Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Điểm đến tiếp theo

Chương 22: Điểm đến tiếp theo


Trở lại với nhóm của Jack…

Ba người họ đang dừng chân giữa một khu rừng thưa, bóng cây rải rác phủ xuống mặt đất đầy lá mục và tro bụi. Một đống lửa nhỏ đang cháy lép bép giữa khoảng trống, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt ai nấy đều đang mệt mỏi và trầm ngâm.

Trông có vẻ như họ đã rời pháo đài được một quãng khá xa.

Jack và John ngồi cạnh nhau, cặm cụi bên tấm bản đồ cũ kỹ được trải trên một tảng đá phẳng. Họ nói nhỏ với nhau, nét mặt nghiêm túc, ngón tay lần lượt chỉ vào những địa điểm trên tấm bản đồ như thể đang đánh dấu đường đi từng bước một.

Ở một góc khác, Mira nằm ngủ. Tư thế của cô chẳng hề dễ chịu gì – tay chân co quắp, lưng dựa vào gốc cây khô, hơi thở đều đặn nhưng gương mặt nhợt nhạt. Rõ ràng cơ thể cô vẫn đang gồng mình chống lại thứ virus khốn kiếp kia.

Để tiếp tục hành trình, họ cần một thứ—Silverium dạng lỏng. Không có nó, Mira sẽ không sống sót được lâu. Cần phải áp chế virus Vampire trong cơ thể cô trước khi nó ăn sâu hơn nữa.

Jack chỉ vào một điểm trên bản đồ, giọng khẽ nhưng đầy trọng lượng:

“Đây, thị trấn Hollowrest. Là nơi tôi từng nghe nói có Silverium. Khu vực này hiện tại đang được kiểm soát bởi Đế Chế.”

John gật đầu, tay vuốt nhẹ cằm như đang suy tính điều gì đó.

“Vậy có lẽ chúng ta cách đó không xa đâu. Nhưng để đến được đó mà không chạm trán lũ thứ cấp thì… khá khó. Chúng ở khắp mọi nơi.”

Ánh mắt ông nheo lại, nghiêm túc. “Chúng ta hiện giờ nên gây ra càng ít sự chú ý càng tốt.”

Những "thứ cấp" mà ông nhắc đến – chính là lũ xác sống mất tư duy. Chúng không còn là người, cũng không hoàn toàn là Vampire. Chỉ là những con thú hoang khát máu, lang thang giữa thế giới đổ nát, sẵn sàng lao vào bất kỳ thứ gì còn sống để cắn xé. Jack cau mày, hít một hơi dài như đang đè nén điều gì đó trong lòng.

“Tôi nghĩ... về việc tôi m·ất t·ích… có lẽ lũ cấp cao đã biết. Và chắc chắn đang điều tra.”

Giọng anh chùng xuống, bàn tay siết nhẹ.

“Cái xác chúng ta để lại… là một manh mối quá rõ ràng với chúng.”

John không đáp. Ông chỉ nhìn đăm đăm vào đống lửa đang cháy. Ánh mắt ông dường như chẳng phản chiếu gì ngoài mệt mỏi và tiếc nuối.

“Cái ta lo sợ… chính là điều đấy.” – ông nói, giọng trầm đục, đôi lông mày nhíu lại đầy nặng nề. “Nếu chúng biết thêm nhiều về thanh kiếm... chúng ta sẽ rất bất lợi.”

Ông cắn chặt môi, im lặng trong giây lát. Ánh lửa phản chiếu trong mắt ông như gợi lại điều gì rất cũ kỹ, rất đau.

“Đó là lý do… ta đã không thể cứu rất nhiều người.”

Giọng ông nghẹn lại.

“Chỉ vì muốn bảo vệ bí mật về thanh kiếm…”

Jack liếc ánh mắt về phía thanh Last Light đang đặt sát bên chân mình. Ánh lửa từ đống củi cháy phản chiếu lên lưỡi kiếm khiến nó ánh lên một sắc vàng mờ nhạt, lạnh lẽo.

Anh thở ra một hơi khẽ, rồi nói, giọng điềm tĩnh mà dứt khoát:

“John. Ông đã làm rất tốt. Đừng tự trách nữa, đó không phải lỗi tại ông.”

Anh ngẩng đầu nhìn ông lão, ánh mắt nghiêm túc hơn thường ngày.

“Nghe này… bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Ông không còn phải gánh tất cả một mình nữa. Hãy để chúng biết… và e sợ.”

John hơi giật mình, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ trầm lặng. Ông nhìn vào đống lửa một lúc lâu rồi thở ra, giọng trầm đục:

“Cậu không hiểu được đâu, nhóc ạ. Nếu bí mật này lộ ra… bọn chúng sẽ săn lùng cậu. Cái đầu của cậu sẽ được treo giá… ít nhất cũng cả trăm ngàn Blood Core đấy.”

Tiếng nói vừa dứt thì từ bên cạnh, Mira – người nãy giờ tưởng chừng đang ngủ – bất ngờ mở to mắt, ngồi bật dậy như bị sét đánh.

“Nả… ní… Cái gì!?”

