Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Lục Địa Aetherion

Chương 18: Lục Địa Aetherion


Khởi đầu đối với cả ba người họ thực sự rất khó khăn. Vết thương trong tâm hồn và những ám ảnh vẫn còn đeo bám, nhưng giờ đây, ít nhất, họ đã có một con đường chung để tiến về phía trước.

Không phải vì mục đích giống nhau. Không phải vì hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.

Mà đơn giản, vì họ cần nhau để sống sót.

Ba con người gặp nhau tại nơi này, như thể định mệnh đã sắp đặt trước.


Phía ngoài đại sảnh cũ nát của trụ sở Solar Order, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn ma thuật vẫn còn sót lại soi lên hai thân ảnh đang chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn đá.

John và Jack – mỗi người đều chỉ tay, tranh luận nhỏ giọng về tuyến đường mà họ sắp phải đối mặt.

Ở một góc phòng, Mira vẫn thong thả gặm một chiếc đùi gà. Có vẻ như cô đã hồi phục nhanh hơn mức bình thường, dù mới mất máu nghiêm trọng cách đây không lâu. Một điều gì đó trong cô dường như khác biệt — nhưng hiện tại không ai nhắc đến nó.

John trỏ vào bản đồ, giọng chậm rãi:

“Jack, cậu thấy không? Đây là toà thành nơi chúng ta đang đứng. Một góc tàn tích thuộc Ashengrave.”

Jack nhíu mày, gật đầu:

“Ashengrave… cái tên nghe cũng ảm đạm chẳng kém gì cái thời đại này.”

John nhẹ nhàng cười:

“Đừng vội nản chí. Thế giới này — tên nó là Aetherion. Một cái tên thiêng liêng, được truyền lại qua nhiều thế hệ. Một hành tinh xanh từng tràn ngập phép thuật, sự sống… giờ đây chỉ còn máu và những đám mây đỏ vĩnh viễn che phủ bầu trời.”

Ông kéo tay áo lau bụi trên tấm bản đồ, để lộ ra ranh giới lục địa – một vết rách chia cắt những vùng đất rộng lớn.

“Lục địa Aetherion được chia thành mười hai vương quốc lớn. Giờ đây tất cả đều nằm dưới quyền kiểm soát của Đế chế Vampire. Cụ thể là:”

1.Noxvalen – Thủ đô trung tâm của Đế chế Vampire

2.Crimsonveil

3.Ashengrave

4.Duskar

5.Ebonreach

6.Velmora

7.Gravenhold

8.Vermillonis

9.Nightwither

10.Obliviscaris

11.Bleakhaven

12.Thornshade

John hít một hơi dài rồi tiếp tục:

“Để tới được The Mountain – nơi được đồn rằng ánh mặt trời cuối cùng vẫn còn tồn tại – chúng ta sẽ phải băng qua ít nhất bốn vương quốc: Ashengrave, Duskar, Ebonreach và Nightwither.”

“Quãng đường? Khoảng 2.500 cây số… dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Đế chế.”

Tiếng Mira vang lên, phá tan bầu không khí trầm mặc.

“Gì cơ?? Hai ngàn năm trăm cây số à??”

Cô suýt chút nữa thì nghẹn miếng gà trong miệng, ho sặc sụa. “Ông đùa tôi à? Đến được đó chắc tôi thành vampire mất!”

Jack cũng nhíu mày, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Xa như vậy? Chúng ta mất bao lâu?”

John gật gù, như đã tính toán từ trước.

“Nếu mọi việc thuận lợi — mà ta chắc chắn sẽ không như vậy — thì chúng ta sẽ cần ít nhất ba tháng. Ba tháng liên tục di chuyển, đối mặt với các vùng đất c·hết, lũ vampire, và cả chính những kẻ còn sống.”

Không khí trong phòng chùng xuống. Mira ném ánh mắt lo lắng về phía John.

“Và còn một vấn đề nữa…” John nói, giọng trầm xuống. “Silverium.”

Ánh mắt ông liếc sang Mira – người vừa thoát khỏi c·ái c·hết, nhưng chưa thể thoát khỏi lời nguyền trong máu.

“Hiện tại chúng ta chỉ còn một ống Silverium. Mira sẽ cần một liều mỗi hai ngày để ngăn chặn sự biến đổi. Nếu chậm một nhịp thôi, linh hồn cô ấy sẽ biến mất.”

Jack cắn môi, cảm giác tội lỗi như tảng đá đè nặng trên lồng ngực.

“Không thể để chuyện đó xảy ra… Có chỗ nào gần đây bán Silverium không?”

John khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên chút hy vọng mỏng manh.

“Theo lời cậu kể, khu chợ đen gần đây – nơi Vampire quý tộc từng mua Silverium để giữ nô lệ của chúng – chính là mục tiêu đầu tiên.”

“Nếu may mắn, ta sẽ tìm được thêm Silverium. Nếu không…”

Ông bỏ lửng câu nói. Nhưng tất cả đều hiểu cái kết.

