi… lúc nào cũng tin vào những điều ngu ngốc như ‘hi vọng’.”
Tay cô bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Jack.
“Không được… không thể nào…”
“Jack!? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Thả con bé ra ngay!!”
Hắn phá lên cười. Một tràng cười đầy khinh thường và điên loạn.
Jack bước lại chỗ Mira, cô gái vẫn đang nằm b·ất t·ỉnh. Hắn cúi xuống, bế cô lên như thể nâng niu con mồi. Hắn nhe răng, rướn cổ, những đường gân đỏ kinh dị nổi lên khắp mặt—cảnh tượng như ác mộng hiện lên trước măt John.
Jack đặt Mira lên chiếc giường sắt rỉ sét. Cô vẫn chưa tỉnh.
BỐP!
John Đột nhiên hét lớn
“Làm ơn, ở lại đi! Mira!!”
Ông nhíu mày. Thanh kiếm ấy… đang phát sáng đỏ. Không còn là ánh vàng ấm áp. Nó rung nhẹ từng nhịp, phát ra âm thanh gần như thì thầm.
Và c·hết sững.
“Ta có vài ký ức không hay về ông… Lần cuối gặp nhau, ông đã đâm ta bằng thanh kiếm đó—ngay tim, nhớ chứ?”
Một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra trước mắt.
“Tôi… không phải là hắn… John… làm ơn… tin tôi…”
“Jack Van Helsing… Hãy tỉnh lại....Hãy nhớ mình là ai....
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.