Cô mở to mắt, gần như hét lên.

“Cả trăm ngàn viên á!? Từng đó… từng đó có thể mua được cả một thành phố lớn đấy biết không!?”

Mira lao đến, khuôn mặt vừa sốc vừa tò mò. Cô chống hai tay lên đầu gối, cúi sát xuống đối diện với John, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc.

“Ông già… thanh kiếm này thực sự là gì vậy hả??”

John bắt đầu đổ mồ hôi. Ông đưa tay lên lau trán, ánh mắt tránh đi một cách khó xử. Ông cúi mặt xuống, không nói gì thêm. Nhưng sự lặng thinh của ông… lại chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Jack nhận ra sự bối rối ấy. Anh liếc Mira, rồi quay lại nhìn John, nhếch môi cười nhẹ:

“Hy vọng cuối cùng của nhân loại.”

Jack nói đều từng chữ.

“Chẳng phải ông đã từng gọi tôi và thanh kiếm như vậy sao? Nếu đúng là như vậy… thì tất nhiên nó phải cực kỳ khủng kh·iếp rồi, đúng không John?” Anh vỗ nhẹ vai ông lão.

John cười khẽ, kiểu cười mà không rõ là vì thở phào hay bất lực:

“Ừm… Ừm… đúng... đúng vậy…”

Mira khoanh tay, phồng má nhìn hai người đàn ông đang nghiêm trọng hóa mọi chuyện. Cô bật ra một tiếng hừ rõ dài, rồi đứng phắt dậy.

“Hmmmm… Hai người thật chán c·hết đi được.”

Cô quay lưng lại, nhấc chiếc áo choàng mỏng trùm lên đầu.

“Thôi tôi đi ngủ tiếp đây. Mặc kệ mấy người... lo mà kiếm thuốc ức chế virus Vampire cho tôi. Không thì ngày mai tôi thành Vampire thật đấy, rồi chén sạch hai người trước không biết chừng.”

Giọng cô cất lên lười biếng nhưng không giấu được chút hài hước châm chọc. Nói rồi cô ngồi xuống, cuộn người trong đống vải, mắt nhắm nghiền trong vòng ba giây.

John thở dài, ngả lưng sát vào gốc cây lớn sau lưng. Giọng ông khàn khàn, nhưng vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng:

“Được rồi Jack. Nghỉ thôi. Ta cũng mệt rồi. Sáng mai chúng ta khởi hành.”

Jack gật đầu. Không nói gì thêm, anh kéo nhẹ áo khoác phủ lên người, mắt dần khép lại, hơi thở chậm rãi hòa vào âm thanh của rừng đêm – thứ âm thanh lặng lẽ nhưng luôn ẩn chứa sát khí.


Khoan đã.

Bạn có nghe thấy gì không? John vừa nói: "Sáng mai khởi hành". Nhưng... thế giới này làm gì còn sáng?

Nếu bạn còn nhớ—ở những chương đầu, từng có lần nhắc đến.

Thế giới này không mất mặt trời.

Nó vẫn còn đó, lơ lửng trên cao, như một biểu tượng của hy vọng từng bị lãng quên. Nhưng con người không còn nhìn thấy nó nữa… vì nó đã bị che khuất.

Red Sky – hiện tượng địa ngục đã bao phủ cả bầu khí quyển của Aetherion. Một tấm màn máu khổng lồ, nhuộm đỏ mây trời, giấu kín mặt trời khỏi thế giới này suốt hơn bảy mươi năm qua.

Ánh sáng vẫn còn. Nhưng nó không còn sức mạnh thanh tẩy.

Không còn khả năng thiêu đốt lũ Vampire. Không còn là biểu tượng của sự sống. Chỉ còn là một màu đỏ c·hết chóc, thứ ánh sáng mờ đục của một mặt trời bị xiềng xích bởi chính bàn tay tội lỗi. Và đêm – cũng không còn là đêm thật sự. Chỉ là một khoảng thời gian khi bầu trời sẫm màu hơn, lạnh hơn… nhưng không bao giờ đen hoàn toàn. Còn ngày – là những giờ mà sắc đỏ trở nên rực rỡ đến mức gây nhức mắt. Thời gian... vẫn trôi. Nhưng khái niệm “ngày và đêm” chỉ còn là thói quen trong lời nói của những người đã từng biết đến mặt trời.

Một ngày nào đó… bí mật thật sự sẽ được hé lộ. Nhưng chưa phải lúc này.

Bầu trời vẫn đỏ. Và ánh sáng vẫn không đủ để ngăn những cơn ác mộng sống sót.

===========================================

Cùng lúc đó…

Biz đã tới.

Trước mặt hắn, trải rộng ra như một bức tranh vừa hùng vĩ vừa ghê rợn, là Crimvale Citadel – thành phố lớn nhất và cũng là trái tim đang đập của Vương quốc Ashengrave.

Nơi Vua Máu ngự trị.

Nơi quyền lực Vampire đạt đến đỉnh điểm.

Và nơi danh xưng Max Draventhal – Vị Thần Băng Giá của Aetherion – vang lên !

Chương 22: Điểm đến tiếp theo