Jack nắm chặt thanh kiếm Last Light, ánh mắt rực sáng.

"Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa... mau đi thôi!"

Anh nhìn John với vẻ háo hức. Thế nhưng, John chỉ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt như ẩn chứa một điều gì đó chưa nói.

"Khoan đã. Trước khi đi... hai đứa theo ta."

Giọng ông trầm và chắc nịch, mang theo cảm giác của một người đã từng chứng kiến quá nhiều mất mát.

Jack và Mira đưa mắt nhìn nhau, rồi không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi theo sau ông.

Ba người băng qua sảnh chính của trụ sở Solar Order, những bước chân vang vọng trong không gian rộng lớn và lạnh lẽo.

Họ tiến sâu hơn vào một hành lang khác, nơi có một cánh cửa bạc khác — nhỏ hơn so với cổng lớn lúc ban đầu, nhưng vẫn mang đến cảm giác uy nghi trầm mặc. John dừng lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía biểu tượng hình mặt trời khắc trên cửa. Ông đặt bàn tay run nhẹ lên phù hiệu ấy, và cất giọng niệm chú:

"Silver make you die, the Sun make you burn."

Một tiếng “Cạch” khô khốc vang lên. Ánh sáng vàng nhạt lan tỏa từ biểu tượng mặt trời, rồi những bánh răng cơ khí bên trong cánh cửa bắt đầu vận hành, phát ra những âm thanh nặng nề, cổ xưa.

Cánh cửa bạc từ từ hé mở, để lộ ra bóng tối dày đặc phía bên trong.

John thắp sáng chiếc đèn dầu cũ kỹ, đưa ánh sáng mờ nhạt rọi vào căn phòng.

Khung cảnh hiện ra trước mắt họ...

Một phòng kho rộng lớn — cổ kính, phủ đầy mạng nhện và lớp bụi dày của thời gian. Nhưng dưới lớp bụi ấy, những bộ áo giáp sáng loáng, những thanh kiếm, cung tên, khiên chắn... tất cả vẫn còn được bảo quản trong những tủ kính chắc chắn, kiên định chống lại sự tàn phá của năm tháng.

John giơ cao ngọn đèn dầu, treo nó lên móc giữa trần phòng. Ánh sáng vàng ấm áp bừng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, làm lộ ra hàng trăm khay v·ũ k·hí và trang bị xếp ngăn nắp, ngăn nắp đến mức như thể những thợ săn chỉ vừa mới rời đi hôm qua.

Ông mỉm cười, giọng vang vọng khắp căn phòng:

"Chào mừng đến với kho v·ũ k·hí, hai đứa. Chúng ta sẽ không thể đi xa tay không được, phải không?"

Mira gần như reo lên, đôi mắt cô sáng rực như đứa trẻ lần đầu được bước vào tiệm kẹo.

"Oa... thật tuyệt vời!!"

Không kiềm được, cô chạy tung tăng giữa những kệ v·ũ k·hí, liên tục ngó nghiêng, ngắm nghía từng món đồ như một kho báu vừa khai quật.

Dường như, những tổn thương và ám ảnh vừa qua đã tạm thời được đẩy lùi — để nhường chỗ cho sự phấn khích đúng với tuổi 18 của cô. Jack chỉ đứng yên, khẽ liếc nhìn thanh Last Light đang gác sau lưng.

Anh cười nhẹ:

"Tôi nghĩ tôi đã có v·ũ k·hí của mình rồi... thứ này chọn tôi, chắc tôi sẽ nhường kho v·ũ k·hí cho hai người vậy."

Anh gãi đầu, giọng có chút lúng túng nhưng cũng đầy kiêu hãnh.

John liếc nhìn Jack, đôi mày nhíu lại đầy nghiêm khắc. Trong khi đó, Mira vẫn mải mê lựa chọn, chẳng mảy may để ý.

"Tên ngốc này..." John lẩm bẩm.

Ông khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc hướng thẳng vào Jack:

"Không lẽ cậu định lôi thanh kiếm đó ra vung vẩy khắp nơi à? Ta đã nói rồi — càng ít kẻ biết về Last Light càng tốt."

"Tình huống lần trước là bất đắc dĩ. Nếu lộ ra thêm lần nữa, cả Đế chế sẽ biết đến cậu đấy, không chỉ lũ vampire đâu."

John thở dài, ánh mắt ánh lên vẻ lo lắng thực sự.

"Chưa kể bộ trang phục vampire Thủ lĩnh mà cậu đang mặc cũng quá nổi bật. Nếu cứ thế mà lang thang ngoài kia, chẳng khác nào treo bảng 'Đây rồi, hãy bắt ta đi' giữa chợ đen. Nhớ lấy, Jack — chúng ta đã để một tên thoát, và ta chắc chắn tin rằng hắn sẽ không để yên."

Jack gãi đầu cười trừ, rồi bất giác thu lại nụ cười khi cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời John nói.

Không khí đột nhiên trầm lại điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Chương 18: Lục Địa Aetherion